Thầy Trả Nổi Không

Chương 9

Tiêu Chiến nhắc nhở:

- Mua thuốc về uống đi, giữ ấm cổ họng, đừng chủ quan như thế nữa. Nhỡ bị nặng thêm thì sao?

- Em biết rồi. Anh còn viên ngậm hôm trước không?

Vương Nhất Bác đúng là có chấp niệm lớn với đồ anh đưa thật.

- Không còn, tôi cũng có phải hiệu thuốc đâu? Ra hiệu thuốc mua!

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến liền biết là có người lại bướng rồi.

- Trẻ con không biết đi mua thuốc à? Lỡ mà sau này người thân của cậu bị ốm chắc cũng phải tự đi, không nhờ được cậu Vương hả?

- Em biết mua!

Tiêu Chiến quả thật là hiểu rõ tâm lý của mấy đứa nhóc tì, đắc ý cười cười:

- Nhớ mua đấy. Sắp sang năm mới rồi còn chưa về nhà à?

- Em chưa. Ở đâu cũng có giao thừa, đón ở chỗ nào chẳng được. Gửi cho anh ít đồ rồi em về. Mẹ em cũng gọi dữ lắm.

Tiêu Chiến gật gật đầu. Vương Nhất Bác lần này về thật, anh nhìn cậu đi xa rồi mới đi vào nhà. Vì hai người ngồi công khai ngay trước cửa nhà anh, Tiêu Chiến vừa bê hộp đồ anh để trong sân vào đến nhà đã bị mẹ hỏi:

- Ở ngoài đó lâu vậy, người ngoài đó là ai đấy?

Tiêu Doanh và Tiêu Vũ tò mò nhìn đồ anh vừa kí nhận. Tiêu Chiến cười nói với mẹ:

- Shipper thôi mà mẹ.

Ba Tiêu đã thức dậy ngồi trong ghế sopha, hôm qua ba anh uống rượu say gần trưa rồi mới tỉnh. Ông nhìn Tiêu Chiến cười thấy chướng mắt:

- Shipper gì mà ngồi ngoài đó lâu như vậy? Chê người ba giới thiệu lại đi thích một thằng shipper à? Biết ngay là lại kiếm thằng không nghề nghiệp gì lông bông mà!!

Tiêu Chiến giận mà càng cười tươi hơn:

- Thay mặt toàn bộ anh em shipper gửi một lời phản đối tới ba, shipper cũng là một nghề. Mà con nói chuyện một chút thôi sao ba mẹ đã nghĩ tới chuyện con yêu đương với người ta luôn vậy? Tiểu Doanh với Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ lắm, đừng để các em biết sớm.

- Có câu nào ba nhắc đến chuyện yêu đương à?

Tiêu Chiến xốc đồ trên tay, ôm lên phòng:

- Ba à, ba vừa nói xong ba đã quên rồi, có cần con nhắc lại lần nữa không? Trí nhớ của con tốt lắm đấy ạ.

Tiêu Chiến không muốn đôi co với ba, lên phòng khóa cửa. Anh vừa định mở đồ Vương Nhất Bác mang đến cho anh thì có người gõ cửa. Tiêu Chiến mở cửa ra thấy Tiêu Doanh, anh hỏi:

- Sao đấy?

- Mẹ bảo anh xuống ăn cơm.

- Nói với mẹ là anh không đói, mọi người cứ ăn trước đi!

Tiêu Doanh đúng là nhóc mặt liệt, có lẽ trong lòng đang xoắn xuýt lắm nhưng khuôn mặt chỉ có nghệt ra nhìn anh thôi. Tiêu Chiến lại hỏi:

- Còn sao nữa?

- Anh giận ba hả anh?


Tiêu Chiến hơi bất ngờ, Tiêu Doanh lần đầu tiên tỏ ra quan tâm anh đây nè:

- Không, anh không giận, em đi ăn cơm đi.

- Anh xuống ăn cơm đi anh, không ăn anh sẽ bị đói, ba mắng anh thì em mắng lại ba được không?

