Thế Bất Khả Đáng

Chương 171

Trans+Edit: Pinoneverdie

- -----

Năm phút sau, người trợ lý dẫn bác sĩ hoả tốc chạy tới.

Vốn tưởng rằng chắc là do 'làm' mạnh bạo quá nên bị thương, cho nên người trợ lý vẫn còn cố ý căn dặn bác sĩ cầm thật nhiều thuốc thoa hậu môn, ai ngờ lúc đi vào mới phát hiện chảy máu ở lỗ mũi, khiến trợ lý một phen mở rộng tầm mắt.

"Cái này... Chuyện gì xảy ra?" hỏi Báo Đen.

Báo Đen hùng hùng hổ hổ, "Tên cháu trai nào pha thuốc?"

Người trợ lý đứng ở một bên không dám nói lời nào.

Bác sĩ rất ngay thẳng mà nói một câu, "Thuốc không thành vấn đề, là do cậu ta gắng gượng quá lâu..."

Báo Đen bực dọc mà hút một điếu thuốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Diệu, rất sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Được bác sĩ điều trị, máu mũi của Hạ Diệu rất nhanh thì dừng lại, bác sĩ lại tiêm cho cậu ta một liều thuốc, Hạ Diệu dần dần ngủ mê man.

Báo Đen lúc này mới cảm khái một câu, "Tôi cho rằng tiểu Điền đã là loại mạnh mẽ khác thường, không nghĩ tới cậu ta so với tiểu Điền nhi còn quật cường hơn, Viên Tung thực sự không phải nuôi người phàm!"

"Được rồi, đem giường chiếu dọn dẹp một chút, sau đó ra ngoài." Báo Đen nói.

Bác sĩ cố ý căn dặn, "Thuốc uống chỉ vừa mới tiêm, tôi khuyên cậu không nên tiếp tục giằng co."

"Tôi cũng không còn hăng hái."

Đem tất cả mọi người đuổi đi, Báo Đen đi tới bên mép giường, nhìn chăm chú Hạ Diệu một lúc lâu. Thấy quần áo của cậu ta vẫn còn dính máu, liền đi đến tủ đồ tìm cho cậu ta một bộ đồ ngủ.

Lúc thay quần áo, Báo Đen rốt cuộc biết được vì sao Viên Tung lấy ở đâu ra động lực để mà "xung quan giận dữ vì hồng nhan".

Đôi chân thật trắng trẻo! Tựa như mới được vớt ra từ trong một cái bể sữa tươi, toàn thân không có lấy một tỳ vết. Làn da như vậy không kém gì phụ nữ, cơ thể no đủ rắn chắc, bộ lông đen bóng rậm rạp. Nhất là cái mông to tuyệt đẹp, da mông đàn hồi căng mịn, sờ một cái liền thấu cảm mười phần.

Quả thực chính là một cực phẩm!

Ngón tay thô ráp của Báo Đen nhẹ nhàng cột dây trang phục ngủ cho Hạ Diệu, bản thân cũng tháo giày nằm lên giường, đem Hạ Diệu ôm vào trước ngực, một bên hút thuốc một bên hưởng thụ cảm giác như đang ôm cả thế giới trong tay.

Buổi chiều, lúc công ty đang ở thời điểm bận rộn, Viên Tung đem dáng vẻ bệ vệ, thô bạo từ phòng làm việc đi ra ngoài.

Điền Nghiêm Kỳ vừa lúc muốn tìm hắn, nhìn vẻ này của Viên Tung, nhịn không được hỏi thử.

"Anh định đi đâu?"

Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Đi ra ngoài một chuyến."

Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn muốn hỏi cái gì, Viên Tung đã từ bên cạnh hắn lách đi, cuồn cuộn nổi lên một làn gió lạnh tạt qua mặt.Viên Tung căn cứ theo lời Đường Văn Tài miêu tả, lái xe đến khu căn hộ cao cấp mà Báo Đen mua cho Hạ Diệu. Bởi vì khu nhà này mới mua chừng vài ngày, chưa có thiết lập hệ thống bảo vệ ngay cửa, Viên Tung dễ dàng mà lái xe đi vào, vòng qua bãi cỏ nhân tạo, trực tiếp mà chạy đến trước căn biệt thự.

Bác sĩ và người trợ lý mới vừa đi không bao lâu, còn mấy người hộ vệ kia không dám quấy rầy Báo Đen, đều đã leo lên lầu ba đánh mạc chược.

Viên Tung trực tiếp sãi bước đi vào, bố trí trong trong phòng khách xa hoa là những tấm ảnh treo tường, tất cả đều là hình ảnh đẹp trai soái ca của Hạ Diệu. Không biết là chụp lúc nào, tư thế đều rất tiêu sái tự nhiên, rõ rõ ràng ràng mà đập vào mắt của Viên Tung.

