Thẻ Bài Mật Thất

Chương 25

Phương pháp sử dụng chính xác của Áo choàng tàng hình hẳn là hai người phải sử dụng hai thời điểm lệch nhau thì mới có thể thu được nhiều thông tin nhất có thể.

Ngu Hàn Giang mặc áo choàng, thần không biết quỷ không hay đi theo sát phía sau cảnh sát.

Cảnh sát tới trung tâm giám sát trước, đáng tiếc camera ở phòng học của lớp 3 khối 12 đã hỏng, thời điểm Ứng Tiểu Nhã gặp nạn là trong khoảng từ 11:30 đến 11:45, trong khoảng thời gian này camera chỉ ghi lại được Ứng Tiểu Nhã đi vào Sùng văn lâu khối 12, ngoài ra còn xuất hiện ở Hành tri lâu bên cạnh thông qua hành lang nối giữa hai tòa.

Sau khi xuất hiện ở góc rẽ Hành tri lâu, tất cả hành động sau đó của cô bé đều không quay lại được nữa.

Cảnh sát nhíu mày: "Camera của trường hỏng bao lâu rồi?"

Hiệu trưởng xấu hổ giải thích: "Hỏng từ năm ngoái rồi, vốn định đổi hết toàn bộ camera nhưng thành phố không duyệt chi phí..."


Sắc mặt cảnh sát trưởng rất khó coi, camera không có tác dụng, ông ta chỉ có thể tới văn phòng bên cạnh để điều tra học sinh lớp 3, nhóm đầu tiên bị thẩm vấn là ban cán bộ lớp gồm Du Huy và Tạ Tinh Hà.

Cảnh sát hỏi Du Huy: "Từ 11:30 đến 11:45 sáng nay cậu ở đâu?"

Du Huy: "Chơi bóng rổ, cả lớp chúng tôi đều ở sân bóng rổ."

Cảnh sát: "Cậu có quan hệ gì với Ứng Tiểu Nhã? Lúc đó có biết em ấy đi đâu không?"

Du Huy cau mày hỏi lại: "Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nhã sao? Tại sao cậu ấy lại vắng mặt khi gọi tên?"

Cảnh sát: "Cậu trả lời câu hỏi của chúng tôi trước đã."

Du Huy nhíu mày: "Các vị không nói cho tôi cậu ấy đang ở đâu thì tôi trả lời kiểu gì?!"

Rõ ràng thằng nhóc này đang trong thời kỳ phản nghịch, hoàn toàn không sợ cảnh sát, nhưng vẫn nhận ra cậu ta đang thực sự lo lắng cho Ứng Tiểu Nhã.


Hai cảnh sát nhìn nhau, nữ cảnh sát nhẹ nhàng nói: "Cô ấy nhảy lầu... đã tử vong."

Du Huy sửng sốt, sau khi hiểu ra ý của đối phương, gương mặt cậu ta bắt đầu méo mó, phát điên đứng bật dậy xoay người muốn đi ra ngoài: "Tiểu Nhã ở đâu? Tôi muốn đi gặp cậu ấy!"

Nữ cảnh sát vội kéo thiếu niên đang kích động lại: "Cậu bình tĩnh một chút trước đã!"

Du Huy bị kéo về chỗ ngồi, sau một lúc lâu ngồi yên mới bưng hai tay lên che mặt, vai run không ngừng.

Nữ cảnh sát không đành lòng, vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nói: "Đừng quá xúc động, giờ chúng tôi cần phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cái chết của Ứng Tiểu Nhã. Bạn học Du Huy, hi vọng cậu có thể phối hợp."

Đội trưởng đội cảnh sát lại thản nhiên nói: "Theo lời thầy giáo thì cậu và Ứng Tiểu Nhã yêu nhau, cậu còn thường xuyên tặng chocolate cho cô bé đúng không?"


Du Huy hồi phục lại tinh thần, hai tròng mắt đỏ lên, mãnh liệt như thú hoang bị thương, cậu ta lớn tiếng gào lên: "Yêu đương cái mẹ nhà các ông! Em ấy là em họ của tôi, dì tôi ở nước ngoài nên em ấy tạm thời sống nhờ nhà của tôi! Thầy giáo bị nhạy cảm quá đà hay gì? Thấy một đứa con trai thân với một đứa con gái thì mặc định là yêu nhau sao?! Đcm! Tôi quan tâm chăm sóc em ấy như em ruột mình thì có vấn đề gì hả?!"

