Thế Bất Khả Đáng

Chương 121

Trans+Edit: Pinoneverdie

- +-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

Hạ Diệu đứng sững sờ trong chốc lát, nắm lấy dây thắt lưng, buộc chặt lưng quần phóng nhanh ra ngoài.

Viên Tung níu cậu ta lại, "Cậu muốn làm gì?"

Hạ Diệu đem ánh mắt sắc bén nhìn, "Hỏi làm gì? Ngoại trừ rời đi còn có thể làm gì?"

Viên Tung đem Hạ Diệu gắt gao nhét vào trong lồng ngực, ánh mắt cương quyết nhìn cậu ta, "Cậu muốn đuổi theo hắn?"

Lúc đầu Hạ Diệu hoàn toàn không rõ Viên Tung đang nói cái gì, chỉ là dùng sức mà giãy dụa phản kháng. Vừa nãy thái độ còn không có gắt gao như thế, tự dưng nhớ đến cái dáng người vừa bỏ chạy, tâm tình đột nhiên kích động.

"Chẳng phải đã thoải mái sung sướng rồi sao, còn kéo tôi lại làm gì?"

Viên Tung nói: "Cậu thì được sướng rồi, lão tử tôi đây còn chưa được sướng chút nào."

"Anh sao không đi tìm ai kia mà sướng đi, đừng ở đó nắm kéo dương v*t của tôi mãi!" Hạ Diệu tức giận hét lớn.

Ánh mắt Viên Tung lộ ra sự tàn ác, không nói nhiều đem Hạ Diệu ném lên vai, một cước đóng sầm cửa, trực tiếp hướng về cái giường lớn trong phòng ngủ mà đi tới.

Hạ Diệu ngã xuống, lưng đập mạnh trên giường, cái ót phía sau bị chấn động kêu ù ù, rất nhanh ngồi dậy nhưng lại bị đầu gối của Viên Tung hất ngược trở lại, ngực một trận đau nhức.

"Lão tử tôi đây là muốn tìm cậu để thoải mái, là muốn thao cậu!"

Viên Tung nói xong liền đem hai cánh tay của Hạ Diệu giơ qua khỏi đầu mà siết chặt lại, sức nặng toàn thân đè trên người cậu ta. Hạ Diệu càng giãy dụa, ánh mắt Viên Tung càng hung ác dữ tợn.

"Cút sang một bên... Aa... Viên Tung tôi thao cả nhà anh..." Hạ Diệu rống giận khàn cả giọng.

Viên Tung hoàn toàn không để ý đến phản ứng của cậu ta, cự vật hùng khởi của Viên Tung đã sớm đè nát rãnh mông yếu ớt đang cố chống cự của Hạ Diệu, "răng nanh" hung ác đã ở trên mặt và cổ của cậu ta thỏa thích gặm cắn, giống như một con mãnh hổ cuồng dã thô bạo đang săn mồi.

Hạ Diệu lại một lần nữa nhanh chóng cảm nhận được mùi vị bị Viên Tung hành hạ, cơ thể và tâm trí lại đấu đá nhau, ý muốn của bản thân và thực tế lại tiếp tục tương phản, khiến trong lòng Hạ Diệu vốn đang là một công trình vững chắc trong nháy mắt bị suy sụp.

"Lúc muốn thỏa mãn mới tìm tới tôi, vậy lúc vứt bỏ tôi một mình trên đường thì sao hả?"

Viên Tung đang hành xự thì bị câu nói đó tác động, "Tôi không nên đem cậu vứt đi? Cậu xứng đáng để tôi mang cậu về sao?"

"Phải, tôi không xứng đáng, tôi rất ghê tởm! Bất kể là có chuyện gì tôicũng đều che giấu, không có can đảm mà nói ra cho người khác biết! Còn có một số người! Há miệng ra là cứ chạy tới tìm Viên Tung nhà ngươi! Tôi quen anh một năm, vào phòng làm việc của anh vẫn còn có chút không tự nhiên, người ta mới quen biết anh vài ngày thì đã can đảm ban đêm ban khuya ở lại với anh! Tôi không bằng người ta, tôi chính là cái loại trứng thối, không đem vứt đi thì ngồi chờ làm cái gì?!"Con ngươi của Viên Tung dần chìm xuống, cầm cánh tay của Hạ Diệu nắm thật chặt.

"Cậu có ý gì?"

Hạ Diệu trong lòng càng ngày càng kích động, "Anh nói tôi có ý gì? Ai từ trong bức tường công ty của anh nhảy ra ngoài trong lòng anh chẳng lẽ không rõ?"

