Trans+Edit: Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
- ------------
Trong lúc Hạ Diệu đang ngủ, Viên Tung giúp cậu ta lau mồ hôi, thay đổi một bộ đồng phục bệnh nhân khác, lại đem cơ thể cậu ta lật lại, đắp kín chăn, toàn bộ được chăm sóc xong, đột nhiên Hạ Nhâm Trọng từ bên ngoài đẩy cửa vào.
"Nhi tử, nhi tử..."
Hạ Nhâm Trọng gọi hai tiếng không ai đáp lời, thấy Hạ Diệu nằm đó cũng không nhúc nhích, ý thức được cậu ta chắc là đang ngủ. Trước tiên đem hành lý cất gọn, đem áo khoác treo tùy tiện ở chỗ nào đó, hướng về giường bệnh đi tới.
"Ngủ lúc nào?" nhỏ giọng hỏi Viên Tung.
Viên Tung nói: "Ngoại trừ lúc nghe điện thoại của chú, thời gian còn lại đều một mực ngủ say."
Hạ Nhâm Trọng đứng dậy muốn đi rót nước, Viên Tung đã trực tiếp bưng đến trước mặt ông ta.
"Mời chú uống nước."
Hạ Nhâm Trọng từ lúc hạ cánh máy bay tới giờ một giọt nước cũng chưa uống, liền vội vã chạy tới, lúc này quá khát, cũng không kịp cùng Viên Tung nói gì, bưng ly nước lên ừng ực uống.
"Có cần con rót thêm một ít nữa?" Viên Tung hỏi.
Hạ Nhâm Trọng lắc lắc tay, đem ly nước đặt xuống, phát sinh tiếng thở dốc sảng khoái.
"Không cần."
Viên Tung phát hiện tóc của Hạ Nhâm Trọng vẫn còn rối bời, đại khái là do đi gấp bị gió thổi, quả nhiên tình cảm lớn lao nhất không gì bằng tình cảm cha mẹ dành cho con cái.
Hạ Nhâm Trọng nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới quan sát Viên Tung.
"Cậu là..."
Viên Tung cao giọng trả lời: "Con là bạn của cậu ta."
Hạ Nhâm Trọng đột nhiên ý thức được cái gì, mở to hai mắt.
"Ôi chao, ngươi chính là tên tiểu tử đem con ta từ trong đáy giếng cứu ra?"
Viên Tung gật đầu.
"Ai u, ân nhân à! Đây thật đúng là ân nhân!" Hạ Nhâm Trọng kích động không thôi, cùng Viên Tung nắm tay "Thật không biết nên nói cái gì, Hạ Diệu nhà chú chắc đã phải tích đức nhiều lắm mới có thể được con liều mạng cứu giúp."
Viên Tung cố gắng bình tĩnh mà nói: "Không có gì đâu ạ, là chuyện nên làm."
Hạ Nhâm Trọng sau khi nghe câu này, hiện tại vội vàng đưa mắt nhìn sang chân của Viên Tung, thổn thức không ngớt.
"Chân của con..."
Viên Tung còn nói: "Đã quen, đối với sinh hoạt của con ảnh hưởng không lớn."
Hạ Nhâm Trọng thở dài, nói: "Tiểu tử, con yên tâm đi, tiền thuốc men viện phí toàn bộ do chú phụ trách, mặt khác còn có thể bù đắp cho con một khoản tiền, sau cùng sẽ chữa trị lại đôi chân cho con.""Không cần, tiền thuốc men đã hoàn tất gần xong, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
"Ta biết con là người làm ăn, số tiền này không thiếu, cái này chính là một phần tâm ý của gia đình chú, con không cần ngại."
"Bấy nhiêu tiền không thành vấn đề đâu ạ."
"..."
Hai người trò chuyện một chút, mẹ Hạ cũng tới nơi, đi tới cửa, cước bộ dừng lại, nhìn thấy Hạ Nhâm Trọng đang siết tay của Viên Tung, hỏi han ân cần, ngôn ngữ thân thiết, rất ôn nhu.
Viên Tung dùng mọi cách đẩy ra, Hạ Nhâm Trọng liền trực tiếp dừng lại, vỗ vai Viên Tung nói: "Tiểu tử, con có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, chú nhất định đáp ứng cho con!"
Mẹ Hạ "..."
Viên Tung bên này còn chưa lên tiếng, Hạ Nhâm Trọng đã bị mẹ Hạ túm đi ra.
Hạ Nhâm Trọng đem nếp nhăn ngay tay áo phủi phẳng, nhíu mày nhìn mẹ Hạ.
"Kéo tôi ra đây làm gì? Không thấy tôi đang thay hài tử nói lời cảm tạ với người ta sao?"
Mẹ Hạ ấm ức, "Tôi nếu không đi vào, ông đều đã đem nhi tử của tôi bán đi."
"Bán?"
Mẹ Hạ vừa nhìn thấy cái điệu bộ ngơ ngác này của Hạ Nhâm Trọng, một bộ hình dạng hồ đồ, bắt đầu hao tổn khí lực
"Cái người ở bên trong đó, chính là tổng đốc của công ty Viên Tung, là người có quan hệ thân mật với con trai ông đó, biết chưa?"