Cảnh sát bị quát ngược lại mà giật mình, Ngu Hàn Giang cũng rất bất ngờ với câu trả lời này.

Có điều cẩn thận nghĩ lại thì khi Du Huy tặng quà cho Ứng Tiểu Nhã cũng từng nói "Quà sinh nhật anh mua", cậu ta tự xưng "Anh", hóa ra là vì thế – xem ra đây thật sự là hiểu lầm.

Vậy thì không lẽ người tặng thư tình là Tạ Tinh Hà? Hay là vụ án này vẫn còn người khác dính líu?
Ngu Hàn Giang vừa cau mày suy tư, vừa cẩn thận nghe ngóng cảnh sát đặt câu hỏi.

Cảnh sát tiếp tục nói: "Gần đây em gái của cậu có biểu hiện gì bất thường không?"

Du Huy trầm mặt nghĩ ngợi một chút, sau đó quay lại chỗ ngồi, nói: "Tuần trước bỗng nhiên em ấy mất hồn mất vía, tôi hỏi làm sao cũng không chịu nói, đi học thì đờ ra, trên đường về nhà có rất nhiều lần còn suýt vấp ngã."

Cảnh sát lấy thư tình từ trong cặp của Ứng Tiểu Nhã ra đưa cho cậu ta: "Có biết ai gửi không?"

Du Huy nhíu mày: "Không biết. Em gái tôi rất xinh, bình thường cũng có nhiều người nhét thư tình vào cặp con bé. Nếu biết là ai thì tôi đã đánh vỡ mặt thằng đó từ lâu rồi! Lũ ruồi nhặng phiền thật sự, còn lén nhét đồ ăn vào cặp con bé, tôi vứt hết!"

Rõ ràng Du Huy đang rất tức giận, gần như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Cảnh sát lấy vật chứng tìm được trong phòng học tiếp theo ra: "Chocolate này là của cậu sao?"

Du Huy gật đầu: "Đúng là của tôi, cả hai chúng tôi đều thích ăn loại này nên tôi thường xuyên mang theo."

Cảnh sát lại đưa thư tuyệt mệnh cho cậu ta xem: "Đây có đúng là chữ của Ứng Tiểu Nhã không?"

Du Huy đột nhiên trợn mắt: "Không thể! Con bé không yếu đuối như vậy đâu, làm gì có chuyện thi kém một lần đã tự sát! Thứ này không phải con bé viết, sao nó có thể tự sát được! Cha mẹ tôi còn nói tối nay về tổ chức sinh nhật cho em ấy... làm gì có chuyện..."

Vì quá kích động, cậu ta vẫn cứ lặp lại "làm gì có chuyện" suốt, cảnh sát đành phải tạm thời cho cậu ta ra ngoài.

Du Huy xoay người rời đi như mất hồn.

Người bị thẩm vấn tiếp theo là lớp trưởng Tạ Tinh Hà. Cậu trai này vẫn rất bình tĩnh, lịch sự trả lời những câu hỏi của cảnh sát, nói rằng quan hệ giữa mình và Ứng Tiểu Nhã chỉ là bạn học bình thường.
Sau khi nghe tin Ứng Tiểu Nhã tử vong, hai tay cậu trai hơi run lên, mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tiếp sau đó dù cảnh sát có hỏi gì, cậu ta đều cứng đầu trả lời: "Không biết."

Cảnh sát lấy một cuốn sách ra, nói: "Chúng tôi tìm thấy cuốn "Bá tước Monte Cristo" này trong cặp cậu."

Tạ Tinh Hà mỉm cười cứng miệng: "Trong cặp có một cuốn danh tác thì nói lên được gì? Tôi thích đọc sách, ngoại trừ "Bá tước Monte Cristo", tôi còn đọc "Những người khốn khổ", "Chiến tranh và hòa bình", "Đồi gió hú"... về cơ bản thì tôi đã đọc hết những tác phẩm nổi tiếng thế giới rồi."

Cảnh sát cũng không thể dựa vào một cuốn sách nổi tiếng để đưa ra luận điểm gì, đành phải thả cậu ta về.