Không ngờ, Viên Tung không những không thỏa hiệp nhượng bộ, ngược lại con ngươi càng trở nên sắc bén hung bạo, bàn tay to lớn đặt ở phần thịt sưng đỏ trên cái mông Hạ Diệu hung hăn bóp siết.

"Cậu chính là có thói quen làm 'ác nhân cáo trạng' (*) sao?" Viên Tung hỏi lại.

(*) làm chuyện xấu còn đánh trống kêu oan

Hạ Diệu vừa tức vừa đau, nhe răng trợn mắt hướng về Viên Tung cắn một cái, lại bị Viên Tung dùng cổ tay bóp chặt yết hầu.

"Mới vừa quen biết người ta ngày đầu tiên đã liền đóng học phí dùm, cái món đồ đó rõ ràng xài rất tốt vậy mà cứ giấu riêng một mình không cho ai xem. Cậu không phải là cùng hắn câu dẫn nhau sao, hắn làm sao biết cậu biết nhảy? Hắn là muốn cùng tôi thỉnh giáo, tôi giữ hắn lại vào ban đêm chính là tận tình giúp đỡ, chẳng lẽ còn muốn tôi phải làm phiền người gác cổng bắt ông ta giữ cổng cho đến khi bọn tôi về?"

"A --" Hạ Diệu bị siết yết hầu, ngột ngạt gượng sức rống giận, "Tôi thao bà ngoại anh -- ai mới là 'ác nhân cáo trạng' trước chứ?! Fuck "

Bàn tay to lớn của Viên Tung dùng một lực mạnh bóp chặt gò má của Hạ Diệu, hầu như muốn đem xương gò má của cậu ta bóp nát.

"Cậu mắng tôi thêm một câu nữa xem, tôi cắn rớt cái miệng nhỏ bé ti tiện này của cậu."

Hạ Diệu cố ý lên án, "Người hắn ta thích rõ ràng là anh mới đúng! Người ta muốn tặng tôi dụng cụ tập luyện, lẽ nào tôi bởi vì ghen tuông mà không nhận lấy? Người ta muốn mời tôi lên nhảy nhót, lẽ nào tôi giả vờ tôn nghiêm không dám đứng lên trình diễn?"

Viên Tung hoàn toàn không để ý đến phản kháng của Hạ Diệu, đệm tay vào tóc cậu ta, thô lỗ cưỡng hôn. Giống như là muốn chiếm đoạt hết toàn bộ lời lẽ của Hạ Diệu, liếm điên cuồng, hôn như sắp tắt thở. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không phải là không hề dao động, chỉ là quá mãi mê thưởng thức cái mùi vị này của Hạ Diệu, đã không thể kiềm chế mà nhào tới xâm chiếm.

Mùi máu tươi xộc vào mũi, Hạ Diệu cắn xé môi của Viên Tung, thống khổ nhìn hắn.

"Tôi thừa nhận là tôi ghen tỵ, tôi cứ thấy mọi thứ trên người của hắn chính là phù hợp với khẩu vị của anh, con mẹ nó, tôi thấy có rất nhiều nguy cơ đánh mất anh! Anh cũng làm tôi không thể lý giải được, hắn ở cùng với anh làm cái gì mà sau đó lại trèo tường đi ra, tôi khó chịu chẳng biết nên làm thế nào mới tốt, còn anh chắc là có cảm giác thành tựu lắm chứ gì?"

Viên Tung như trước không trả lời, mùi máu tươi thấm đẫm đôi môi mỏng, một lần nữa phủ lấp miệng của Hạ Diệu, máu và nước bọt hai mùi vị này hòa quyện lại khuấy động 'long trời lở đất' trong khoang miệng. Hạ Diệu lúc đầu vẫn còn cố ý phản kháng, lúc sau lại không nói lời nào, sức lực chống cự dần mất đi, oán hận tràn đầy trong lòng hóa thành hương vị nồng nàn ủy khuất.Một vị mặn chát lẫn vào trong miệng, Viên Tung ngực chấn động mạnh.

Hạ Diệu đột nhiên có chút nghẹn ngào, "Tôi thừa nhận tôi thích anh, tôi thừa nhận hai ta là đang ở bên nhau, tôi thừa nhận tôi sợ anh bị người khác quyến rũ đi mất. Cho nên ngày hôm nay, tôi ăn nói khép nép, 'gọi dạ bảo vâng' mà khẩn cầu anh, xin anh đừng rời bỏ tôi, thái độ này anh đã hài lòng chưa?"

