Thầy Trả Nổi Không

Chương 39

Vương Nhất Bác cắn cắn gặm gặm một lúc lâu, cả hai cùng củi khô bốc lửa nhưng mà cậu sau cùng vẫn phải thả anh người yêu ra. Lý do là "mung mung" của Tiêu Chiến vẫn còn đau.

Tiêu Chiến nằm hình chữ đại trên giường để quạt thổi cho khô mồ hôi. Vừa thấy Vương Nhất Bác từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh liền co người, nằm khép nép lại một chút.

Vương Nhất Bác tắt điện, lao lên giường, bất chấp mùa hè nóng vẫn phải ôm Tiêu Chiến vào lòng dựa đầu vào thành giường thủ thỉ thì thầm. Cậu Vương hứa hẹn rằng đợi Tiêu Doanh về nhà rồi, tuần sau chắc chắn phải có một buổi hẹn hò hai người, thầy Tiêu mới ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Rõ ràng là anh nói sang dỗ em bé của anh đi ngủ mà anh lại ngủ mất trước.

Vương Nhất Bác không buồn ngủ, nương nhờ ánh đèn ngủ vàng nhạt, ngắm nhìn dung nhan mĩ mạo của nam nhân anh tuấn này. Ngón tay to lớn lướt qua môi, chạm nhẹ lên má, di chuyển lên dọc theo sống mũi cọ nhẹ. Tiêu Chiến bị làm phiền, vùi mặt vào lồng ngực Vương Nhất Bác lẩm bẩm trách móc.

Vương Nhất Bác cười khẽ, yêu thương xoa tóc anh, xoa đến trước trán, vén tóc mái lòa xòa gần chạm vào mắt, cho dù trong ánh sáng mù mờ vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo trắng trên trán. Cậu nhìn chằm chằm những vết sẹo đó một lúc lâu, nặng nề đặt xuống một nụ hôn.

Gần 12 giờ đêm, Vương Đạt đi tiếp khách trên đường về nhận được điện thoại của em trai, giật mình nhận máy:

- Nhất Bác à, sao thế?

Vương Nhất Bác vuốt tóc người trong lòng, nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến ngủ yên bình mà thở dài một hơi vào điện thoại:

- Không sao cả. Anh đang làm gì đấy?

Vương Đạt vừa vuốt ngực vừa mắng: "Mày bị điên à em? Không có chuyện gì nửa đêm gọi điện làm cái gì, làm anh mày tưởng mày xảy ra chuyện rồi."

- Mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo trên người anh ấy là em lại điên tiết lên...

Vương Đạt day trán: "Lại muốn đánh thằng kia nữa à?"

- Anh sai người của anh "cho" nó vay tiền đi, số tiền lớn, lãi cao vào, tháng nào cũng đi đòi rồi đập nó một trận cho em. – Vương Nhất Bác cười thành tiếng: "Tiền em ra."

Vương Đạt trợn mắt: "Đồ điên, đệ của anh mày không rảnh làm mấy chuyện vớ vẩn ấy... Mà nửa tháng trước đánh thằng đó một trận rồi mà."

- Thế à? Thế để em đi hỏi ba.

- Hỏi cái gì?

- Hỏi ngày trước ba thuê người đánh em ở đâu.

Ông anh họ Vương bất lực: "Nghiệp vừa thôi em ạ. Tiêu Chiến biết được không hay đâu."

Tiếng cười trầm thấp truyền đến làm Vương Đạt giật thót: "Anh tự biết mà liệu đi, không phải lo sang người của em. Giờ em làm gì anh ấy cũng chiều em hết."