Tiêu Chiến ngạc nhiên thật sự, ngồi xuống nhìn em trai: "Em uống lộn thuốc hả? Sao em lại mắng ba được?"

- Ba nói nhiều quá, em không thích!

- Anh nói ít hơn ba nên em thích anh hơn hả?

Tiêu Doanh nhìn anh như kiểu anh là đồ ngốc: "Ba nói mắng anh, nên em không thích."

Tiêu Chiến tự dưng thấy sống mũi cay cay, vò vò đầu em trai:

- Ngoan, nhưng mà không được hỗn với ba nghe không?

- Vâng, em biết ạ. Anh xuống ăn cơm nha anh.

Tiêu Chiến không đành lòng từ chối nữa, cùng Tiêu Doanh đi xuống tầng ăn cơm. Tiêu Chiến không để ý ba Tiêu mặt nặng mày nhẹ, anh còn đang mải suy nghĩ xem ông cụ non này đột nhiên lại thân thiện với anh như thế. Trước kia đúng là ngoan lắm, nhưng mà sẽ không nói chuyện nhiều với anh, cũng sẽ không nói ra những lời trong lòng ngây thơ như thế.

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến giúp mẹ Tiêu rửa bát. Tiêu Doanh loay hoay ở đằng sau anh một lúc vẫn không chịu ra ngoài xem tivi như thường lệ, Tiêu Chiến lau khô tay, nhìn Tiêu Doanh một cái, không đành lòng để em trai xoắn xuýt mãi:

- Lại sao nữa đấy?

- Anh hai, anh thích con trai hả anh?

Tiêu Chiến nhíu mày ngồi xổm xuống trước mặt em: "Ai nói chuyện này với em?"

- Em sang chơi với Vị Thanh, bạn ấy nói mẹ bạn ấy bảo là anh thích con trai nên bị ba ghét lắm. Vì thế ba hay mắng anh, còn đánh anh.

- Em đừng nghe bọn họ nói linh tinh, ba không ghét anh, ba chỉ thất vọng về anh thôi.

- Tại sao ạ? Anh thích con trai thì sao ạ? Em cũng thích chơi với các bạn trai hơn thích chơi với các bạn nữ mà?

Lông mày Tiêu Chiến giãn ra, bật cười: "Yêu thích và thích chơi cùng không giống nhau, sau này lớn lên em sẽ hiểu. Hy vọng lúc đó em sẽ không ghét anh."

- Em sẽ không ghét anh đâu! Em còn tưởng là anh ghét em.

- Không, anh có ghét em đâu? Tiêu Doanh của chúng ta đẹp trai như thế làm sao mà anh ghét được?

- Tại vì có một lần anh nạt em, sau đó thì hay bắt nạt em, em nghĩ là em bị ghét rồi!

Tiêu Chiến có cảm giác tự lấy đá đập chân mình: "Không phải, anh bắt nạt em vì anh thích em đó!"

Tiêu Doanh cười thật tươi, lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy em trai mình cười như vậy. Anh có cảm giác hình như cách thức mình chơi với em trai không đúng lắm.

Tiêu Doanh giải tỏa được băn khoăn lập tức chạy ra ngoài cùng Tiêu Vũ xem hoạt hình.

Tiêu Chiến đi lên phòng định ngủ trưa, nhớ ra là còn đồ còn chưa mở. Tiêu Chiến lấy con dao dọc giấy cắt bỏ băng dính, nhìn thấy đồ bên trong anh liền cười tít mắt lại. Vương Nhất Bác vậy mà lại gửi thú nhồi bông cho anh, là một con thỏ trắng dễ thương. Tiêu Chiến lấy điện thoại chụp đăng lên weibo: "Em thỏ ngoan ngoan mau đến đây, anh ôm em."

Rất nhanh, Vương Nhất Bác đã like rồi.

