Thế Bất Khả Đáng

Chương 146

Trans+Edit: Pinoneverdie

- ----

"Cậu đừng có chuyện bé xé ra to được không?" Viên Tung nắm siết gương mặt của Hạ Diệu, hỏi.

Hạ Diệu hất tay của Viên Tung ra, giọng nói sắc bén.

"Đừng đánh trống lãng, nói mau!"

Viên Tung từ trong túi áo móc ra cái bật lửa, bật ngọn lửa lên, đưa tới xém tí là đốt mi mắt của Hạ Diệu.

"Anh làm gì vậy?" Hạ Diệu vội vàng lui về phía sau.

Viên Tung đem cái bật lửa ném vào người Hạ Diệu, nhàn nhạt nói: "Tôi lúc trước đã muốn mua lại, Vương Trì Thủy không bán. Sau đó cậu ta nghĩ thông suốt, đến tìm tôi bán cái này."

Hạ Diệu làm bộ nghe không hiểu, "Anh mua cái này làm gì chứ?"

"Tặng cậu." Thẳng thắn lưu loát hai chữ.

Viên Tung lần nữa đem Hạ Diệu ấn ngã xuống giường, còn liên tục huơ lửa xung quanh cổ và gương mặt của cậu ta. Bị đốt nóng, Hạ Diệu lại bắt đầu huơ quyền duỗi chân, nói lời thô tục.

"Cút đi, tránh xa tôi ra một chút, bớt lộng hành mà lừa gạt tôi..."

Viên Tung đem cái bật lửa ném qua một bên, dùng cơ thể đè áp Hạ Diệu đang vùng vẫy xuống giường, hai bàn tay to lớn khống chế cánh tay của cậu ta, không nói nhiều mà hôn hôn liếm liếm lên đôi gò má.

"Cút đi... Ách..."

Hạ Diệu không tuân phục, liên tiếp quay đầu qua trái qua phải tránh né, những vết sẹo trên mặt lúc này hiện lên thật rõ ràng.

Viên Tung vừa nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ Diệu, đau lòng quá lại bắt đầu tàn sát bừa bãi, nhịn không được trách khứ hai câu.

"Cậu xem lại bản thân cậu một chút, khóe mắt bên kia vừa muốn lành, khóe mắt bên này lại biến thành đức hạnh như vầy. Vốn gương mặt đang đẹp đẽ tuấn lãng, bị cậu lăn qua lăn lại thành cái dạng gì?"

Hạ Diệu vốn là coi trọng hình tượng, nghe Viên Tung nói như vậy lập tức nóng giận.

"Tôi xấu thì mặc kệ tôi, không phải là có một người rất đẹp luôn luôn xuất hiện trước mặt anh sao? Anh đi mà nhìn hắn!"

Viên Tung không để ý đến kiểu kháng cự này của Hạ Diệu, trực tiếp đem quần áo của cậu ta cởi sạch, kiểm tra tất cả vết thương lớn nhỏ trên người cậu ta. Hạ Diệu lúc đầu còn đưa đẩy không chịu, sau đó thực sự không lay chuyển được Viên Tung đành để cho hắn muốn làm gì thì làm. Quay lại mà nói, anh cũng đã để cho người khác chiếm tiện nghi, tôi đây chính là mặc kệ anh.

Quả nhiên chiêu này mới là nghiêm phạt với Viên Tung, Hạ Diệu không cần nói, chỉ cần nằm yên không đếm xỉa cũng đủ để Viên Tung nhói một trận.

"Cậu nói cho tôi nghe xem cậu có cái gì tốt?" Viên Tung đau lòng vỗ về lên cánh tay đang sưng tấy của Hạ Diệu, ánh mắt yêu hận không rõ ràng quét nhìn cậu ta, "Cậu không đem bản thân coi ra gì, vẫn còn trách tôi hung dữ với cậu? Tôi không nên hung dữ với cậu sao? Cậu đáng phải nhận một bài học."Hạ Diệu mặt trầm xuống, lắc đầu qua một bên, "Không cần anh phải đau lòng vì tôi."

Viên Tung lại đem đầu của Hạ Diệu xoay lại, ánh mắt dò xét thiêu đốt con ngươi của cậu ta.

"Cậu nói thật đi, đây thật sự là do lúc cậu thi hành nhiệm vụ không cẩn thận gây ra?"

Hạ Diệu vẫn còn là đang bực bội Viên Tung, kiên định.

Gật đầu, "Phải."

Viên Tung dùng ngón tay khẩy khẩy lên đôi môi của Hạ Diệu, nói, "Tôi nếu như phát hiện cậu nói không đúng sự thật, vậy cậu đừng trông mong cái mông của cậu sẽ lành lặn."