Vương Nhất Bác đòi đánh người xong mãn nguyện đi ngủ. Thế nhưng ban đêm mới khoe khoang là được chiều cực kì xong thì sáng hôm sau đã bị anh người yêu mắng.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy không thấy Tiêu Chiến đâu, đang bò khỏi giường đi tìm thì thấy anh đeo găng tay đi ra từ nhà bếp, mặt đen thui:

- Hôm qua tắm xong sao em không cho quần áo vào máy giặt hả? Bếp của em cũng không dọn, bếp ga bẩn ơi là bẩn, rác bao lâu chưa đổ rồi? Còn cái tủ lạnh của em nữa...

Cậu Vương mắt nhắm mắt mở đi đến ôm lấy anh, ừ hử không nói gì, bắt đầu hôn lên mặt anh. Tiêu Chiến để mặc cậu Vương như cún con hôn loạn một lúc mới đẩy ra, nghe giọng đã nguôi giận rồi:

- Đừng làm nũng nữa. Em đi đánh răng rồi đi gọi Doanh Doanh dậy, anh dọn nốt cái tủ lạnh cho em.

Đôi mắt cún con đen láy của cậu Vương tròn xoe long lanh lên: "Em giúp anh dọn nha."

- Không cần. Anh làm xong rồi đây, em đi đi, nhanh lên còn đi chơi nữa.

Vương Nhất Bác đành nghe lời, đánh răng rửa mặt xong liền đi sang gọi Tiêu Doanh dậy. Tiêu Doanh đã dậy từ sớm rồi, chỉ là rất ngoan, nằm trên giường đọc truyện tranh, lúc thấy Vương Nhất Bác vào, bé liền ngồi dậy đưa mắt nhìn. Cậu Vương nhận ra một chút sợ hãi trong mắt Tiêu Doanh, trong lòng hơi áy náy một chút, để bé ngủ một mình, thức dậy không thấy anh đâu chắc chắn là bé sẽ thấy sợ rồi.

- Em dậy sớm thế à? Đánh răng chưa?

- Em đánh răng rồi ạ.


- Vậy cùng đi mua đồ ăn sáng với anh đi. Chiến Chiến đang chuẩn bị đồ đạc để mình đi chơi rồi.

Tiêu Doanh hớn hở leo xuống, nắm tay Vương Nhất đi xuống quầy bánh bao Tiêu Chiến thích ăn nhất. Tiêu Doanh đúng là em trai ruột của thầy Tiêu, khẩu vị cũng y hệt, thích ăn bánh bao nhân đậu ngọt.

Một lớn một bé vui vẻ tung tăng đi mua bánh về, Tiêu Chiến vừa dọn dẹp xong, Vương Nhất Bác và Tiêu Doanh cùng ngồi trên bàn ăn nhỏ ngước mắt nhìn anh đầy vẻ mong ngóng, anh mỉm cười ngồi xuống:

- Hai đứa nhìn ngốc ghê ấy.

Vương Nhất Bác vội cầm một chiếc bánh bao còn nóng hổi, bóc vỏ bên ngoài đưa rồi đưa cho Tiêu Chiến, đợi anh nhận xong thì ân cần đẩy đến trước mặt anh một cốc nước:

- Anh Chiến sáng ra đã vất vả rồi, anh mau ăn mau ăn.

Tiêu Doanh đã cần sẵn bánh, ngước mắt nhìn anh, đợi anh ăn trước rồi bé mới ăn. Dưới ánh mắt mong chờ của hai chú cún nhỏ, Tiêu Chiến há miệng cắn một miếng bánh nhỏ xíu, đôi mắt cong lên, chầm chậm nhai.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng nhếch lên, ngại có Tiêu Doanh ở đấy nên không thể "cạp" miệng anh một cái, cậu Vương đành cúi đầu ăn.

...................................

Tiêu Chiến nhường cho Tiêu Doanh chiếc mũ lưỡi trai anh vẫn hay đội. Ba người đứng ở công khu trọ đợi xe đến, Doanh Doanh ngoan ngoãn nắm tay trái Tiêu Chiến nhìn chăm chăm về phía đường đi, một câu kêu ca cũng không có.