Những lời này của Hạ Diệu dường như chính là lời trong tận đáy lòng của cậu ta, bây giờ mới nói ra ngoài được, đến sau cùng không kiềm được nấc lên một tiếng khóc, tâm tình hoàn toàn không khống chế nổi. Sợ Viên Tung thấy cậu ta khóc nhếch nhác sẽ lại trêu cậu ta không có tiền đồ, Hạ Diệu đang nằm liền lấy cánh tay vòng lên cổ của Viên Tung, kéo hắn ta xuống, đầu đặt sau bả vai của hắn, thất thanh khóc rống.

"Anh không phải nói là...không ép tôi sao?..." Hạ Diệu gắt gao nắm giật tóc Viên Tung.

Lời nói đảm bảo đó vào nửa năm trước tựa như cây thương ở trong lòng Viên Tung đâm một vũng máu, phun ra ngoài sẽ mất mạng.

Hạ Diệu khóc không thành tiếng, "Anh không phải là... nói... không cần... bất kỳ... định nghĩa gì sao..."

Toàn bộ nỗi khổ tâm và uất nghẹn chôn sâu trong lòng Viên Tung đều đã bị nước mắt và lời oán trách của Hạ Diệu xua tan đi, bàn tay của hắn nâng niu đỡ cái đầu của Hạ Diệu lên, ôm cậu ta ngồi dậy, đặt ở trên đùi ôn nhu dỗ dành. Hạ Diệu lấy tay chạm vào vết sẹo nơi khóe mắt vẫn còn chưa lành, lau nước mắt một cái, mỗi một giọt nước mắt đều giống như một con dao đâm vào tim của Viên Tung.

So với cảnh Hạ Diệu vượt đường ngàn dặm đứng giữa trời đại tuyết nhảy lên người hắn và khoảnh khắc bế cậu ta với đôi chân đã bị gãy từ trong xe đi ra...loại tư vị này chính là càng làm cho Viên Tung không thể nào chống đỡ được nữa.

"Nghe lời, đừng khóc, mắt cậu vốn đã không được to, khóc nữa thì càng không thể nhìn thấy đường."

Hạ Diệu ngao lên khóc thét một tiếng, quay về ngực Viên Tung đấm một phát, sau đó lại tiếp tục ghé vào ổ vai của Viên Tung, nhõng nhẽo hai tiếng, rốt cuộc những chuyện uất ức trong lòng cũng đã phát tiết ra, lòng cảm thấy nhẹ nhõm viên mãn.

Cảm giác như là rất nhanh được hồi sinh.

"Anh đó nha đêm hôm đó thật không có cùng hắn làm chuyện gì không? Tôi là tôi không tin đâu đấy!"

Viên Tung đành chịu, "Tôi nếu muốn làm chuyện gì với hắn, còn khiến hắn phải leo tường đi ra ngoài sao?"

Hạ Diệu ngẫm lại cũng đúng, cậu ta mỗi lần cùng Viên Tung làm xong chuyện này, đều trực tiếp ngủ lại qua đêm. Nghĩ như vậy trong lòng cảm thấy thoải mái, cánh tay ôm lấy cổ của Viên Tung, túm lấy quật ngã xuống giường, một chân vắt ngang qua hông của Viên Tung, trầm ngâm nhìn chăm chú vào hắn.

Viên Tung nắm bắt vẻ mặt của Hạ Diệu, trầm giọng hỏi: "Lần này là thực sự quen nhau?"

Hạ Diệu gật đầu.

"Cậu động lòng với tôi rồi, vậy con cu của cậu phải tính làm sao đây? Cậu tự cắt hay để tôi cắt?" Viên Tung vừa nói vừa hướng xuống đũng quần của Hạ Diệu.Hạ Diệu vội vàng né tránh, ưỡn mặt cười đùa, "Đừng làm rộn, đừng làm rộn mà..."

Viên Tung móc 'củ cải trắng to lớn' của Hạ Diệu ra, đặt ở trong lòng bàn tay rồi ước lượng, sau đó dùng hai đầu ngón tay búng vào thật mạnh.

Hạ Diệu bị đau, vội vàng dùng tay bảo vệ 'bảo bối'.

"Anh làm gì vậy chứ?"

Viên Tung cười nham hiểm một tiếng, "Dù sao cũng phải có chút biện pháp trừng phạt, mới chỉ búng có hai cái."

Hai cái đùi Hạ Diệu bị cưỡng chế banh ra, bị ép buộc 'tham dự' một trò chơi nho nhỏ---'búng đầu chim'. Vừa đau vừa nhột, rốt cục xin Viên Tung thả cậu ta ra, sau đó liền thở hổn hển dính sát vào người Viên Tung

"Có chuyện phải làm."

Viên Tung thu hai mắt lại, "Làm chuyện gì?"