Gửi kèm thỏ bông là đậu phộng, kẹo sữa, chocolate... Nhiều đồ ăn lắm, 100 tệ của anh mua được nhiều thế này cơ à?

Tiêu Chiến nghe thông báo tin nhắn tới thì mở ra xem, Vương Nhất Bác đã nhắn tin tới cho anh, đã ba ngày rồi, mới lại nhắn được một tin:


- Gửi thỏ cho anh, vì lần trước tới nhà không thấy con heo đâu rồi.

- Cất đi rồi, nhìn vật nhớ người.

Vì Vương Nhất Bác đọc tin nhắn rồi mà qua năm phút vẫn chưa trả lời, Tiêu Chiến để đồ ăn cậu gửi đến lên bàn làm việc của anh, ôm thỏ bông nằm vào trong chăn lại nhắn tiếp: "Nhưng mà chắc là mấy hôm nữa lại mang heo con ra. Không thể chỉ ôm mỗi thỏ, heo con sẽ ghen tị mất."

Vương Nhất Bác lúc này đang ngồi nhìn cuốn số tay có chữ kí của Tiêu Chiến, như người mất hồn mà nhắn tin trả lời anh:

- Lần này gửi cho mình anh thôi, toàn là đồ anh thích ăn, em đã chọn rất lâu.

- Ừa, mua thuốc uống chưa đấy?

- Em mua rồi.

Thật ra những món đồ anh thích ba năm qua đã thay đổi rất nhiều, những thứ anh thích ba năm trước cũng có một vài món không sản xuất nữa. Cả hai người đều biết, khoảng cách của hai người không chỉ là bắc – nam thành phố mà còn là ba năm xa lìa.

Thứ anh thích ăn đã không còn nữa, anh cũng thích ăn những thứ khác nữa rồi, những thứ đó Vương Nhất Bác không hề biết. Tiêu Chiến vẫn vậy nhưng không phải là Tiêu Chiến của trước kia, Vương Nhất Bác cũng đã thay đổi rất nhiều.

Thời gian qua đi tước đi rất nhiều thứ, Vương Nhất Bác không chắc giữa cậu và anh còn có tình yêu hay không? Hay chỉ còn là cảm xúc với những kỉ niệm đã chỉ là hồi ức. Vương Nhất Bác ôm lấy lồng ngực mình, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong cuốn sổ "Vương Nhất Bác có thể cùng đối tượng xem mắt của Tiêu Chiến cạnh tranh công bằng! Kí tên: Tiêu Chiến." Tiêu Chiến còn để lại cho cậu một dòng chữ nhỏ "Được ưu tiên" với mũi tên chỉ vào "Vương Nhất Bác".

"Bởi vì em chắc chắn còn yêu anh, cho nên ba năm không là gì cả. Em sẽ lại biết anh thích ăn gì, lúc nào đi ngủ, sẽ bảo vệ anh, cùng anh nắm tay trải qua đời này."

Tiêu Chiến ôm bé thỏ bông đi ngủ trưa. Ba giờ chiều anh bị đánh thức, Tiêu Chiến ra mở cửa thấy Tiêu Doanh và Tiêu Vũ đang nắm tay nhau ngẩng đầu nhìn anh:

- Sao đấy? Sao không ra ở ngoài xem hoạt hình của các em đi?

- Ba mẹ nói là sang nhà ông bà nội ăn cơm cuối năm, gọi anh dậy chuẩn bị đi thôi.

Mọi năm những buổi như thế này Tiêu Chiến đều không có mặt, mọi người trong nhà nhìn thấy anh đều không vui. Anh cũng không phải kiểu người thích bị ngược mà chịu đựng những ánh mắt không thiện cảm đó. Ba có một thời gian cảm thấy anh làm xấu mặt ba, nên cũng ngầm đồng ý cho anh giả bệnh ở nhà không đến tụ họp.

- Anh không đi. Hai đứa bảo với ba mẹ là anh mệt, trời lạnh chắc là cảm rồi.