Vương Nhất Bác đứng bên phải anh sắp dựa luôn lên người anh đến nơi rồi. Qua năm phút, cậu ghé tai anh thì thầm:

- Hay là mua ô tô trước, rồi mua nhà sau?

Tiêu Chiến nói: "Em hâm à? Mua ô tô làm gì?"

Giọng Vương Nhất Bác mè nheo: "Thì người nhà anh lên thăm, em vèo một phát lái xe đi đón, đưa Doanh Doanh đi chơi cũng không cần đợi xe, nóng ơi là nóng."

- Có mấy dịp như thế chứ? Tự dưng mua ô tô xong để đâu? Em đã có bằng lái đâu, mua xong em đi được mấy lần chứ? Chẳng lẽ em lái xe đi học?

- Ò. Vậy thôi, không cho em mua thì thôi!

- Không phải không cho em mua. Đợi sau này rồi mua nhà xong, em có bằng lái thì mua, được không?

Vương Nhất Bác dỗi chưa đầy một giây, nghe anh nói thế liền lén lút nắm lấy tay anh sờ sờ, nhìn anh chằm chằm. Chờ khi anh vừa nhìn sang, trong mắt cậu liền bừng lên những tia sáng rực rỡ, lấp lánh nhảy nhót chen sang đôi mắt của anh.

Tiêu Chiến chiều chuộng cười: "Doanh Doanh còn không trẻ con bằng em."

Vương Nhất Bác chu mỏ gửi tới Tiêu Chiến một nụ hôn gió. Anh nói gì cũng đúng, anh đối xử tốt với em là được.

Xe taxi chở ba người đến công viên nước chơi, vì mua hè rất thích hợp để đi nghịch nước. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã được ba mẹ và anh trai dẫn đi chơi rất nhiều, nhưng hai anh em nhà họ Tiêu thì không như vậy. Tiêu Chiến còn nhỏ thì nhà nghèo, ở quê cũng không có công viên giải trí gì đó, lớn lên một chút anh liền lười ra ngoài thích ở nhà trạch hơn. Tiêu Doanh còn nhỏ là lần đầu tiên được đi công viên nước chơi, cho nên cả hai thấy cái gì cũng lạ lẫm.

Vương Nhất Bác thành thục dẫn Tiêu Chiến và Tiêu Doanh đi mua vé, tắm tráng thay đồ bơi. Tiêu Doanh ra đến hồ bơi liền hớn hở chạy đến cạnh cái cầu trượt nước ở khu hồ bơi trẻ em. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi theo xuống.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn mặc cái áo phông trắng mỏng, dài che qua mông, quần bơi bó sát chỉ che được nửa đùi, phần đùi lộ ra vừa thon vừa trắng. Cậu Vương vô thức nuốt nước bọt, thầm nghĩ kiếm cái khăn để anh quấn quanh hông, mặc thế kia nguy hiểm quá đi mất.


Tiêu Chiến không hề biết có con sói con đang nhìn mình chằm chằm, nhàm chán ngồi trên thành bể nhìn Tiêu Doanh hớn hở trượt rồi lại leo lên. Bể bơi dành cho trẻ em rất nông, Vương Nhất Bác phải đi ra xa một chút nước mới ngập qua rốn.

Tiêu Chiến ngồi trên thành bể, nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác bơi lòng vòng một hồi vừa ngoi lên đi trở lại phía anh. Cậu Vương cũng mặc một cái áo phông trắng mỏng, ngâm trong nước bị ướt dán chặt vào người khó chịu nên cậu vừa cởi ra, để lộ cơ bắp rắn chắc quyến rũ chết người.

Vương Nhất Bác đi đến cạnh Tiêu Chiến tì tay lên thành bể, kêu ca:

- Ra kia nắng quá, lâu rồi em không bơi, bơi có chút xíu đã mệt rồi.

Tiêu Chiến liếc nhìn cánh tay trần của Vương Nhất Bác mấy lần, miệng chê bai: "Em yếu rồi, yếu ớt rồi, sức lực không đủ."

