Trans+Edit: Pinoneverdie
(Cảnh báo đầu chương: có cái gì đó đã bắt đầu rồi!!!)
- --------------------------------------------------
Chuyện là như vầy.
Viên Như lần trước ở trong phòng kiểm tra sức khỏe nam bảo tiêu thì thấy được một đại nam tử hán cơ bắp, liền liên tiếp bày trò tấn công người này. Thế nhưng nội tâm người này tương đối cứng rắn, tuy rằng đã động tâm nhưng nghe đồn đại rằng Viên Như là một cô gái không tốt, nên cứ thế mà đè nén mong muốn trong lòng. Rốt cục sau đó Viên Như một trận khóc lóc than thở, nội tâm cứng rắn của người này cũng vì vậy mà bị phá hủy, chấp nhận quen với Viên đại tiểu thư.
Hai người tay nắm tay dạo phố, ngây thơ ngọt ngào cảm giác thật giống như một mối tình đầu.
Viên Như trang phục khiêm tốn, kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng tú lệ, phong cách xa hoa truỵ lạc đã không còn nữa, quyết tâm đi vào nếp sinh hoạt bình dân. Thỉnh thoảng bị người kia hôn một cái, trong nháy mắt thể hiện vẻ nữ sinh e thẹn. Làm điệu bộ giống như là chưa bao giờ ham muốn "con chim to" trong đũng quần của đàn ông, hoặc giống như khái niệm về "con chim to" là chưa từng biết đến.
Trong lúc đang đắm chìm trong hạnh phúc với gã cơ bắp kia, một tiếng tức giận mắng chửi trong nháy mắt làm cô ta tỉnh mộng.
"Viên Như, cô là đồ đê tiện!"
Viên Như rùng mình, thần sắc hốt hoảng nhìn chung quanh tìm kiếm. Xung quanh đông đúc, nhiều người qua lại, thấy không rõ rốt cục ai là người đang mắng cô ta.
Có phải là tôi đối với mối quan hệ này ôm quá nhiều hy vọng, trong lòng căng thẳng như một cung tên đang cương dây, nên đã nghe nhầm?... Viên Như đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng mắng lại truyền đến.
"Viên Như, cô là một con đàn bà lẳng lơ, ăn trong bát nhìn trong nồi!"
Lần này Viên Như nghe rõ ràng, gã cơ bắp kế bên cũng nghe rõ ràng. Bởi vì hắn và Viên Như vừa tiến tới với nhau, lòng vẫn còn tồn tại những điều do dự, không có đem toàn bộ cảm tình trao cho nhau. Cho nên khi hắn nghe đến mấy câu mắng chửi này, phản ứng đầu tiên không phải là tức giận, mà là đem ánh mắt phức tạp nghi hoặc nhìn về phía Viên Như.
Viên Như viền mắt lập tức chứa đầy nước mắt, bên ngoài thì điệu bộ tổn thương vì bị người ta mắng, còn trong lòng tức tối mà mắng chửi: Con mẹ nó! Tên cháu trai nào miệng hèn hạ như vậy?
Thấy vẻ mặt của Viên Như biểu tình ủy khuất, gã cơ bắp rốt cục trượng nghĩa mở miệng. "Là ai? Có bản lĩnh bước ra đây mà nói!"
Vương Trì Thủy trốn ở một khối đá lớn, bên cạnh có một giỏ thực phẩm, bên trong có trứng gà, rau dập nát, đậu hủ hư thối cùng các loại đồ ăn thừa thải khác, vẻ mặt trộm cười liếc đôi "gian phu dâm phụ" cách đó không xa.
Thật lâu sau đó, không nghe được phản ứng, kẻ cơ bắp còn tốt bụng nói lời an ủi dỗ dành, "Có vài người chính là rỗi rãnh buồn chán không có gì làm, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi."Vương Trì Thủy mở miệng lần nữa, tức giận mắng: "Cô đó nha rõ ràng cùng cảnh sát Hạ bên nhau say đắm, còn câu dẫn nam nhân khác, cô làm vậy...chẳng phải để cho cảnh sát Hạ quá thất vọng hay sao?"
Nghe nói như thế, kẻ cơ bắp trong nháy mắt không bình tĩnh.
"Cảnh sát Hạ? Hạ Diệu sao? Là người đại diện của các huấn luyện viên?"
Vương Trì Thủy còn nói: "Người anh em à, tôi xem cậu là một người đàng hoàng tốt bụng, mới hảo tâm nhắc nhở của cậu! Con nha đầu kia không có thứ gì tốt, hai ngày trước vẫn còn cùng cảnh sát Hạ "khanh khanh ta ta" (yêu đương), hôm nay thì đi bên cạnh ngươi!"