Hạ Diệu vẫn nghiêm nghị, không khuất phục trước sự uy hiếp của Viên Tung.

Ngón tay của Viên Tung bắt đầu chà xát lên đầu v* đang bị ứ máu bầm của Hạ Diệu. Mỗi lần ngón tay chạm vào, cảm giác tê tê đau nhói xuất hiện khiến Hạ Diệu không thể ngừng run rẩy.

"Cút đi... Đừng đụng vào tôi..."

Viên Tung lại liên tục hết lần này tới lần khác nắm đầu v* của cậu ta kéo lên rồi thả ra như một sợ dây thun đàn hồi, cơ thể Hạ Diệu không khác gì con cá trạch liên tục giẫy dụa bên dưới cơ thể của Viên Tung, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt đỏ ửng, giọng điệu từ từ thay đổi thành tiếng mắng chửi.

Viên Tung tiếp tục truy kích, lật Hạ Diệu lại rồi dùng cự vật đặt vào kẽ mông giữa hai chân của cậu ta, liên tục mài mài cọ xát. Đôi môi thì tấn công lên cổ và gò má đang ra sức chống cự, một tiếng thở dốc ập vào trong lỗ tai của cậu ta.

"Phong tình như thế này vẫn còn muốn né tránh?"

Hạ Diệu nghiêm mặt, "Anh cút đi... môi anh bị người khác hôn rồi thì đừng hôn lên mặt tôi nữa, tôi ngại bẩn..."

Vừa dứt lời, toàn bộ đầu v* bị môi của Viên Tung ngậm chặt, dùng răng nhọn nghiền mài. Cái eo một trận run rẩy đáng sợ. Lúc này, động tác phản kháng từ từ "thăng cấp ngược ", từ quyền đấm cước đá biến thành giật tóc, rồi biến thành dùng răng cắn xé, đến sau cùng dứt khoát dùng đôi chân dài gắt gao cuốn lấy cái hông của Viên Tung, ý đồ "siết chết" hắn.

Đang lúc Viên Tung đem "của quý" của Hạ Diệu nuốt vào trong miệng, Hạ Diệu liền triệt để đầu hàng. [thứ dễ dãi...=)) ]

Viên Tung một bên kiên trì hầu hạ "bảo bối" của Hạ Diệu, một bên đem ngón tay to cứng xâm nhập vào bên trong, thọc điên loạn vào điểm nhạy cảm của cậu ta "Còn muốn bảo tôi cút đi không hả?"

"Không... Không..." Hạ Diệu vội vàng dạng háng ra, cái mông đã bị nhấc ra khỏi tấm trải giường, "Mau đâm vào đi..."

Bởi vì lo ngại đến vết thương trên người của Hạ Diệu, lần này Viên Tung 'làm' cậu ta rất ôn nhu, tất cả tiết tấu đều thực hiện theo nguyện ý của cậu ta. Sướng quá nên nhiều lần cậu ta kẹp hai chân lại cần xin buông tha, có hai lần bắn ra xém chút nữa là bật khóc.

Đều nói rằng khi giận dỗi thì cứ đè nhau ra thao chính là phương pháp dỗ dành hiệu quả nhất, Hạ Diệu tuyệt đối là tuân theo đạo lý này mà thực nghiệm.Lúc nãy người ta mới bước vào phòng liền nói "Hai ta kết thúc rồi", bây giờ sau khi được thỏa mãn sung sướng, nghe Viên Tung kêu đói bụng liền vội vã chạy xuống bếp hâm nóng sủi cảo cho hắn, ngăn cản thế nào cũng không được. "Ăn ngon không?" Hạ Diệu hỏi.

Viên Tung chép chép miệng, "Mùi vị cũng không tệ lắm, cậu muốn nếm thử không?"

Hạ Diệu không nói lời nào, giương mắt lên nhìn.

Viên Tung thấy cậu ta không mở miệng, liền tự nhiên mà ăn tiếp, tốc độ ăn tăng lên gấp đôi.

Hạ công tử cho rằng không cần mở miệng Viên Tung cũng sẽ gấp một đũa đưa vào miệng của cậu ta, ai ngờ người ta ăn hăng hái như vậy, căn bản không để ý tới thái độ của cậu ta.

Vì vậy, Hạ Diệu há miệng thật to.

"A —— "

Kêu lên một tiếng thật lớn và chờ thật lâu. Viên Tung vẫn là đem sủi cảo nhét vào trong miệng của mình. Hạ Diệu vừa định mắng chửi, đột nhiên đã bị nửa miếng sủi cảo cùng với hương vị răng môi của Viên Tung chặn ngay miệng, Hạ Diệu một hơi đem nửa miếng sủi cảo cắn ra mà nuốt vào.

Hai người cùng nhau nhai, nhìn nhau cười một tiếng.