Cước bộ của hắn tựa như sấm rền nện lên cầu thang. Từ phòng khách ở lầu một đến phòng ngủ và phòng làm việc ở lầu hai. Viên Tung không rõ mục đích, đẩy cửa từng gian phòng mà đi vào, rồi chợt cảm thấy việc làm này giống như một nhiệm vụ rất nặng nề, cứ cách một bức tường gian phòng là phải nhìn thật kỹ.

Căn bản, Viên Tung chỉ là đến quan sát tìm hiểu, cũng không phải là vì tìm người. Vậy mà lúc hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, một cảnh "ân ái bất ngờ" cứ thế mà xông vào mắt hắn.

Tựa như bị một viên đạn bắn xuyên qua lồng ngực, long trời lở đất, máu thịt văng tung tóe.

Báo Đen ôm Hạ Diệu ngủ thiếp đi một giấc, lúc này vừa tỉnh, đôi mắt buồn ngủ lim dim mở ra, đột nhiên quét thấy thân thể khí phách của Viên Tung, trái tim chợt chấn động.

Hắn thế nào lại tới đây?

Nếu như bây giờ vẻ mặt của Báo Đen là đắc ý vì đã đạt được mục đích, Viên Tung sẽ cho rằng đây là do hắn cố ý cài bẫy, chờ mình tới chứng kiến. Nhưng biểu tình của Báo Đen hết lần này tới lần khác thể hiện sự luống cuống, bất ngờ, chuẩn bị không kịp, khiến Viên Tung cảm giác như đã bắt được tận tay một đôi gian dâm.

Tựa như là bị trời sập xuống đè nát cơ thể, Viên Tung rống lên một tiếng xé nát không gian.

Một tiếng rống này xuyên từ lầu hai lên tới lầu ba, khiến bọn bảo tiêu phải bỏ hết bài trong tay mà chạy xuống.

Hạ Diệu trong giây phút đó liền tỉnh lại, thế nhưng không dám mở mắt. Cậu ta không dám nhìn nét mặt bây giờ của Viên Tung, sợ phải nhìn thấy vẻ đau đớn bi thương này của hắn.

Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng, mọi sự khao khát nhớ nhung Hạ Diệu đều đã bị đánh tan. Viên Tung đã không còn quan tâm đến việc mình có hay không đã lọt vào bẫy của Báo Đen, chỉ biết rằng thời tiết trong thế giới tình cảm của mình đã thay đổi giữ dội.

Viên Tung không nhìn thấy Báo Đen đã làm gì Hạ Diệu, chỉ thấy cái người mà hơn mười ngày qua mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường với một gã khác, yên bình mà ngủ ngon lành.

Mà Báo Đen lúc này chính là nhớ đến cảnh tượng bị Viên Tung quật một trận lúc trước trên xe vận chuyển hàng cấm.

Viên Tung đem hình thể tương đương với mình của Báo Đen lôi xuống giường, một quyền quét vào mũi hắn ta. Cái mũi Báo Ngạn Tổ cao chót vót bị đập gãy sụp, lớp da giả bên ngoài rơi xuống nát ra như bột phấn.Con ngươi của Báo Đen tưới ra máu, huơ quyền phản kháng. Nhưng mà lúc này cơn giận trong lòng Viên Tung đã khiến hắn mất đi nhân tính, vô phương tiết chế, tàn nhẫn cùng cực. Từng quyền xuất ra như khiến đối phương lòi thịt, một chưởng tung ra là xương gãy. Không cần cố tưởng tượng cảnh chém giết này, chỉ cần nghe được tiếng âm thanh vỡ vụn cũng đủ để cho người khác khiếp sợ.

Sáu tên bảo tiêu như sấm mà tiến vào, lúc này mặt của Báo Đen đã đầy máu, gương mặt vừa mới đi thẩm mỹ cũng đã nát bét.

Qúa mức chịu đựng, tên dẫn đầu đám bảo tiêu xông lên, bị Viên Tung dùng chân ghế đập vào gò má, cái lỗ tai cùng những vùng da lân cận vị dằm gỗ nạo rách tươm.

Sau đó tất cả xông lên! Đây quả thực không phải là một màn đánh nhau, sáu tên này là đang đùa giỡn với dã thú, sự bạo lực trong nội tâm đau đớn của Viên Tung một lần nữa bùng phát. Sáu người không ngăn được một người, Viên Tung dùng chân thép đá một cú, Báo Đen ói ra máu.

"Viên Tung....con mẹ nhà ngươi....." Báo Đen con ngươi bị máu nhuộm đỏ tung ra ác khí.

