Trans+Edit: Pinoneverdie
- -----------
Hy vọng sinh tồn bị thời gian trôi qua tàn nhẫn cướp đoạt, Hạ Diệu khóc ngất không biết bao nhiêu lần, lúc tỉnh dậy tiếp tục khóc cho đến khi ngất đi một lần nữa.
Cho tới lúc một khoảnh khắc ập đến, một cường quang ánh sáng đập vào mặt Hạ Diêu.
Hạ Diệu bất thình lình giật mình tỉnh giấc, khóe miệng sứt mẻ hướng về Viên Tung lên tiếng gọi.
"Viên Tung... Nhanh... Mau tỉnh lại... Có người tới cứu chúng ta!!!"
Nhưng ngay lúc Hạ Diệu cúi đầu nhìn xuống, nước giếng rõ ràng đã hóa thành màu đỏ, điều này lại khiến nội tâm của cậu ta đổ vỡ thêm một lần nữa. Tiếng khóc thảm thiết như sóng thần ập tới mãnh liệt, xé rách màng nhĩ của nhân viên cứu hộ.
Nhân viên cứu hộ kiên nhẫn trấn an, "Không có gì, không có gì, bình tĩnh một chút, lập tức sẽ kéo cậu lên."
"Cứu anh ta trước, cứu anh ta trước..." Hạ Diệu kêu khóc cầu khẩn nhân viên cứu hộ.
Mặc dù như thế, nhân viên cứu hộ vẫn là làm theo cách thức nghiệp vụ của mình, trước tiên đem Hạ Diệu buộc vào sợi dây. Sau đó mới đem Viên Tung từ trong nước lôi ra, lúc kéo còn phải dùng rất nhiều sức, cảm thấy cần phải dùng vật gì thật chắc chắn để cố định đầu sợi dây trên miệng giếng mới may ra, nhưng lập tức không thể lo nghĩ nhiều như vậy được, trực tiếp đem dây thừng buộc trên người Viên Tung, sử dụng động cơ cuốn, kéo Viên Tung ra khỏi giếng.
Lại một vũng máu loang ra tràn ngập trong nước giếng, đem nước giếng nhuộm thành màu đỏ sẫm đáng sợ.
Sau đó, mãi cho tới khi hai người họ được lôi hẳn ra miệng giếng, Hạ Diệu mới phát hiện máu không phải chảy từ mũi Viên Tung, mà là từ chân của hắn. Ngay lúc Viên Tung cảm giác được thể lực của bản thân suýt không thể chống đỡ được nữa, đã tàn nhẫn mà dùng lực từ ngón chân cạy vào vách giếng cứng rắn, mười đầu ngón chân hầu như đều đã bị phá mất, đầu khớp xương gãy vỡ, lớp thịt vụn lúc được nâng lên khỏi giếng cứ thế bị xé toác ra đứt đoạn.
Nhân viên y tế thực hiện hàng loạt các biện pháp sơ cấp cứu cho Viên Tung.
Hạ Diệu thì tê liệt ngã xuống ở bên cạnh hắn, ôm chân của hắn mà lạc giọng khóc rống, vài lần ngất đi được nhân viên y tế đặt lên cáng cứu thương, cùng Viên Tung đưa lên xe cấp cứu.
Toàn bộ cơ thể của Viên Tung ngâm trong nước lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa còn là loại nước giếng băng giá, người bình thường không tử vong ngay lập tức thì cũng sẽ dần dần bị chết rét. Hạ Diệu chỉ là nửa người ngâm vào nước, hiện tại hai chân đều đã đánh mất tri giác. Viên Tung thì đang hôn mê sâu, chỉ còn cách cái chết một đoạn.