Vương Nhất Bác nhìn lại anh với ánh mắt đầy yêu thương: "Anh có cần phao không? Em đi lấy cho anh nhé?"


Tiêu Chiến tức nhe răng: "Anh biết bơi mà!! Anh chỉ không thích thôi, ở đây nông quá!"

Vương Nhất Bác nhìn anh cười ra vẻ em đây rất tin anh. Tiêu Chiến véo lên bắp tay cậu một cái, lúc sau lại lẩm bẩm:

- Sao em trắng thế nhỉ? Nhìn này, ui em trắng như con gái ấy, trắng như là sữa.

Vương Nhất Bác lườm: "Anh thèm đánh rồi phải không?"

- Em mặc áo vào đi, em trắng quá rồi đó.

"Em trắng thì làm sao? Anh nhìn này" – Vương Nhất Bác trề môi, dịch đến trước mặt anh, đứng thẳng người, ngón tay thon dài lướt qua những khối cơ bụng, một tay chống vào vùng hông không một chút mỡ thừa, miệng chẹp chẹp liên tục: "Menly như thế này! Anh nhìn, nhìn, nhìn!"

Tiêu Chiến nhìn quanh quất một chút, cảm giác ánh măt từ bốn phía chiếu tới, cuống lên: "Mặc áo vào đi, anh không, không nhìn, không nhìn đâu!"

- Ơ hay, ở hồ bơi anh lại bắt em mặc áo, anh xem, có ai mặc áo đâu kìa.

- Nhưng mà người ta nhìn em, người ta cũng nhìn thấy hết rồi!

Tiêu Chiến vừa nói dứt câu thì bị Vương Nhất Bác kéo tuột xuống hồ, tuy nước rất nông nhưng làm anh hoảng sợ một chút, cậu Vương tranh thủ kéo anh ôm vào lòng, thì thầm: "Như này không ai thấy nữa rồi, hũ giấm của em ạ."

Chung quanh có tiếng ré lên nho nhỏ, Tiêu Chiến vội vàng tách ra khỏi người Vương Nhất Bác, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, che chắn bớt những ánh mắt thèm thuồng nhìn vào mấy khối cơ bụng "ngon miệng" của cậu Vương, trừng mắt mắng:

- Em ấy, không có ý thức tự giác.

- Hihi. Thôi đừng giận, đi bơi nào, ngồi trên bờ chán chết.

Tiêu Doanh vừa lúc chán cái cầu trượt, nhìn thấy hai anh đang nói chuyện gì đó, tò mò lại gần. Vương Nhất Bác chỉ ra hồ tạo sóng, bảo:

- Ra đó đi, đảm bảo cảm giác hệt như đi tắm biển vậy đó.

- Doanh Doanh không biết bơi.

- Yên tâm, ở đó có đội cứu hộ, em đi lấy phao cho hai người, anh không cần sợ.

Tiêu Chiến đen mặt: "Anh biết bơi!!!"

Tiêu Doanh hai mắt tròn xoe: "Thực ra em cũng biết bơi."

Vương Nhất Bác cười haha: "Được rồi! Đi nào."

Hồ tạo song chỉ tạo song theo từng đợt. Lúc ba người xuống hồ nước còn đang yên. Tiêu Doanh được trang bị cho một áo phao tha hồ nghịch mà không sợ bị chìm, Vương Nhất Bác cười cười nhìn mặt Tiêu Chiến đang xị xuống vì vừa bị cậu trêu bắt mặc áo phao:

- Thôi anh đừng giận.

- Anh đã bảo anh biết bơi....

- Vừa anh chìm. – Vương Nhất Bác lại cười.

Anh nhìn cậu, nói nốt câu: "...một tý."

- Được được, em sẽ bảo vệ anh.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa kéo Tiêu Chiến đi ra chỗ nước sâu hơn, anh bám chặt vào tay cậu, kêu lên: "Vương Nhất Bác!! Em muốn ám sát anh à? Chúng mình phải trông Doanh Doanh!!!!"