Tạ Tinh Hà và Du Huy đều có chứng cớ ngoại phạm rõ ràng, lúc đó mọi người đều thấy hai người chơi bóng rổ, hơn nữa cả hai đều không có động cơ gây án, những người khác lại không thân với Ứng Tiểu Nhã, không thể cung cấp những thông tin có ích.
Thời gian sử dụng Áo choàng tàng hình của Ngu Hàn Giang sắp hết, hắn quyết đoán xoay người, đi về phía rừng phong để gặp Tiêu Lâu.

***

Bìa rừng.

Tiêu Lâu giả vờ là thầy giáo của trường, lãnh đạm ngồi trên ghế gỗ, cẩn thận sắp xếp lại những manh mối trước mắt.

Ngoại hình của anh vốn tuấn tú, những lúc trầm ngâm suy tư lại còn đẹp trai hơn bình thường, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò của học sinh đi qua, có điều anh vẫn ổn định tự nhiên như trước, hoàn toàn không phản ứng với chuyện "bị nhòm ngó".

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tiêu Lâu ngẩng đầu vội hỏi: "Ngu... thầy Ngu, có phát hiện ra gì không?"

Ngu Hàn Giang ngồi xuống, liếc mắt nhìn một học sinh đứng cách đó không xa, sau đó ghé sát vào tai anh, cố ý thấp giọng: "Cảnh sát tới phòng học của lớp 3 tìm bằng chứng phát hiện ra chocolate, thư tình, hạc giấy, Bá tước Monte Cristo, giống y hệt những thứ mà chúng ta đã phát hiện ra. Ngoài ra tôi còn tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh trên bàn của Ứng Tiểu Nhã, trên đó có viết – rất xin lỗi cha mẹ và thầy giáo, cô bé đã mất niềm tin vào cuộc sống, muốn kết thúc sinh mệnh của mình ở tuổi 18, chữ viết trên bức thư khớp với chữ của Ứng Tiểu Nhã."
Ngu Hàn Giang dừng một chút lại nói tiếp: "Sân thượng chỉ có dấu chân của mình Ứng Tiểu Nhã, rào chắn nơi cô bé nhảy xuống cũng không có gì bất thường – tất cả những manh mối đều có vẻ rất giống với tự sát."

Đúng lúc này, tấm bảng thông báo bỗng hiện lên lơ lửng trên đầu hai người.

Kết quả điều tra mật thất 3 Cơ – Ứng Tiểu Nhã tự sát? Đúng hay Sai. Chú ý: Đoán sai sẽ bị phán định khiêu chiến thất bại.

Tiêu Lâu không hề do dự nhấn vào chữ Sai, nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nói: "Không phải tự sát."

Ngu Hàn Giang gật đầu, không quan tâm tới tấm bảng, hỏi: "Anh phát hiện được gì?"

Tiêu Lâu hít sâu, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói nhanh: "Pháp y sơ bộ cho biết nhảy lầu khiến sọ bị vỡ vụn dẫn tới xuất huyết não, tôi lại nhận ra có một vài điểm không đúng. Người bình thường sau khi chết thì đồng tử sẽ giãn ra, đồng tử của Ứng Tiểu Nhã lại co vào rất bất bình thường – đồng tử thu nhỏ là triệu chứng đặc thù mà pháp y bắt buộc sẽ xem xét khi giám định chất độc, chỉ khi nhiễm các chất độc như carbamate hay organophosphates* mới xuất hiện."
*Carbamate là một nhóm thuốc trừ sâu có nguồn gốc từ axit carbamic (NH2COOH), có tác động mạnh lên cơ thể qua da và đường tiêu hóa, có độc tính cao với người và động vật máu nóng, không bền.

Organophosphate (hợp chất cơ photpho) là một loại thuốc trừ sâu phổ biến. Tuy nhiên, liều lượng lớn của organophosphate có thể gây hại cho con người và các loài động vật khác, thường là chất lỏng từ không màu đến màu nâu ở nhiệt độ phòng. Một số có thể không mùi, trong khi những loại khác có mùi giống như trái cây.

Ngu Hàn Giang chấn động tinh thần: "Trúng độc?"