Xe cứu thương chạy được nửa đường, Hạ Diệu đã tỉnh lại, đưa tay chậm rãi hướng về Viên Tung. Thế nhưng cậu ta không níu tay của hắn, cũng không thử đặt tay vào ngực của hắn, mà là đưa tay tới chỗ đũng quần của Viên Tung, muốn dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay sưởi ấm cho "ổ trứng chim" của hắn.Lúc đầu nhân viên y tế cho rằng Hạ Diệu là vô thức mà làm như vậy, lại đem tay của cậu ta đặt trở về. Kết quả đem về chưa tới ba giây đồng hồ, Hạ Diệu lại chậm rãi đưa tay tới, vẫn như trước không hề ngần ngại, đặc biệt muốn đặt lên đũng quần Viên Tung.
Nhân viên y tế lại càng gạt tay của cậu ta ra đặt trở về.
Hạ Diệu chính là ngoan cố không ngừng tay, cái này nếu là có chút sức lực đã sớm mắng lên: Tôi đang che "con chim" cho thằng chồng tôi, lỡ đâu lạnh quá bị hư luôn thì các người có gánh vác nỗi không? Các người đó nha còn muốn cản trở cái gì chứ?
Sau đó nhân viên y tế nhìn thấy Hạ Diệu nhiều lần thực hiện hành động này, đột nhiên hiểu ra cái gì, sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt dời đi chỗ khác làm bộ không phát hiện.
Lúc Hạ Diệu và Viên Tung hai người cùng nhau bị đưa đến phòng cấp cứu, mẹ Hạ mới vội vã chạy tới.
Bởi vì phòng cấp cứu không cho người nhà đi vào, mẹ Hạ chỉ có thể đứng bên ngoài chờ. Ban đầu vẫn còn mắng Hạ Diệu không biết nghe lời, lại cùng Viên Tung nhập bọn với nhau vân vân các thứ, sau đó hiểu rằng mọi chuyện dù gì cũng đã qua, đột nhiên ngậm miệng không nói nữa.
Có một loại cảm giác sợ hãi do tâm mà sinh ra.
Mẹ Hạ đời này chưa từng sợ ai, nhưng bây giờ thật sự có chút sợ Viên Tung. Người này cường hãn, tinh thần dựng lên rất cao lớn, người khác không thể chỉ trích hắn bất cứ điều gì. Mẹ Hạ cho rằng chỉ cần tìm được một điểm yếu nào đó của Viên Tung liền có thể giành được một chút phần thắng, nhưng mà "hất kim vi chỉ" (từ đó tới giờ) bà ta vẫn không tìm được điều gì.
Giờ này khắc này, mẹ Hạ chỉ hy vọng Hạ Diệu thật bình an.
Cuộc đời này của bà ta hiện tại chỉ còn lại Hạ Diệu, tuy rằng bạn đời của bà ta là Hạ Nhâm Trọng, nhưng bây giờ sự tồn tại của Hạ Nhâm Trọng cũng chỉ là hình thức hóa, người thực sự chung sống với bà ta chính là đứa hài tử này.
Hạ Diệu và Viên Tung nằm chung một phòng cấp cứu, Hạ Diệu chỉ là bị thương gân cốt, hấp thụ hàn khí nghiêm trọng dẫn đến hôn mê bất tỉnh, hơn nữa thân thể lại cường tráng, không quá ba tiếng liền tỉnh dậy. Bác sĩ vốn muốn đem cậu ta đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, kết quả bị Hạ Diệu chết sống không chịu, một tấc cũng không muốn rời Viên Tung.
Viên Tung ngón chân bị tổn thương nghiêm trọng, miệng vết thương bị nhiễm trùng, thân thể thụ hàn, hơn nữa còn gây ra sưng phổi.
Một lúc sau, hai người được đẩy ra cùng nhau, Viên Tung vẫn như trước nằm hôn mê bất tỉnh, Hạ Diệu ánh mắt liên tục câu trứ vào giường của Viên Tung, mãi cho tới khi được đẩy nhanh đến phòng bệnh mới an tâm.
Mẹ Hạ đi theo vào bên trong, nhìn nhi tử hao tổn như vậy, đau xót nói không nên lời, chỉ có thể dùng tính tình ôn hòa thương lượng với Hạ Diệu, "Nhi tử, mẹ vừa rồi cùng bên kia lên tiếng chào hỏi, chúng ta chuyển sang khu bệnh viện dành cho cán bộ cao cấp, điều kiện trị bệnh cũng tốt hơn hẳn."