Viên Như vẻ mặt oan uổng, mẹ nó! Nếu mà tôi cùng Hạ Diệu bên nhau thật, tôi đây bị chửi ra sao nào cũng chịu.
"Ai cùng Hạ Diệu ở bên nhau?" Viên Như không màng đến hình tượng mà lớn tiếng, "Ngươi đem lời nói rõ ra một chút đi!!"
Vương Trì Thủy vừa lẻn đến một vị trí khác, tiếp tục càn rỡ.
"Cảnh sát Hạ tự bản thân mình thừa nhận điều đó, tôi là là anh em của hắn, tôi chính là không quen cách cô đối xử với cảnh sát Hạ, mới thay anh ta ra ngoài đòi lại chính nghĩa."
Hắc...bổn cô nương đây tức giận thật rồi đấy!
Viên Như cuối cùng không kiềm được bản tính nóng nảy, mắng lên, "Ngươi nếu là đàn ông thì bước ra đây nói chuyện! Núp trong bóng tối thì là không bằng một cái dương v*t."
Ba kỷ! (tiếng càu nhàu mắng chửi liên tục)
Một cái trứng gà vô tư nện thẳng vào gương mặt thanh tú của Viên Như, trong nháy mắt không thể cam chịu, bộc phát ra tính nết của một người đàn bà chanh chua, một tiếng rống giận dữ.
"Thằng nào, ngươi cút ra đây cho ta! Có bản lĩnh cút ra đây!"
Sau đó, hai ba cái trứng gà liên tiếp đập tới, tiếp đó là việc Viên Tung nhận được cú điện thoại kia.
Kẻ cơ bắp còn có chút khí phách đàn ông, lúc đầu vẫn còn một bên nói giúp cho Viên Như một bên chống đỡ hàng loạt quả trứng gà được Vương Trì Thủy ném ra tứ phía từ căn cứ của hắn. Sau lại là rau củ dập nát cùng đậu hủ thối rửa ném lên một lượt, loại này đỡ không được nữa, trực tiếp bỏ mặc Viên Như hướng về phía Vương Trì Thủy sãi bước xông tới.
Vương Trì Thủy trong nháy mắt bị bại lộ, ném tung mọi thứ bỏ chạy.
Vương Trì Thủy chạy phía trước, hai cái "thùng rác di động" ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Bấy giờ, gã cơ bắp lúc này không còn dùng được, hắn ta chạy một hồi lại không muốn chạy nữa, đến sau cùng để cho Viên Như chạy vượt lên.
Viên Như và hắn chạy song song cùng lúc, nhìn hắn ta chạy không ra bước chân, bộ dạng thở hổn hển vô cùng ngu xuẩn, nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh là do treo trên người quá nhiều cơ bắp, nặng nề quá nên bây giờ mới chạy chậm như vậy đấy à?"
Gã cơ bắp nghe xong lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Sau đó Tuyên Đại Vũ chạy đến chi viện cho Vương Trì Thủy, mà Hạ Diệu và Viên Tung cũng kịp lúc chạy tới, còn kẻ cơ bắp thì đã bị vứt lại xa mấy con đường. Vào giây phút này, còn lại năm người, một loại tề tụ quỷ dị xuất hiện trên phố. (căng quá)Đầu tiên là Viên Như thấy Viên Tung, nước mắt trong chớp mắt vỡ bờ, làm điệu bộ muốn nhào qua Viên Tung, lại bị Viên Tung dùng một tay đè lên chỗ sạch sẽ duy nhất trên bộ trang phục cản lại, đẩy ra cách xa hơn nửa thước.
"Em tránh xa tôi ra một chút!"
Viên Như khóc càng dữ dội, đưa ánh mắt hướng qua hướng Vương Trì Thủy, "Chính là hắn..."
Lời còn chưa nói hết lại quét ánh mắt qua một người dù chỉ mới gặp qua một lần nhưng ấn tượng tồi tệ, xấu xa về hắn ta không hề phai mờ - Tuyên Đại Vũ, lúc này phẩn nộ một tiếng, "Tại sao lại là anh hả? Anh thế nào lại làm khó dễ tôi?"
Sau đó Hạ Diệu hết sức không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn chăm chăm vào Vương Trì Thủy và Tuyên Đại Vũ, "Không phải là...hai người các cậu liên kết với nhau đấy chứ?"
"Tôi trước đây không phải đã nói việc này rồi sao." Tuyên Đại Vũ nắm vai Hạ Diệu, chỉ vào Viên Như lăng mạ, "Tôi đã nói với cậu rồi, nữ nhân này không có thứ gì tốt, cô ta bắt cá hay tay, cùng lúc hẹn hò với cậu và người đàn ông khác!"