Tiêu Doanh mặt không cảm xúc nói: "Vậy em không đi nữa, ở nhà chăm sóc anh có được không?

Tiêu Vũ cũng gật đầu theo: "Tiểu Vũ ở nhà chơi với anh Chiến Chiến nha!

Tiêu Chiến tự nhiên thấy đau đầu thật: "Không cần, anh chỉ muốn ngủ thôi, hai đứa chăm sóc được cái gì? Phá anh thì có! Mau đi đi."

Tiêu Doanh nghe lời dắt Tiêu Vũ đi, Tiêu Chiến quay vào phòng khóa trái cửa lại, lên giường lấy điện thoại ra xem. Con người cô đơn này thì chỉ có việc là nhìn điện thoại thôi chứ làm gì được nữa. Vương Nhất Bác nhắn cho anh là ba mẹ cậu gọi về nhà, 30 tết phải về nhà thật.

Tiêu Chiến đột nhiên lại nhớ đến, khi hai người chia tay thì mối quan hệ của Vương Nhất Bác với gia đình cậu cũng cực kì không tốt, nhưng mà tính cách Vương Nhất Bác thì không để ý ánh mắt mọi người như anh. Nghĩ lại thì Vương Nhất Bác không mặt nặng mày nhẹ với người khác thì thôi, làm gì đến lượt người khác mặt nặng mày nhẹ với cậu, đáng ghét ghê vậy đó.

Tiêu Chiến nằm tưởng tượng Vương Nhất Bác đến nhà họ hàng ăn cơm, chúc tết gì đó, mọi người đều phải nhìn cái mặt cau có thúi hoắc của cậu, anh ôm thỏ bông cười một mình cả buổi.

Vương Nhất Bác về nhà thật ra không có tỏ ra khó ở, không ai nhắc đến chuyện yêu đương của cậu cả. Chuyện Vương Nhất Bác hẹn hò yêu đương với con trai có lẽ cô bác trong nhà đều biết nhưng ngại mặt mũi Vương Tiến nên cũng không dám nói gì, vẫn bình thường chỉ hỏi thăm sức khỏe, tình hình học hành của cậu thôi.

Vương Nhất Bác buổi tối ngồi ăn cơm tất niên mà không tập trung, vừa ăn cơm vừa mải để ý điện thoại. Mọi người cũng quen Vương Nhất Bác không hòa đồng như thế rồi nên không chú ý đến cậu. Vương Nhất Bác mỗi khi ăn cơm thì rất ngoan, nhưng hôm nay nhấp nhổm như thế là vì Tiêu Chiến vừa nhắn tin cho cậu:

- Cậu Vương thích thật đó, có bao nhiêu là đồ ăn ngon. Nhớ ăn nhiều vào!

Vương Nhất Bác nhíu mày nhắn lại:

- Anh làm sao đấy? Em ăn cơm có chọc giận gì anh sao?

- Cậu ăn cơm khoe với tôi làm gì?


- Ồ, vậy xin lỗi, em không nói nữa, em không phải cố tình khoe gì đâu. – Em chỉ là muốn nói cho anh biết thôi!

Tiêu Chiến buồn cười, lại còn xin lỗi nữa cơ đấy: "Người nhà đi hết rồi, tôi không có gì ăn, cậu khoe vậy có lương tâm hay không!!!?"

- Vậy em đặt cơm cho anh! Gần nhà anh có quán cơm ăn ngon lắm.

- Vậy à? Gần nhà tôi mà tôi còn không biết, Vương Nhất Bác lại biết, tài thật.

- Vì em từng ăn rồi, lúc sáng mới ăn xong đó!!

Tiêu Chiến thích trêu chọc Vương Nhất Bác thôi, còn thức ăn thì mẹ Tiêu đã làm để sẵn cho anh rồi: "Thôi không cần đâu, tôi có đồ ăn rồi."

- Không phải anh ở nhà một mình sao? Em đặt cho anh đây, 10 phút là có!