Hạ Diệu "nghĩa chánh ngôn từ" mà nói: "Đó là bệnh viện cao cấp dành cho quân đội, con thiếu tư cách."
"Chúng ta chỉ chuyển phòng sang bên đó một chút là được thôi mà."Hạ Diệu tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng nhãn thần vẫn như trước rất kiên định.
"Con không đi, con ở đây."
Sắc mặt của mẹ Hạ có chút khó coi, "Đây cũng không phải là việc con có thể định đoạt."
Hạ Diệu nói: "Nếu như mẹ nhìn thấy ngón chân của anh ta, mà vẫn còn cương quyết đẩy con đi sang nơi khác, con đây chỉ có thể nói mẹ là người không có lương tâm và đạo đức."
"Con..."
"Hoặc là để con chết đi, hoặc là để con ở lại đây."
Mẹ Hạ còn muốn nói điều gì, bác sĩ phụ trách đã lôi bà ta ra ngoài.
"Cậu ta hiện tại đang sốt cao chưa hạ nhiệt, thân thể rất là suy yếu, tâm tình cũng không ổn định, chúng tôi kiến nghị người nhà nên tôn trọng ý nguyện của người bệnh, cũng chỉ để tạo điều kiện cho bệnh nhân dễ dàng bình phục hơn mà thôi."
Bác sĩ vừa nói như vậy, mẹ Hạ không thể nói cái gì nữa.
Sau đó mẹ Hạ liền ở lại bệnh viện chăm sóc cho Hạ Diệu, mặc dù có mời hộ lý, nhưng một tấc cũng không muốn rời khỏi bên cạnh cậu ta.
Viên Tung vẫn hôn mê, Hạ Diệu bởi vì lo lắng và sốt ruột quá độ, cũng nằm đấy sốt cao không hạ, nhưng vì muốn là người đầu tiên nhìn thấy Viên Tung tỉnh lại, cậu ta vẫn còn đang khổ cực chống cự. Có đôi khi thực sự chống đỡ không nổi, không được mấy giây dường như liền mê man, không được mấy phút lại giùng giằng tỉnh lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Viên Tung.
Mẹ Hạ liên tục ở trong phòng bệnh, Hạ Diệu muốn làm gì đều bị ánh mắt của bà ta kiểm soát, trong lòng cậu ta khẳng định không thoải mái, áp lực tinh thần cũng rất lớn. Sau khi nhịn hai ngày, cảm thấy thân thể có loại cảm giác chịu không được.
"Mẹ, nếu không thì tối nay mẹ cứ về nhà mà ngủ, đừng ở chỗ này chăm sóc con nữa." Hạ Diệu nói.
Mẹ Hạ nhìn cậu ta chằm chằm, "Con lại muốn làm gì?"
Hạ Diệu nói: "Dù mẹ có ở đây con cũng chỉ nằm một đống trên giường."
"Mẹ ở lại là để hầu hạ con." Mẹ Hạ nói.
Hạ Diệu nói: "Mẹ hầu hạ con sẽ ổn hơn nam hộ lý sao? Con đã bao lớn rồi còn phải nhờ tới mẹ đổ phân đổ nước tiểu? Con không muốn mẹ tự tìm kiếm vất vả, nếu không mẹ mời hộ lý đến làm gì?"
Mẹ Hạ vẫn còn muốn nói cái gì nhưng không nói ra.
Hạ Diệu còn nói: "Hơn nữa sắc mặt của mẹ khó coi như vậy, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng hồi phục của con, con mỗi lần tỉnh lại, vừa nhìn thấy gương mặt này của mẹ, trong lòng con liền thấy khó chịu. Mẹ trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt một đêm, chờ trạng thái tinh thần điều chỉnh ổn rồi hãy quay lại."