Hạ Diệu đột nhiên ý thức được cái gì đó, điên cuồng nuốt một ngụm nước bọt, ngực kêu một tiếng 'bà ngoại ơi', thật không nên nói lung tung mà! Loại chuyện này thì tôi làm sao mà giải thích đây?
Viên Như lại hướng về Tuyên Đại Vũ ồn ào, "Cái gì gọi là bắt cá hai tay? Tôi cùng anh ta căn bản không có ở bên nhau, còn cần phải bắt con cá là anh ta sao?"
Tuyên Đại Vũ vẫn còn một câu, "Không bên nhau nhưng chẳng là phải là cũng đã tám chín phần rồi sao?"
"Tám chín? Nhiều hơn con số 0 cũng không có. Anh ta rõ ràng là cùng với anh trai của tôi..."
Hạ Diệu đột nhiên cắt đứt lời Viên Như, mở miệng cùng Tuyên Đại Vũ nói: "Tôi đã gạt cậu."
Tuyên Đại Vũ nhìn Hạ Diệu, trong ánh mắt hắn lúc này nhuộm dần vài phần khí lạnh, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi lừa gạt cậu". Hạ Diệu lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng là Viên Tung, một tiếng rống sang bằng tất cả, toàn bộ người trên phố đang ồn ào cũng vì hoảng sợ mà im bặt hết.
"Rốt cục chuyện gì xảy ra?"
Hạ Diệu một câu đều nói không nên lời, Viên Như thay hắn đem những điều cần nói về sự việc vừa rồi nói lên.
Viên Tung biết được đó là một sự hiểu lầm, nhưng mà Tuyên Đại Vũ lại vì giúp Hạ Diệu mà xuất đầu lộ diện, sai khiến người khác ném đồ dơ bẩn rác rưởi lên người em gái của hắn, không thể nhịn được, một quyền quét thẳng tới.
Hạ Diệu muốn kéo Viên Tung lại nhưng đã quá muộn.
Đúng lúc này, Vương Trì Thủy đột nhiên xuất hiện thần kì, thần tốc nhảy lên trước người Tuyên Đại Vũ, thay hắn lãnh một quyền.
Quả đấm của Viên Tung là ai cũng đều biết lực mạnh bao nhiêu, nói là hơn một nghìn cân gì đó đập vào lưng Vương Trì Thủy cũng không quá đáng. Gương mặt của Vương Trì Thủy lúc đó lập tức tím ngắt, sự đau buốt tột cùng giấu ở trong người đau đến không còn sức để kêu la một tiếng.Tuyên Đại Vũ sửng sốt, còn Hạ Diệu trong lúc nhất thời chưa thể phản ứng kịp.
Chờ cậu ta phản ứng được, Vương Trì Thủy đã bi thảm ngất đi, mà Viên Tung còn tàn bạo, lạnh lùng hơn tiếp tục đánh, Hạ Diệu ôm cổ hắn, liều chết túm hắn ta lại.
Vương Trì Thủy mềm nhũn ở trên người Tuyên Đại Vũ, được Tuyên Đại Vũ cõng lên.
Hạ Diệu vội vã đuổi theo: "Muốn đến bệnh viện hả?"
"XÉO!"
Một chữ này, đối với cuộc đời Tuyên Đại Vũ là lời nói nặng nhất mà hắn đã từng nói với Hạ Diệu.
Hạ Diệu lúc đó thì bối rối, chết đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Tuyên Đại Vũ cõng Vương Trì Thủy rời đi, Viên Như gương mặt thực sự không còn một chút cảm xúc đứng trên đường, đành lên xe về trước, cả con đường chỉ còn lại Hạ Diệu và Viên Tung hai người họ.
"Tôi lúc đó cứ như vậy thuận miệng nói ra, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy..." Hạ Diệu không thể không lo lắng mà giải thích.
Viên Tung chỉ hỏi cậu ta một câu, "Vì sao không nói với hắn ta sự thật?"
"Nói sự thật cái gì?" Hạ Diệu vặn lông mày, "Chẳng lẽ nói tôi với anh là đang ở bên nhau sao?"
Ánh mắt Viên Tung lạnh lùng cứng rắn, trần trụi, thẳng thắng nói ra lời trong tim của mình: "Không nên nói như vậy sao?"
Hạ Diệu đột nhiên lòng ngổn ngang mà tuôn ra một câu, "Tôi với anh... cũng không phải chính thức ở bên nhau"
Gương mặt của Viên Tung bị màn đêm nhuộm thành màu mực.