Hạ Diệu đột nhiên nhảy xuống giường, lục tung tìm kiếm, cuối cùng cũng mò ra được một chai dầu bôi trơn.

Hạ tiểu yêu lúc khí phách quả thật là vô cùng khí phách, bình thường làm đủ trò dây dưa đưa đưa đẩy đẩy. Hôm nay đột nhiên âm thầm không nói, trực tiếp đổ dầu bôi trơn ra tự trét vào 'cửa mật đạo', một câu thừa thải cũng không thèm nói, xốc dương v*t của Viên Tung lên, trực tiếp ngồi xuống ấn sâu vào trong cơ thể.

Sau đó gương mặt liền hóa thành màu tím, nhưng không lên tiếng, đau cũng không lên tiếng.

Viên Tung trong một lúc sung sướng bản thân họ gì cũng không biết, trong đầu thì một câu thô tục, 'nó khít chặt đã quá!' Nắm tay đập xuống giường rung động, nhưng thực sự là không thể liều mạng mà bỏ mặc sự đau đớn sống chết của Hạ Diệu.

Hạ Diệu bị gãy xương đùi đến bây giờ đã hai tháng, bác sĩ căn dặn trong vòng ba tháng không nên vận động quá mạnh, chỉ kém một tháng nữa là có thể triệt để bình phục. Viên Tung nghĩ rằng, nếu thật sự muốn làm chuyện này, hai cái khớp xương đùi của cậu ta còn có thể khép lại được sao?

Hạ Diệu chịu đựng cơn đau, hạ mông xuống sâu thêm một tấc, tiếng cơ thể bị xé rách truyền tới bên tai Viên Tung rất rõ ràng.

Viên Tung nhanh chóng rút dương v*t ra, thấy máu của Hạ Diệu, lúc này mặt đen lại.

"Cậu có phải là một tên ngu ngốc không vậy?"

Hạ Diệu đem mặt đập vào tấm ra giường, cảm giác có chút mất mặt.

Lúc Viên Tung bôi thuốc cho Hạ Diệu, thấy cái mông to tròn của cậu ta còn một chút sưng đỏ, hỏi: "Cái mông bị đánh có đau không?"

"Thừa lời!" Hạ Diệu tức giận.

Viên Tung nói: "Lần tới tái phạm nữa, tôi sẽ còn đánh cậu."

Hạ Diệu đột nhiên bĩu môi, lòng của Viên Tung trong nháy mắt mềm ra như nước, bàn tay to lớn đặt vào phía sau ót của cậu ta xoa xoa dỗ dành.

"Được, được rồi, sẽ không đánh cậu."

Trước khi ngủ, Hạ Diệu nhịn không được cảm khái nói: "Hai ta xa nhau trong khoảng thời gian vừa rồi, lưng của tôi bị ngứa không biết tìm ai để mà gãi nữa đó."

Viên Tung luồng tay vào bên trong lớp áo ngủ của Hạ Diệu, cường độ mạnh yếu, tiết tấu nhanh chậm đều là chiều theo ý muốn của cậu ta mà gãi.

Hạ Diệu rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ, nhiều ngày trôi qua đây là giấc ngủ nhẹ nhàng nhất.

Ngày hôm sau, Hạ Diệu đi tới công ty Viên Tung, các học viên đã tan lớp, chỉ có Điền Nghiêm Kỳ là còn đang ở phòng huấn luyện đấm đấm đá đá. Thấy Hạ Diệu tới, Điền Nghiêm Kỳ cũng không có chút nào là không được tự nhiên, trực tiếp nhiệt tình chào hỏi.

"Cảnh sát Hạ! Anh tới rồi à!"

Điền Nghiêm Kỳ che giấu như thế nào đi nữa, cũng không gạt được việc Hạ Diệu biết chắc chắn hắn ta đã thấy chuyện tối qua.

"Chuyện là...đêm qua..." Hạ Diệu muốn nhắc lại.

Điền Nghiêm Kỳ so với Hạ Diệu có vẻ bình thản hơn, nở một nụ cười hư hỏng, thế nhưng hoàn toàn không có ác ý.

"Tôi thấy hết rồi."

Hạ Diệu, "Ách..."

"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung.!

Điền Nghiêm Kỳ vừa nói như vậy, Hạ Diệu nghĩ lại thấy bản thân mình lòng dạ quá hẹp hòi, còn nghi ngờ cậu ta vô căn cứ, tay đặt trên vai Điền Nghiêm Kỳ vỗ một cái, hai người nhìn nhau cười, mâu thuẫn trong nháy mắt được hóa giải.

Hết chương!
Bình Luận (0)
Comment