Mẹ Hạ xuất phát từ lòng quan tâm đến sức khỏe của nhi tử, vẫn là không tình nguyện đi về nhà, trước khi đi còn cố ý căn dặn nhân viên y tế chăm sóc Hạ Diệu thật kỹ, chỉ cần có tình huống gì đặc biệt phải lập tức gọi điện thoại cho bà ta.
Có điều cái gọi là "tình huống đặc biệt", mẹ Hạ lại không thể nói rõ, cho nên nhân viên y tế đành phải dựa theo nghiệp vụ của bản thân. Chỉ cần thân thể Hạ Diệu khôi phục bình thường là ổn thỏa, còn việc cậu ta cùng với Viên Tung trao đổi nói chuyện không nằm trong phạm vi trông coi của họ.
Vì vậy, mẹ Hạ đi không được mười phút, Hạ Diệu liền nhảy lên giường Viên Tung.
Đang quan sát dáng dấp khí phách lẫm liệt quen thuộc của Viên Tung, đột nhiên thấy hắn phải gắn ống thở oxy, cơ thể yếu ớt nằm trên giường, bản thân khó có thể chấp nhận.
"Nhanh tỉnh lại đi! Mẹ tôi đã đi rồi!" Hạ Diệu nắm lấy gò má của Viên Tung mà nói.
Viên Tung không phản ứng, lớp thịt trên mặt đã buông lỏng hơn bình thường rất nhiều, Hạ Diệu nhịn không được nhéo ngắt một hồi, sau đó liền đấm đấm bóp bóp.
"Tỉnh dậy...tỉnh dậy....tỉnh dậy...." dùng khẩu ngữ địa phương để trêu chọc, "Bọn ta đợi hoa đô cảm tạ, ha ha ha ha..."
Hiện nay chiêu thức của "con hươu tuyết ngu xuẩn" đều đã vô dụng với "đại bánh chưng", nụ cười trên mặt Hạ Diệu từ từ cứng đờ, cố kiềm nén sự sợ hãi và khó chịu. Lần này đủ nhiệt tình lạc quan mà thay đổi chiêu thức, nằm ở bên tai Viên Tung nhỏ giọng, nói: "Anh nếu như bây giờ tỉnh lại, tôi lập tức giúp anh tháo ống dẫn nước tiểu ra, tự thân dùng tay hứng tiểu cho anh, thế nào?"
Viên Tung nằm đó thờ ơ, cảm tình của Hạ Diệu dù cảm nhận được thế nào cũng không thể chống lại sinh lý cơ thể của con người khi đang hôn mê.
Hạ Diệu không tin chuyện này, đưa tay qua luồng vào bên trong bộ quần áo bệnh nhân của Viên Tung, nhiều lần bóp nắn "con chim to" kia, miệng khiêu khích: "Anh còn không tỉnh lại? Anh còn không tỉnh?..."
Đột nhiên, hộ lý đẩy cửa đi vào.
"Làm cái gì vậy?" một tiếng la hét.
Hạ Diệu vội vàng đem tay từ trong quần Viên Tung rút ra.
Người nhân viên y tế đang cầm phần cơm tối trong tay, ánh mắt đột nhiên đảo qua thấy Hạ Diệu ngang nhiên ghé sát vào giường bệnh, nhiều lần "ngược đãi" người bệnh nhân kia, nhân viên y tế vội vàng đem chén đũa đặt xuống mà chạy tới.
Ấy vậy mà hành vi "móc chim người khác" của Hạ Diệu, nhân viên y tế lại không nhìn thấy.
"Anh ta bị sưng phổi mà anh lại tiếp xúc gần gũi? Anh nếu còn như vậy, tôi trực tiếp đem hai người các anh tách ra."
Hộ lý vừa nói như vậy, Hạ Diệu chỉ có thể quay về giường của mình.
Lúc quay trở lại trên giường, cậu ta mới - a u con mẹ thằng cha nó, mới vừa sờ Viên Tung có hai cái đã bị đuổi về.-
HẾT CHƯƠNG!