- Anh đừng sợ. Doanh Doanh mặc áo phao rồi mà. Nhóc ấy còn bơi giỏi hơn anh đấy.

Vương Nhất Bác nắm hai tay Tiêu Chiến kéo ra giữa hồ, mặt anh như sắp khóc tới nơi:

- Đồ xấu xa nhà em, ác ma, độc ác!!!

Ra đến độ sâu ít người đi tới, Vương Nhất Bác đột ngột lặn xuống. Tiêu Chiến đang hoảng sợ cũng bị kéo vào trong nước, vội vàng nín thở nhắm tịt mắt. Lỗ tai lùng bùng không nghe được tiếng gì hết, hai mắt nhắm lại cũng không nhìn thấy gì, Tiêu Chiến cảm thấy như lạc vào một thế giới khác, mất phương hướng. Nhưng mà anh không sợ hãi, vẫn luôn có một đôi bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay anh không buông, siết, rất chặt.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủ, Tiêu Chiến nhận thức được Vương Nhất Bác ép sát vào người anh. Eo anh bị ôm lấy, rồi môi cũng bị hôn. Hai cánh môi ép sát, nước không lọt.

Vương Nhất Bác giở trò xấu xong trồi lên, Tiêu Chiến được kéo lên theo trong tình trạng uống vài ngụm nước, ho sặc sụa, hai mũi cay xè. Cậu Vương đứng dưới nước, nâng anh lên cao để anh dễ thở, đợi cơn sặc qua đi, cười nói:

- Thế nào? Anh thấy có lãng mạn không?

Hai mũi của Tiêu Chiến vẫn chưa kịp phục hồi chức năng, nhăn nhó, nói dỗi: "Lãng mạn cái đầu em, anh sặc suýt chết, uống no nước rồi, không cảm nhận được cái gì hết!!!"

- Em thấy trên phim, người ta hôn nhau dưới nước, đẹp như thế.

- Đấy là phim, đồ ngốc nhà em.

- Tại anh không biết nín thở đấy, em có bị sặc đâu? Anh xem, anh phải luyện nhiều vào, lại lần nữa nha?

Tiêu Chiến nắm lấy tai Vương Nhất Bác, kéo: "Em giỏi, em đi mà chơi một mình, thả anh ra ngay."

- A, Đauuu~~~

Cậu Vương vẫn không buông anh ra, hai người dây dưa níu níu kéo kéo đi về đến gần hồ thì hồ bắt đầu tạo sóng, Tiêu Doanh từ đâu đến bám chặt vào cánh tay anh Vương Nhất Bác, cậu mỉm cười, trở thành một cái trụ chống để hai người bám vào khi sóng đánh to quá.

Chơi đến khi cả ba người cùng mệt, Vương Nhất Bác dẫn hai anh em họ Tiêu đi vào quán phục vụ thức ăn ngay trong công viên. Tiêu Doanh đã quen người bắt đầu líu lo hết chuyện này đến chuyện khác:

- Anh Nhất Bác ơi, vừa em nhìn thấy một cái bánh xe rất bự ở đằng kia, là gì thế ạ?

- Là vòng quay khổng lồ đó, ăn cơm xong đi ra đấy chơi nha. Còn có tàu tốc hành, tàu lượn, với cả cầu trượt khổng lồ, dành cho những chàng trai dũng cảm đó.

Tiêu Doanh cười tít mắt: "Em dũng cảm, em muốn chơi!!"

Tiêu Chiến cắt nhỏ thịt cho Tiêu Doanh, gõ nhẹ vào đĩa: "Em chưa đủ tuổi chơi mấy cái đó đâu, mau ăn thịt đi."

- Em 9 tuổi rồi!