- Không cần thật mà, đùa cậu thôi, tết thì đồ ăn lúc nào chẳng có nhiều, ăn không hết đây nè!!

Tiêu Chiến nói vậy nhưng anh không đi ăn cơm, ở nhà mấy ngày chỉ ăn mà không vận động, cảm thấy hình như anh béo thêm vài cân rồi, không ăn cơm một buổi tối cũng không có gì nghiêm trọng.

Ba mẹ Tiêu và hai đứa nhóc 8 giờ tối về lại nhà, Tiêu Chiến đi xuống nhà cùng mẹ làm cơm cúng tổ tiên, gói sủi cảo. Ba Tiêu ôm Tiêu Vũ ngồi ở ngoài phòng khách cùng xem hoạt hình với con gái. Tiêu Doanh cũng vào nhà bếp với anh trai. Tiêu Chiến cảm thấy từ sáng tới giờ Tiêu Doanh dính anh hơn mọi ngày.

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Doanh vụng về cố nhét nhân bánh to đùng vào cái vỏ bánh nhỏ xíu liền thấy chướng mắt:

- Em tham thế? Bỏ bớt nhân ra một nửa mới gói được!

- Em thích ăn nhiều nhân. – Tiêu Doanh nhìn anh, chân thành trả lời.

- Thích ăn nhiều nhân thì em không cần gói, mang cái bát tới đây, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu rồi cho vào lò vi sóng, đợi chín ăn mình nhân thôi. Gói vào vỏ làm gì?

Mẹ Tiêu nhìn không nổi: "Kệ em nó, nó gói không được thì tý mẹ gói lại."

Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Bệnh nghề nghiệp ấy mẹ." – Anh nói xong lại quay qua Tiêu Doanh: "Nếu em gói nhiều nhân quá, chút nữa sẽ bị vỡ ra thì ăn không ngon nữa."

Tiêu Doanh nghe lời bỏ bớt nhân ra, tiếp tục gói. Tiêu Chiến gói xong một cái để vào trong đĩa lại nhìn em:

- Em để nó vào lòng bàn tay, rồi gấp nếp thật đều thế này, gấp đều vào nhé, trông mới đẹp.

Mẹ Tiêu ngồi bên cạnh bật cười: "Mẹ còn không nhiều chuyện như con đó."

- Thầy nghiêm thì trò mới giỏi.

Tiêu Doanh gói xong một cái đặt trong lòng bàn tay chìa ra trước mặt Tiêu Chiến, nhìn anh chờ đợi lời khen. Tiêu Chiến nhìn xong cầm tới đặt vào đĩa cạnh mấy cái xấu ơi là xấu mà Tiêu Doanh gói trước đó:

- Đẹp rồi đó, so với mấy cái trước của em xem, mấy cái trước quá xấu thấy không, haha. Người khác nhìn vào sẽ không tin được mấy cái bánh xấu như vậy lại là do một nhóc đẹp trai như em gói ra đâu.

Mẹ Tiêu phì cười. Tiêu Doanh cúi đầu tủm tỉm không nói, tiếp tục gói bánh. Tiêu Chiến nhìn chất lượng hình thức trung bình của đĩa sủi cảo tăng lên thì hài lòng lắm.

Gần mười hai giờ đêm, Tiêu Doanh và Tiêu Vũ không quen thức khuya đã ngủ mất, Tiêu Vũ được mẹ bế vào phòng rồi, nhưng Tiêu Doanh thì bám Tiêu Chiến không chịu buông, lúc anh gọi còn mắt nhắm mắt mở nói:

- Năm nay em muốn xem pháo hoa, em không đi ngủ đâu.

Tuy là mạnh miệng như thế, nhưng mà hai mí mắt đã dính lại với nhau. Tiêu Chiến buồn cười:

- Thế ngủ một chút, lúc nào giao thừa anh gọi em dậy, năm nay cho em thắp hương cúng tổ tiên thế nào?

- Anh lừa em, năm ngoái anh cũng nói thế.