Viên Tung lại dùng một chân đạp vào đũng quần Báo Đen, bị một bảo tiêu tiến đến dùng thân thể ngăn cản, trúng chiêu này...máu thịt không còn phân biệt được nữa, con ngươi lồi ra như muốn rớt ra khỏi viền mắt.

"Nhanh, trước tiên đem đại ca ra ngoài."

Sáu gã đàn ông chao đảo mà đem Báo Đen giải thoát khỏi Viên Tung, kéo tha ra khỏi cửa, trong phòng chỉ còn lại Viên Tung và Hạ Diệu hai người bọn họ.

Hai người xa cách bao ngày bây giờ gặp lại, nhưng lại không diễn ra cảnh chạy tới ôm nhau thật chặt như tưởng tượng.

Viên Tung gắt gao nhìn cái chai thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, cầm lên ngửi, mùi so với loại thuốc lần thước không khác biệt. Lúc này mới chợt hiểu ra điều gì, bắt đầu kêu gào như tiếng thiên lôi rống, chai thuốc kích dục vỡ tung trên mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh bắn lên mặt Hạ Diệu.

Hạ Diệu vẫn cứ nhắm hai mắt, nhưng toàn thân đều rung rẩy.

Viên Tung đem chăn xốc lên, thấy Hạ Diệu đang mặc bộ áo ngủ xa lạ bỗng dừng lại một chút, nhưng vẫn là đưa cậu ta ôm thật chặc vào trong ngực. Dùng bàn tay cố định sau gáy của cậu ta, tận lực mà để cậu ta thở thật chậm rãi, sau đó ôm cậu ta đi ra ngoài.

Trở lại trên xe, Hạ Diệu mới đem mắt mở ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Diệu vẫn một mực đợi Viên Tung hỏi vì sao cậu ta lại nằm trên giường của Báo Đen, nhưng Viên Tung cái gì cũng không nói, cứ như vậy mà ôm cậu ta. Mãi cho tới khi Hạ Diệu nhận thức được trời đã gần sập tối.

"Tôi phải trở về, tôi nói với mẹ đưa tiểu liêu ca đi chữa bệnh mới được phép ra ngoài, tôi không quay về, mẹ tôi sẽ nghi ngờ."

Viên Tung nói: "Tôi chở cậu đi."

"Không cần, tôi nghĩ rằng hai người tùy tùng đã báo cáo lại, mẹ tôi chắc là đã đứng đó chờ sẵn rồi."

Nói xong câu đó, Hạ Diệu đi xuống xe.

Không biết là thuốc còn tác dụng hay là do vấn đề gì, Hạ Diệu hai chân lảo đảo, bước chân hoàn toàn không vững. Viên Tung cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào cậu ta.

Lúc Hạ Diệu trở lại, hai người tùy tùng kia vẫn còn bất tỉnh! Tiểu liêu ca cũng bất tỉnh theo họ. Hạ Diệu trong lòng chấn động, chợt cầm lồng tre lên, lay lay một trận, tiểu liêu ca một chút phản ứng cũng không có.

Hạ Diệu hô to một tiếng.

"Tỉnh dậy!"

Tiểu liêu ca không phản ứng chút nào.

Hạ Diệu lắc lồng chim hô một tiếng.

"Xin chào!"

Bình thường tiểu liêu ca vẫn hay ở trong lồng tre giả chết, Hạ Diệu thông thường chỉ cần thọc nó một cái nó liền vui vẻ nhảy nhót hoạt bát. Ngày hôm nay Hạ Diệu lại đem ngón tay luồng vào trong, phát hiện tiểu liêu ca đã cứng ngắc.

Hạ Diệu thực sự muốn nói một câu: Mày nha đừng giả bộ với tao nữa, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Lòng đau tựa dao cắt.

Về đến nhà, mẹ Hạ đã sớm trở về, trầm giọng tra hỏi Hạ Diệu, "Con đi đâu? Tại sao đến bây giờ mới về?"

Hạ Diệu không nói lời nào.

Hai người tùy tùng vừa tỉnh lại không bao lâu, bao che cho Hạ Diệu mà nói với mẹ Hạ: "Ngài đừng trách cứ cậu ta, tiểu liêu ca đã chết."

Mẹ Hạ trong lòng đau xót, cố gắng nén nhịn không phát ra ngoài.

Hạ Diệu một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.

Cậu ta đem tiểu liêu ca bỏ vào ngôi nhà gỗ có con tò he mà Viên Tung tặng cậu ta lúc trước, cùng với con tò he mặc quần lót kia, vững vàng mà khóa lại. Sau đó đem ra trước sân nhà chôn cất.

Viên Tung vẫn đứng ở chỗ cũ bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng canh chừng cậu ta....

HẾT CHƯƠNG!
Bình Luận (0)
Comment