- Đi cầu trượt ống đen, đi phao đôi, anh bảo vệ em!! – Vương Nhất Bác vừa nói vừa nháy mắt với Tiêu Doanh.

Thế là Tiêu Doanh bắt đầu trở lên sùng bái anh Vương Nhất Bác. Ăn cơm xong, hai người để Tiêu Chiến ngồi nghỉ ngơi trên ghế, dắt tay nhau đi mua đồ uống, lúc trở về trên tay Tiêu Doanh xuất hiện hai cây kẹo bông to đùng. Cậu nhóc chạy về phía anh trai, đưa cho anh một cây:

- Anh ơi, kẹo đám mây, ngọt lắm.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt trách móc, tay vẫn đưa ra nhận lấy kẹo: "Sao lại mua cái này, ăn dính miệng lắm. Em chiều Tiêu Doanh quá rồi đấy!"

Vương Nhất Bác lại gần, đặt tay lên đầu Tiêu Doanh: "Anh thất sủng rồi, Tiêu Chiến ạ."

Tiêu Chiến liền tặng cho Vương Nhất Bác một nhìn sắc lẹm.

Tiêu Doanh quả thật được sủng, được cho đi tàu lượn siêu tốc, được đi bánh xe nước khổng lồ, còn được anh Vương cho trượt ống đen cực kì kích thích. Cậu nhóc vui vẻ cười khanh khách cả đoạn đường. Vương Nhất Bác gạ gẫm mãi mới dụ được Tiêu Chiến trượt ống lộ thiên.

Bởi vì lúc nào Tiêu Chiến cũng cảm thấy xương cốt anh giòn rồi, nên anh không thích chơi mấy trò kích thích như vậy.

- Anh Chiến, anh lên kia trượt xuống, em ở chỗ này đợi anh được không!? Anh trượt xuống chính là lao vào vòng tay em đó!

Vương Nhất Bác đứng ở chân cầu trượt khổng lồ, gào lên. Tiêu Chiến đỏ mặt ngại ngùng gật nhẹ đầu một cái tìm đường đi lên đỉnh cầu trượt. Từ trên đỉnh nhìn xuống, thấy mấy người đứng bên dưới nhỏ xíu, Tiêu Chiến hơi sợ một chút, xác nhận xác nhận xem Vương Nhất Bác đứng dưới cái rãnh trượt nào, xếp hàng đợi đến lượt.

Lúc Vương Nhất Bác moi được Tiêu Chiến từ dưới hồ lên, anh vừa vuốt nước trên mặt xuống vừa ho, một lúc sau mới hết sặc, hổn hển nói: "Sợ chết đi được, anh còn có cảm giác là anh đang bay tự do, ôi mẹ ơi."

- Haha, thích mà đúng không, anh có muốn chơi nữa không?

Tiêu Chiến trượt xuống đến lần thứ tư mới chịu dừng lại, Vương Nhất Bác chép miệng, anh người yêu mà hứng lên thì cũng ham chơi thật đấy.

Trên đường đi về, Tiêu Doanh chơi cả ngày mệt mỏi ngủ gật, Tiêu Chiến bế em trai xuống xe, Vương Nhất Bác nhận nhiệm vụ cõng bé lên phòng. Hai người vừa đi lên cầu thang vừa thì thầm nói chuyện tối nay ăn gì. Cậu Vương đang mải ngắm thầy Tiêu, đột nhiên thấy anh biến sắc ngăn cậu lại không cho đi tiếp.


- Đưa Tiêu Doanh cho anh.

Vương Nhất Bác ngoãn ngoãn nghe lời để anh bế lấy Tiêu Doanh, nhìn người đàn ông đứng phía xa có chút sợ hãi, cậu nắm lấy vạt áo anh không buông: "Chú nhìn thấy em rồi."

Tiêu Chiến cười: "Không sao, em vào phòng đi, ba anh đến đón Doanh Doanh về nhà thôi."

- Anh. Chú mà định đánh anh thì anh chạy đi nhá.