- Anh có gọi nhưng mà là em không dậy được đó chứ, anh còn để phần em với tiểu Vũ mỗi đứa một cái đùi gà đấy còn gì?

Tiêu Doanh không cãi được, nhưng nhất quyết không chịu đi ngủ, túm lấy áo Tiêu Chiến mà gà gật trên ghế sopha nhìn đến là thương. Ba Tiêu ngồi xem chương trình tết chán đã mang bia với hạt hướng dương ra tự vui rồi, nhìn Tiêu Chiến một cái rồi nói:

- Bế nó lên phòng nó đi rồi xuống đây uống bia với ba.

Tiêu Chiến gật đầu bế em trai lên, Tiêu Doanh vòng tay ôm lấy cổ anh, đến khi vào trong phòng rồi cũng không gỡ ra được. Tiêu Chiến đành phải dỗ:

- Chút nữa anh vào gọi em, anh hứa đấy.


Tiêu Doanh có vẻ đã ngủ say rồi anh mới gỡ được tay của em ra, Tiêu Chiến lại lôi điện thoại ra xem, Vương Nhất Bác từ tối đã không nhắn tin cho anh nữa không biết là đi đâu rồi. Mẹ Tiêu mang ra một đĩa sủi cảo mẻ đầu tiên ra để hai ba con ăn đêm. Tiêu Chiến xuống với ba, hai người cùng im lặng không ai nói chuyện nhưng mà không khí ấm cúng, dễ chịu.

Tiêu Chiến chụp ảnh đĩa sủi cảo, đăng lên: "Ngon lắm~." Bạn bè lâu lắm không nói chuyện cũng nhảy vào bình luận vài câu, gần giao thừa ai cũng rảnh rỗi không xem tivi thì cũng nhìn điện thoại thôi. Thế mà con người kia không biết sao mất tích hơn 4 tiếng đồng hồ rồi.

Tiêu Chiến thấy nhàm chán còn thiu thiu ngủ, tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng cùng tiếng người reo hò làm anh giật mình tỉnh dậy. Anh giữ đúng lời hứa vào bế Tiêu Doanh lên:

- Nhóc con, nhất định muốn xem pháo hoa thì phải mở mắt ra mới xem được.

Tiêu Chiến ôm Tiêu Doanh đứng trước sân xem pháo hoa, ba mẹ Tiêu cùng nhau thắp hương trước mâm cúng, hương khói nghi ngút. Tiêu Doanh cố gắng dụi mắt, căng mắt ra để xem pháo hoa, nhưng mà buồn ngủ lắm:

- Đẹp quá.

Tiêu Chiến mỉm cười, cảm thán nho nhỏ. Tiêu Doanh ôm cổ anh, vùi đầu vào vai anh ngủ mất. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy cô đơn, có người để ôm cũng tốt, vì thế cũng không đưa em trai vào phòng ngủ, chỉ kéo chặt áo khoác ngoài bao lấy Tiêu Doanh. Cứ như vậy lặng lẽ ôm lấy em trai đứng ngoài trời sương giá đang buông.

Vương Nhất Bác gọi điện tới, Tiêu Chiến đã thắp hương xong đang cùng ba mẹ ăn thức ăn trong mâm cúng. Tiêu Chiến nhìn thấy là cậu gọi, vội vàng đứng lên đi ra ngoài hiên nghe điện thoại.

Giọng Vương Nhất Bác trầm trầm bệnh trạng: "Tiêu Chiến à, anh nghe thấy em nói không?"

Tiêu Chiến đưa tay chạm vào chiếc lá đẫm sương: "Ừ, nghe rõ, cả tối làm gì thế?"

- Tiêu Chiến à, năm mới rồi, chúc anh bình an vui vẻ.

- Nhạt nhẽo thế cậu Vương, chúc tôi năm mới kiếm được nhiều tiền đi.

Vương Nhất Bác hít mũi một cái:

- Em thấy anh ăn sủi cảo, em cũng muốn ăn.