Hạ Nhâm Trọng thân cọp chấn động, "Bà nói cái gì? Chính là hắn?"
Gương mặt đó của mẹ Hạ đã không còn có thể khó coi hơn, trực tiếp nói với Hạ Nhâm Trọng: "Đi đi đi, ông đi đi, ông đem bản thân ông đi chỗ nào khác đi, chuyện ở đây không cần ông quan tâm."
"Chuyện này cũng không phải tại tôi! Tôi thực sự trước đó cũng chưa nhìn thấy hắn ta."
Mẹ Hạ nói: "Không phải do ông, mẹ con tôi xảy ra chuyện gì cũng không phải do ông, được chưa?"
Hạ Nhâm Trọng lâu như vậy không trở về, nhớ thê nhi, biết một mình mẹ Hạ quản gia cực khổ, không dám cùng bà ta cãi nhau. Chỉ có thể trước tiên hảo hảo mà an ủi tâm tình của bà ta, sau đó mới cùng nhau thương lượng đối sách.
Hạ Nhâm Trọng nói, "Chúng ta thiếu người ta một phần ân tình...chuyện này không dễ!"
"Cho nên mới nói..." Mẹ Hạ vành mắt đều đỏ, "Loại khí tức này tôi chịu đủ rồi!"
"Có ý gì? Thằng đó ý thế hiếp người?" Hạ Nhâm Trọng hỏi.
Mẹ Hạ thở dài một hơi, "Nếu thực sự hắn ta là ỷ thế hiếp người, tôi đã không rầu rỉ như vậy, người ta ngược lại phúc hậu tốt tính! Đối với tôi, đối với nhi tử chưa từng làm chuyện phản nghịch. Ông nhìn thấy không? Chân của hắn đều đã bị như vậy, lúc tôi không có mặt ở đây, nhi tử là do một tay hắn hầu hạ "thuận thuận thiếp thiếp" (kề cận). Cơm là do hắn bưng đến bưng đi, giường chiếu là hắn thu gom, ngay cả quần lót, vớ tất đều là do hắn tự tay giặt sạch."Hạ Nhâm Trọng buồn bực, "Vậy bà vẫn còn tức giận cái gì?"
Mẹ Hạ quả thực hết chỗ nói rồi, "Tôi rốt cuộc biết được tình cảm của con trai tôi là dành cho người nào!"
"Nhi tử của tôi có tình cảm thật cao quý."
"Phải rồi, ông thì biết gì?"
"Lời nói này..." Hạ Nhâm Trọng nói, "Tôi ở bên ngoài làm việc nhiều năm như vậy, nếu không đủ tài năng thì có thể đi tới vị trí này sao?"
"Ông tới được vị trí này cũng đều là nhờ hậu thuẫn của ba ông!"
Lời như vậy, nếu là người nam nhân khác nghe xong, lòng tự ái của bản thân sẽ bị làm nhục, trước mặt mọi người mà trở mặt, nhưng Hạ Nhâm Trọng nghe xong vẫn như trước mặt không đổi sắc.
"Ý của bà con trai tôi nhất định sẽ danh vọng vẻ vang?"
Mẹ Hạ "..."
"Được rồi được rồi, nói một hồi tại sao lại nói đến tôi rồi?" Hạ Nhâm Trọng hảo hảo khuyên bảo, "Loại sự tình này cấp bách cũng không được, chờ hai bọn nó khỏe hẳn, chúng ta hảo hảo nói chuyện với bọn nó, chuyện tình cảm này phải được làm rõ."
"Loại sự tình này nếu như làm sáng tỏ là có thể giải quyết, tôi vẫn còn phải mỗi ngày như ngồi lên đống lửa?" Mẹ Hạ đem hai tay nắm chặt, "Vấn đề là chúng ta hiện tại quá bị động!"
Hạ Nhâm Trọng nói: "Tôi nghĩ rằng, bà nếu muốn giữ thế chủ động, trước tiên phải đem phần nhân tình này trả lại."
"Thế nào trả? Trước tiên đem nhi tử cho hắn mượn một thời gian, chờ hắn chơi đùa cho đã rồi trả lại cho chúng ta?"
"Bà nghĩ đi đâu vậy?" Hạ Nhâm Trọng nói, "Ý của tôi là chúng ta trước tiên đem đầu ngón chân của hắn chữa trị, bà không thể đối với một người tàn tật mà hạ thủ được."
Mẹ Hạ suy nghĩ chỉ chốc lát, không nhịn được xua xua tay.
"Quên đi, quên đi, việc này trở lại thương lượng sau..."
Nói xong, hai lão phu phụ cùng nhau đi vào.
Bên trong trại giam, Báo Đen lại bị cảnh ngục dẫn đến phòng thăm tù nhân.
Lần này tới thăm hắn là Điền Nghiêm Kỳ.
Báo Đen đầu tiên mắt nhìn thấy Điền Nghiêm Kỳ, suýt tí nữa không phản ứng kịp.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Điền Nghiêm Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Tôi thế nào lại không thể tới?"