Vương Nhất Bác nghe lời đi vào phòng cậu, Tiêu Chiến bế Tiêu Doanh đến trước mặt ba anh, để ba bế lấy em trai, nhỏ giọng nói: "Con chào ba. Tiểu Doanh mới ngủ được chút ba đừng đánh thức em."

Ba Tiêu nhìn bóng lưng con trai cúi đầu lách cách mở cửa, nhàn nhạt hỏi: "Dạo này ăn uống thế nào?"

Tiêu Chiến mở cửa đi vào, quay lại nhìn ba: "Tốt lắm ạ."

Không gian im lặng một lúc, Tiêu Chiến cũng không đành lòng, lại nói: "Ba có muốn vào ngồi chút không?"

Ba Tiêu gật đầu, bế Tiêu Doanh đi vào, đặt con trai lên giường rồi ngồi xuống cạnh. Tiêu Chiến đi tới đưa cho ba một cốc nước trắng, nhỏ giọng:

- Con chỉ có nước lọc.

Ba Tiêu nhìn quanh một lúc, nhận xét: "Chỗ này nhỏ, sống thoải mái không?"

- Một mình con với Hạt Dẻ, chỗ này vừa vặn.

Không gian lại lặng đi một lúc, ba Tiêu lại nói: "Thằng nhóc kia còn giận không?". Tiêu Chiến chỉ lắc đầu. Ba Tiêu lại thở dài: "Thôi, hôm nào dẫn nó về nhà ăn cơm. Ba về đây không trời tối mất."

- Được, ba với em về cẩn thận, lần sau ba đến thì gọi cho con trước.

- Được rồi, không cần tiễn, cứ ở đó đi.

- Vâng, con chào ba.

Đợi ba về rồi, Tiêu Chiến kiệt sức nằm lăn lên giường, thế nhưng không ngủ được, mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, về nhà ăn cơm cái gì chứ. Cứ phải về nhà mới có cơm ăn à?

Tiêu Chiến chán nản, thở dài, đúng lúc này Vương Nhất Bác lại mò sang, trong phòng không bật đèn mù mờ tối, chỉ nhìn thấy một bóng người thon dài nằm trên giường. Anh đang nằm thì bị ôm lấy, cậu rúc đầu vào ngực anh, dụi dụi. Tiêu Chiến xoa cái đầu cún con, lầm bầm:

- Đột nhập bất hợp pháp.

- Ba anh nói gì làm anh buồn à?

- Không có, ba bảo anh dẫn em về nhà anh ăn cơm.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: "Thật sao? Vậy anh còn lấy cấn cái gì, mau đưa em về thôi?"

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh lại thở dài: "Được rồi, hôm nào rảnh thì dẫn em đi."

Vương Nhất Bác cười đến phi thường sung sướng, hai người cứ nằm ôm nhau như vậy, rất lâu, không ai nói gì nữa. Tiêu Chiến gần ngủ mất thì đột nhiên tai trái bị gặm, bàn tay hư đốn nào đó từ eo sờ xuống mông làm anh giật mình, cảm giác ướt át truyền đến, con cún kia còn liếm tai anh:

- Em nhớ anh lắm.

- Em! Em muốn làm cái gì? Còn chưa ăn tối nữa.

- Đúng vậy! Đến giờ "ăn tối" rồi, anh ngoan một chút, sẽ nhanh thôi.

- Aaa, đừng cắn mà...ưm.

Ba mươi phút sau, Tiêu Chiến không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết bám chặt lên khối cơ bắp nóng hổi trên lưng người đang ra sức đưa đưa đẩy đẩy. 



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ôi trời ơi, các chị à, người ta iu đương nồng nhiệt, làm bất chấp cả thời gian luôn. Hiu Hiu.

"Thầy trả nổi không?" chỉ còn tầm 2- 3 chương nữa là hoàn chính văn rồi. Yêu mọi người^^

Bình Luận (0)
Comment