Tiêu Chiến không hiểu sao mà Vương Nhất Bác gọi điện lại không chịu nói chuyện trọng điểm: "Nhà cậu không làm à? Không thì đặt bên ngoài về, mà người ta có làm đâu nhỉ? Nếu không đợi mấy hôm nữa tôi gửi cho cậu?"

- Em muốn ăn bây giờ.

- Bây giờ thì chịu nhá!

- Nhà anh còn không?

Tiêu Chiến cúi đầu, tủm tỉm cười: "Nhiều lắm, để mấy hôm nữa gửi cho."

Nhưng mà Vương Nhất Bác bên kia rất nhây: "Nhưng em muốn ăn bây giờ, không ăn được sẽ khóc mất, năm mới không vui vẻ."

- Khóc cái gì mà khóc, trẻ con thế cậu Vương....

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói hết câu, Vương Nhất Bác lại chen ngang: "Cho nên là, anh có thể mang cho em một ít không? Ra trước cổng nhà anh ấy."

Tiêu Chiến giật mình nắm chặt điện thoại, cố nheo mắt nhìn ra ngoài nhưng mắt cận của anh không đeo kính thì không nhìn rõ gì cả, vừa ngồi ăn cơm vì bị hấp hơi mà anh đã bỏ kính ra rồi. Anh không nghĩ ngợi gì nữa, trong lòng không ngừng mắng Vương Nhất Bác dở hơi, từ chỗ cậu về nhà anh cũng là bốn tiếng lái xe trên đường cao tốc. Buổi sáng đến một lần, nửa đêm lại đến một lần nữa, không dở hơi thì cũng thần kinh!!!!

- Con ra ngoài một chút, ba mẹ ăn xong cứ đi ngủ trước đi ạ!

- Đi đâu đấy con?

- Dạ, bạn con gọi!

- Nhớ về sớm đó, mang chìa khóa đi.

Tiêu Chiến nghe lời chạy vào nhà cầm theo chìa khóa, xong rồi anh vội vàng chạy ra ngoài. Chưa đi được vài bước lại chạy vào trong bếp, lấy một hộp sủi cảo và một hộp bánh chẻo nhỏ giấu kín trong quần áo, xong xuôi chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến tim đập bang bang, vừa mở cổng vừa tự mắng mình, không khác gì mấy đứa nhóc cấp ba yêu đương vụng trộm sợ bị ba mẹ biết. 

Tết âm lịch mọi nhà đều giăng đèn nhấp nháy, treo đèn lồng đỏ, con đường nhỏ trước cửa nhà anh được chiếu sáng đủ bởi đủ các loại màu sắc rực rỡ.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở bồn hoa nhà anh như ban sáng. Cậu mặc áo khoác đen lớn gần như sắp chạm xuống đất, đầu đội mũ lưỡi trai, ánh sáng từ điện thoại hắt lên khuôn mặt cậu, mũi hơi đỏ, khóe mắt cũng hồng hồng. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng anh mở cổng đã nhìn về hướng này, Tiêu Chiến đi về phía cậu, Vương Nhất Bác vẫn ngồi đấy, dõi theo anh cho đến khi anh đứng trước mặt cậu. Anh từ trên cao nhìn xuống, đầy vẻ trách móc:

- Có bệnh à? Sao lại đến đây?

Tiêu Chiến giận thật sự, nhìn chóp mũi cậu đỏ lên vì lạnh lại càng giận, chẳng trưởng thành gì cả, vẫn tùy hứng như trước. Anh nói xong liền lấy đồ anh giấu ra dúi vào tay cậu: "Sủi cảo đây, về đi."

Vương Nhất Bác không giận, cười cười cúi đầu nhìn hai hộp nhỏ trong lòng mình, em thật ra không phải không được ăn bánh sẽ khóc. Mà là không được nhìn thấy người mang bánh sẽ khóc mất, em đã đi một quãng đường rất dài vì muốn gặp anh lắm đó, anh à.

Bình Luận (0)
Comment