"Tôi nghĩ thứ tôi vừa ăn không phải là sủi cảo." Hạ Diệu nói.

Viên Tung hỏi: "Chứ là cái gì?"

Hạ Diệu nghiêm trang nói: "Là mật ngọt."

Một câu nói này trong nháy mắt khiến "Viên hôn quân" sướng đến mất sạch phương hướng, cười ha ha hai tiếng, cầm chén sủi cảo liên tục "đút" cho Hạ Diệu. Nói là nấu cho Viên Tung, kỳ thực Hạ Diệu ăn hơn phân nửa.

Sau khi ăn khuya, Hạ Diệu liên tục hí hoáy đùa nghịch với cái bật lửa, yêu thích không buông tay, tới tới lui lui loay hoay, đến sau cùng bật lửa lên, lôi một nhúm lông trong đũng quần của Viên Tung ra đốt.Tiếp đó hướng về Viên Tung mà cười xấu xa, cười đến mức không nhận ra là con người.

Viên Tung đối với kiểu cách này của Hạ Diệu không thù hằn, mà đây lại là một ưu điểm của Hạ Diệu khiến hắn vừa yêu vừa hận. Bàn tay to lớn siết hai gò má của cậu ta, ánh gấp rút nhìn chằm chằm.

"Cậu nhạy cảm như vậy, có phải là ai sờ mó cậu, cậu đều hưng phấn?"

"Vậy cũng không đúng." Hạ Diệu ăn ngay nói thật, "Cơ thể này của tôi nếu không tiếp nhận hắn, hắn có muốn thoải mái cũng không được à!"

Nói xong, phát hiện Viên Tung dùng ánh mắt dị thường nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Diệu tiếng nói có chút căng thẳng, hỏi thăm dò "Làm sao vậy?"

"Tôi nghĩ rằng tôi cần phải huấn luyện cái cơ thể này của cậu một chút để nó không thể tiếp thu được ai khác nữa"

"Ách..."

Ngày hôm sau, Hạ Diệu trực tiếp đến công ty của Viên Tung tìm Điền Nghiêm Kỳ.

Điền Nghiêm Kỳ đang hướng dẫn cho một học viên mới về kỹ thuật luyện tập, chợt nghe từ cửa truyền đến một tiếng gọi.

"Tiểu Điền, cậu qua đây."

Điền Nghiêm Kỳ vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Diệu đang đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm.

"Cậu chờ tôi một chút." nói với học viên mới, Điền Nghiêm Kỳ chạy đến chỗ Hạ Diệu.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Diệu dương dương tự đắc, "Tìm một phòng rồi nói chuyện."

Vào một gian phòng, Hạ Diệu hút một điếu thuốc, một bên hút một bên dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Điền Nghiêm Kỳ.

"Biết tôi đến tìm cậu là có chuyện gì chứ?"

Điền Nghiêm Kỳ cũng không cùng Hạ Diệu vòng vo, trực tiếp ăn ngay nói thật.

"Tôi lúc đó hơi kích động, không có ý gì khác."

Hạ Diệu hung hăng phun ra một ngụm khói thuốc, "Tôi nếu cũng vì kích động mà thượng mẹ của cậu, cậu nghĩ như thế nào?"

Điền Nghiêm Kỳ đối với Hạ Diệu không có thù hằn, dù sao Hạ Diệu đã từng giúp đỡ hắn đóng học phí, hai người bình thường cảm tình cũng rất tốt. Thế nhưng Hạ Diệu nói câu này đối với hắn quả thực rất nặng, khiến Điền Nghiêm Kỳ không nhịn được mà trở mặt.

"Anh nói vậy là sao?"

"Tôi nói vậy thì thế nào?" Hạ Diệu một tay vùi đầu điếu thuốc lên mặt bàn, "Ngại tôi nói chuyện khó nghe thì đừng làm chuyện xấu xa. Cậu biết anh ta là ai không mà cậu muốn hôn thì hôn? Bình thường đồn đãi nhốn nháo coi như không tính, loại sự tình này có thể bỏ qua?"

Điền Nghiêm Kỳ trực tiếp từ trong túi lấy ra ví tiền, rút một sấp đưa cho Hạ Diệu.

"Đây là hai vạn mà trước đây anh cho tôi mượn đóng học phí."

"Bớt tỏ ra cái bộ dạng này đi!" Hạ Diệu trợn mắt, "Tôi là tùy việc mà xem xét, không ghim trong lòng chuyện tiền bạc này của cậu."

Điền Nghiêm Kỳ cũng không phải loại hay lãi nhãi giải thích, nói thẳng: "Chuyện này là do tôi làm ra, xử trí thế nào tùy anh!"

HẾT CHƯƠNG!
Bình Luận (0)
Comment