Tiêu Lâu gật đầu chắc nịch: "Đúng, carbamate và organophosphate đều là những thành phần phổ biến trong thuốc trừ sâu, có thể mua được rất dễ dàng. Sau khi trúng phải hai loại chất độc này thì đồng tử nạn nhân sẽ thu nhỏ lại, cơ bắp cũng sẽ run rẩy – rất có khả năng Ứng Tiểu Nhã đã trúng độc."
Ngu Hàn Giang thật sự muốn giơ ngón cái like cho Tiêu Lâu.

Nghe nói khi học thạc sĩ, thầy Tiêu nghiên cứu đúng chuyên ngành giám định chất độc, nắm rất rõ triệu chứng sau khi trúng các loại độc. Vì vậy Tiêu Lâu mới có thể nhận ra sự bất thường ở thi thể.

Trước khi nhảy lầu Ứng Tiểu Nhã đã trúng độc, rõ ràng không phải tự sát.

– đây là một vụ án mưu sát được lên kế hoạch rất cẩn thận.

Thực ra ngay khoảnh khắc Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, Ngu Hàn Giang đã có cảm giác cô bé không tự sát.

Nếu như chỉ là tự sát đơn thuần, mật thất 3 Cơ chẳng việc gì phải bảo bọn họ tiến vào điều tra tìm lời giải. Vì những manh mối này đều quá rõ ràng, đặc biệt là bức thư tuyệt mệnh trên bàn nạn nhân.

Nhưng nếu không phải tự sát thì hung thủ sẽ là ai?

Ngu Hàn Giang nhanh chóng lướt qua những nhân vật thuộc diện tình nghi một lần, nói: "Vừa rồi khi cảnh sát thẩm vấn thì đã cho ra một thông tin có ích, quan hệ giữa Du Huy và Ứng Tiểu Nhã không phải người yêu mà là anh em họ. Ứng Tiểu Nhã sống nhờ ở nhà Du Huy."
Tiêu Lâu hiểu ra: "Bảo sao... Tôi vẫn nhớ lúc tặng quà, Du Huy có nói 'Quà sinh nhật anh mua', tôi còn tưởng Du Huy hơn tuổi cô bé nên tự xưng là 'anh', hóa ra bọn họ là anh em thật."

Tiêu Lâu dừng một chút lại nói tiếp: "Vừa rồi khi cảnh sát thẩm vấn Dịch Như, cô bé cũng khai hạc giấy là quà sinh nhật chuẩn bị cho Ứng Tiểu Nhã. Tôi cũng có tới quầy bán quà vặt hỏi, đúng là khi đó cô bé tới quầy mua hai bịch khoai chiên, có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng."

Ngu Hàn Giang nói: "Vậy nên có thể loại bỏ khả năng gϊếŧ người vì tình. Dịch Như, Du Huy và Tạ Tinh Hà đều cũng không phải là hung thủ."

Công cuộc điều tra lại rơi vào bế tắc.

Trước mắt chỉ có những học sinh này là có tên, nếu ba người bọn họ đều không phải hung thủ thì hoặc hung thủ là học sinh lớp khác, còn chưa xuất hiện trong tầm mắt của hai người, sẽ có những người mới xuất hiện trong câu chuyện này.
Hoặc, hung thủ có thể chính là giáo viên...

Tiêu Lâu hỏi: "Vậy còn lá thư tình đánh máy và cuốn 'Bá tước Monte Cristo' thì có manh mối gì không?"

Ngu Hàn Giang nói: "Du Huy nói em gái mình xinh đẹp nên rất hay nhận được thư tình, trước mắt chưa tìm ra được người gửi lá thư đó. Còn về 'Bá tước Monte Cristo' thì khi cảnh sát nhắc đến, biểu cảm của Tạ Tinh Hà không đúng lắm, anh có ý kiến gì không?"

Tiêu Lâu đăm chiêu: "Cuốn sách đó nói về chuyện báo thù. Chuyện kể rằng nam chính bị hai kẻ tiểu nhân đê tiện và một vị quan tòa hãm hại, bị giam vào nhà ngục tối tăm. Trong tù nam chính phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, may mắn gặp được một vị cha cố, người này dạy cho anh ta rất nhiều kiến thức, cho anh ta biết ai là kẻ đã hãm hại mình, còn nói cho anh ta vị trí giấu kho báu. Sau khi cha cố chết, nam chính vượt ngục, tìm được kho báu, trở thành người giàu sang. Dùng cái tên giả 'Bá tước Monte Cristo', sau một thời gian lên kế hoạch cẩn thận thì cũng báo thù thành công."
"Báo thù..." Ngu Hàn Giang nhíu mày, "Chẳng nhẽ cái chết của Ứng Tiểu Nhã là do báo thù?"