Nói thật, Báo Đen thấy gương mặt này của Điền Nghiêm Kỳ, trong lòng còn có chút không nhẫn tâm.
"Tôi là lần đầu nghe đến việc người bị hại đến thăm kẻ bị tình nghi."
Điền Nghiêm Kỳ đặc biệt cố sức cười cười, "Nhân sinh u ám, cực kỳ bi thương, đành phải tới đây tìm trên gương mặt của ngươi một chút niềm vui an ủi."
"Tố chất của ngươi thật tốt, gương mặt của bản thân đã thành ra như vậy, vẫn còn có gan đến đây tìm ta an ủi."
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Vì sao không dám? Gương mặt tôi của tôi đây quá thảm, người khác liếc nhìn liền không dám nhìn nữa, còn gương mặt này của ngươi, người ta một lần nhìn thấy liền mắc cười đến không thể quên...Ngươi có đúng là cảm thấy bản thân rất quang vinh? Cho rằng Điền Nghiêm Kỳ tôi đây là một chân hán tử, đại tình thánh, đặc biệt hi sinh vì ái tính, bị ngươi làm ra thế này cảm thấy rất ngạo nghễ?"
Điền Nghiêm Kỳ không nói gì nữa, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Báo Đen.
Báo Đen hanh cười một tiếng, "Điền Nghiêm Kỳ à Điền Nghiêm Kỳ, tôi nói cậu có cái gì tốt? Nói cậu tinh ranh!? Cậu cả ngày lao đầu vào đống thối nát, nói cậu ngu mới đúng! Người bình thường đều không giống được như cậu. Cậu tựa như con ruồi bay vào nồi lẩu, đem bản thân biết thành món thịt ngon, đâu ngờ rằng người ta chỉ xem cậu là một miếng thịt thối."
Điền Nghiêm Kỳ "..."
"Cậu nói xem cậu làm như vậy được cái gì? Trước đây gương mặt của cậu vẫn còn có hình có dạng, nhiều lắm thì hơi quê mùa một chút, miễn cưỡng cũng có thể làm "vỏ xe phòng hờ" cho người ta, hiện tại dù có lái "vỏ xe phòng hờ" ra ngoài đường cũng có chút không dám. Vợ chồng người ta có một người bị hủy dung, hai người đã muốn ồn ào ly hôn. Loại này của cậu như muốn vứt đi, vẫn còn trông cậy dùng chiêu này sẽ quấn được hắn?"
Điền Nghiêm Kỳ, "..."
"Dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì? Chê ta nói chuyện khó nghe? Làm tổn thương lòng tự ái của cậu? Tôi cho cậu biết, Báo Đen tôi chưa bao giờ chơi trò "hư tình giả ý" với Viên Tung! Tôi có nói gì, cậu cũng sẽ không lọt tai! Đừng nghĩ là chỉnh sửa lại gương mặt, cậu căn bản không phải là phượng hoàng, nhiều nhất chỉ là một con gà đất, bị thiêu đến chết cũng chỉ là món thức ăn bỏ đi."
Điền Nghiêm Kỳ, "..."
Báo Đen nhìn đồng hồ một chút, còn lại năm phút, thấy Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn chăm chăm nhìn hắn, nhịn không được xuy cười một tiếng.
"Ai da, cậu nói xem cậu từ thật xa chạy tới nơi này, rõ ràng đã bị mắng một trận, ông chú tôi đây trong lòng hơi áy náy! Như vầy đi, còn lại mấy phút, có cái gì khó nghe cứ nói, ông chú đây tuyệt đối không cãi lại."
Điền Nghiêm Kỳ rốt cục mở miệng, "Chúng tôi đã mua lại mảnh đất kia..."
Báo Đen mạn bất kinh tâm gật đầu, chờ Điền Nghiêm Kỳ nói tiếp.
"Chính là mảnh đất gần với mảnh đất công ty của ngươi..."
Báo Đen vẫn như trước gật đầu.
"Đang thi công xây dựng một bãi nghĩa địa."
"..."
Báo Đen sắc mặt dựng đừng.
Điền Nghiêm Kỳ nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Nghĩa địa."
Báo Đen gương mặt giận dữ nhưng không dám nhìn lại.
Điền Nghiêm Kỳ cười cười, "Cục đất đai đã phê chuẩn, không bao lâu có thể hoàn tất. Chúng tôi đầu tư nhân công chỉ trong vòng một tháng, hiệu quả rất nhanh. Chờ khách hàng dọn tới ở trong các khu nhà của các ngươi, sẽ có nhiều người dưới lòng đất trò chuyện với họ."
Báo Đen "..."
"Đã hết giờ." Cảnh ngục ở bên cạnh nhắc nhở.
Điền Nghiêm Kỳ đem gương mặt thảm hại không ai dám nhìn dán vào tấm tính thủy tinh phân cách, đến sau cùng nói một câu.
"Chờ công ty các người bắt đầu giao dịch, ta nhất định sẽ mướn một ban kèn đồng đám tang đến giúp các ngươi tuyên truyền tạo thế."
Cười sảng khoái, đứng dậy rời đi.
HẾT CHƯƠNG!