Hắn vẫn cho là trước đây Hạ Diệu nói những lời này là đùa giỡn, là do cậu ta da mặt mỏng không chịu thừa nhận. Ngày hôm nay hắn rốt cục ở trong con ngươi Hạ Diệu thấy được tâm tình chân thật nhất trần trụi nhất của cậu ta, kỳ thực đáy lòng của hắn vẫn không cam lòng. Cậu ra chính là muốn muốn làm gì thì làm, là do bản thân mình muốn chiếm lấy cậu ta, cậu ta luôn cự tuyệt việc giao phó bản thân cho mình yêu thương chăm sóc, cậu ta cho tới bây giờ đều không phải là thuộc về mình.
Viên Tung ánh mắt ướt đỏ nhìn chằm chằm Hạ Diệu ba bốn phút trôi qua.
Hạ Diệu lúc đầu còn dám cùng Viên Tung đối diện, sau đó lại đột nhiên mềm nhũn.
"Đi thôi, có việc gì chúng ta trở về rồi hãy nói."
Hạ Diệu giả bộ lôi Viên Tung một cái, Viên Tung không nhúc nhích.
Sau đó, hắn từ trong túi áo móc ra mấy trăm đồng vứt vào trong tay Hạ Diệu.
Hạ Diệu ngây ngẩn cả người, "Anh có ý gì?"
Viên Tung vốn định trực tiếp quay đầu rời đi, để Hạ Diệu một mình ở lại. Nhưng lòng của hắn tàn độc không nỡ. Hạ Diệu hơi ngốc nghếch trong việc đi đứng trên đường một mình, cho nên Viên Tung mới đưa hắn tiền để đi xe taxi.
"Viên Tung, anh là một thằng khốn!" Hạ Diệu nổi giận gầm lên một tiếng.
Viên Tung sãi bước đi đến chiếc xe, không quay đầu lại.
Lão tử tôi đây yêu cậu hơn cả mạng sống, cũng nên khốn nạn với cậu một lần!
Hạ Diệu một mình cô đơn đứng ở đầu đường, ánh mắt vẫn dõi theo bóng chiếc xe đã khuất đi từ rất lâu, đứng sửng sốt hơn mười phút đồng hồ. Cậu ta thế nào cũng không tin, Viên Tung dĩ nhiên bỏ rơi cậu ta một mình.
Tiếng bánh xe lăn trên đường phố lạnh lùng nghiền nát trái tim, Hạ Diệu bất ngờ không kịp đề phòng mà nếm được mùi vị đau đớn trong lòng.
Cậu ta không đón xe, bước chân cứng đờ mò mẫm tìm đường trở về nhà.
...
Tuyên Đại Vũ lúc này đang cõng Vương Trì Thủy đứng ở trên đường đón xe, hắn vốn là lái xe tới, kết quả vì sốt ruột xuống xe chi viện cho Tuyên Đại Vũ, đem xe đỗ sai nơi quy định, bị cảnh sát giao thông dùng xe nâng lôi đi.
Vương Trì Thủy cơn đau vừa vơi, liền như lấy lại máu tỉnh táo trở lại, ghé vào thân người Tuyên Đại Vũ hỏi: "Có cảm động không? Khoảnh khắc vừa rồi anh có cảm động không?"
"Cậu có phải là không cần đi bệnh viện nữa?" Tuyên Đại Vũ giả vờ như muốn đem Vương Trì Thủy từ trên lưng ném xuống đất.
Vương Trì Thủy vội vàng ghìm chặt cái cổ của Tuyên Đại Vũ, đầu lệch qua vai hắn giả vờ trọng thương.
Tuyên Đại Vũ cõng Vương Trì Thủy, trong đầu vẫn như cũ, chính là tràn ắp hình ảnh của Hạ Diệu.
"Cậu nói xem, Hạ Diệu tại sao muốn gạt tôi?"
Vương Trì Thủy sâu kín nói: "Tôi không phải là đã nói cho anh biết rồi sao? Hắn kỳ thực thích anh trai của Viên Như, Viên Như chỉ là một bức bình phong."
"Tôi là đặc biệt nói chuyện nghiêm túc với cậu!" Tuyên Đại Vũ phẩn nộ quát một tiếng.
Vương Trì Thủy không lên tiếng.
Tuyên Đại Vũ giọng nói đột nhiên mềm nhũn ra, lộ ra một biểu tình không khỏi chua xót.
"Cậu ta có phải là cảm nhận được tâm tư của tôi đối với cậu ta, nên cứ như vậy mà muốn tôi chết tâm?"
Vương Trì Thủy giáo huấn, lần này đi theo ý tứ của Tuyên Đại Vũ nói.
"Đúng, hắn chính là không muốn gặp anh, chính là muốn anh nên giữ khoảng cách với hắn."
Tuyên Đại Vũ lại hô lên một tiếng, "Tôi ném cậu xuống sông cậu tin không?"
Vương Trì Thủy triệt để ngậm miệng.
HẾT CHƯƠNG!