"Trong cặp của Tạ Tinh Hà có cuốn sách này, có lẽ cậu ta liên quan đến việc 'báo thù' chăng?" Tiêu Lâu đau đầu day day huyệt Thái Dương, cảm giác đầu mình sắp nổ tung, "Còn cả vụ nguyền rủa nữa, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì với từ khóa này."

"Không đủ manh mối, vụ án này cũng không thể phá được trong một ngày đâu." Ngu Hàn Giang bình tĩnh nói, "Nếu tôi đoán đúng thì có lẽ ngày mai cảnh sát sẽ lại tới."

"Ý anh là bọn họ sẽ nắm giữ bằng chứng nạn nhân trúng độc rồi quay lại trường điều tra sao?"

"Ừ." Ngu Hàn Giang gật đầu, "Anh là pháp y, liếc qua là nhận ra nạn nhân trúng độc, nhưng phần lớn người khiêu chiến thì không làm nghề này, chắc chắn không thể chú ý đến điểm bất thường trong đồng tử nạn nhân. Vì vậy chắc chắn mật thất bằng một cách nào đó sẽ nói cho người khiêu chiến thông tin Ứng Tiểu Nhã trúng độc."
"Rất có lý." Tiêu Lâu lập tức hiểu ra, "Nếu không đưa manh mối này ra thì việc điều tra của người khiêu chiến sẽ đi vào bế tắc. Tôi là pháp y nên có thể nhận ra nguyên nhân tử vong thực sự của Ứng Tiểu Nhã. Còn những người khiêu chiến khác rất có thể sẽ biết được sự thật khi cảnh sát quay lại điều tra vào ngày mai."

Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn anh, sự tán thưởng tràn đầy trong ánh mắt: "Cũng may mà có anh, có được bằng chứng người chết do trúng độc trước, đây chính là ưu thế của chúng ta, phải tận dụng cho tốt."

Tiêu Lâu giật mình: "Vậy ý của Ngu đội là phải điều tra chất độc trong trường trước sao?"

Ngu Hàn Giang quyết đoán đứng dậy, nói: "Hẳn là hung thủ vẫn chưa kịp xử lý sạch sẽ bằng chứng hạ độc đâu. Nếu không thì mật thất này sẽ trở nên quá khó. Chúng ta chờ đến đêm, sau khi toàn bộ học sinh và giáo viên rời đi thì sẽ tiếp tục thu thập manh mối... Còn nữa, chắc chắn những cột đèn hỏng ở bìa rừng sẽ có tác dụng, đêm nay vất vả một chút vậy."
Tiêu Lâu cũng đứng lên, gật đầu nói: "Được, về mặt tìm bằng chứng thì anh là chuyên gia, tôi nghe theo anh."

Ngu Hàn Giang đã phá được rất nhiều vụ án hình sự, có thêm một pháp y bên mình thì hiệu suất làm việc chẳng khác nào làm chơi ăn thật. Huống hồ Tiêu Lâu còn rất tin tưởng hắn, bằng lòng nghe theo mọi sắp xếp của hắn, điều này lại càng đáng quý.

Đối diện với đôi mắt trong veo của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang bỗng nghĩ rằng, có thể gặp được một cộng sự như Tiêu Lâu ở thế giới thẻ bài này, chẳng khác nào trong cái rủi có cái may.

Dù hung thủ có là ai đi nữa.

Bọn họ chắc chắn sẽ bắt bằng được đối phương trong thời gian ngắn nhất!

Hết chương 25.

Lời tác giả: Mật thất bí ẩn nên đoán sai hung thủ là chuyện bình thường. Tác giả sẽ chỉ nhấp nhả, từng bước công bố đáp án, mọi người đừng sốt ruột, cứ theo chân hai nhân vật chính bắt hung thủ là được rồi!
Bình Luận (0)
Comment