Thế Bất Khả Đáng

Chương 54

Vương Trì Thủy ầng ậng nước mắt, bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi.

“Nếu không phải do anh cõng tôi về nhà anh, ép buộc tôi, tôi có thể động khởi ý niệm ăn trộm sao? Nếu không phải do anh có tiền như thế, một đôi giày cũng tới mấy vạn, tôi có thể chạnh lòng mà thu hoạch luôn sao? Nếu không phải do anh khiến tôi nếm được vị ngon của ngồi mát ăn bát vàng, tôi có thể manh nha tâm lý há miệng chờ sung sao? Nếu không phải do anh cho tôi cảm giác đi lừa gạt, tôi có thể cả ngày đến đây cắm chốt sao?… Anh nói xem, việc này không phải tại anh thì còn tại ai?”

Tuyên Đại Vũ bị chuỗi tố cáo liên tiếp của Vương Trì Thủy trấn trụ, hắn phát hiện, câu thành ngữ “ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên” quả không sai chút nào. Mỗi nghề nghiệp đều có một kẻ đăng phong tạo cực, trong đám người cặn bã có thể cặn bã thành như Vương Trì Thủy đây, cũng coi như một điều kì diệu!

Đằng sau mỗi tên biến thái đếu có một câu chuyện ngược tâm, đối với Tuyên Đại Vũ mà nói, lắng nghe một đoạn quá khứ bi thảm của Vương Trì Thủy, so với trực tiếp tống cậu ta vào đồn cảnh sát thì hả giận hơn nhiều.

“Cậu xuống đi đã!” Giọng điệu của Tuyên Đại Vũ bỗng nhiên bình ổn trở lại.

Vương Trì Thủy trong lòng không yên tâm, thử thăm dò: “Anh cam đoan không đánh tôi đi đã.”

“Tôi không đánh cậu, cậu xuống đi!”

Lúc này Vương Trì Thủy mới xuống khỏi người Tuyên Đại Vũ, lúc đặt hai chân xuống đất, trong mắt còn mang theo mấy phần phòng bị. Thấy Tuyên Đại Vũ không có ý định động thủ, trái tim treo ngược trong lòng mới chính thức hạ xuống.

Tuyên Đại Vũ rút ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, vừa châm lửa liền bị Vương Trì Thủy kẹp hai ngón tay cướp đi mất, cậu ta nhét vào miệng mình, còn không biết xấu hổ mà bảo Tuyên Đại Vũ: “Anh hút điếu khác đi.”

Tuyên Đại Vũ dùng ánh mắt âm trầm đánh giá Vương Trì Thủy, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cậu tên là gì?”

“Vương Trì Thủy mà!”

“Phét lác!” Tuyên Đại Vũ cả giận nói, “Ngày đó tôi bảo bạn tôi ở cục cảnh sát tra thử rồi, trong hồ sơ căn bản không có người nào như cậu nói.”

“Tôi căn bản không đăng ký hộ khẩu!”

Tuyên Đại Vũ hỏi: “Quê cậu ở đâu?”

Vương Trì Thủy mấp máy môi mấy cái, nói: “Sơn Đông.”

“Bắc phiêu?”

Vương Trì Thủy hút mạnh một hơi thuốc, làn khói bị ép ra từ lỗ mũi và khóe miệng, ngữ khí cũng không còn cà lơ phất phơ như ban nãy.

“Chị tôi bị chết đuối, bởi vậy tôi mới có tên là Vương Trì Thủy. Ba mẹ tôi ly hôn từ hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi tái giá, ba tôi bán nhà và toàn bộ đồ đạc rồi bỏ chạy, tôi sống cùng bà tôi. Thời thơ ấu của tôi căn bản đều là lớn lên trong tiếng cười nhạo, lúc nào cũng nợ tiền học rồi tiền này tiền kia. Chịu không nổi loại ánh mắt mà bạn bè cùng trang lứa vẫn luôn dùng để nhìn mình, vào sơ trung tôi liền thôi học, 13 tuổi đi rửa chén đĩa ở tiệm cơm, mỗi tháng được 240 đồng.”

“Về sau bà tôi mất, họ hàng thân thích không ai thu lưu tôi, tôi liền tới Bắc Kinh. Phiêu dạt bảy tám năm, không có nơi ở cố định, nay nhà ga xe lửa, mai đại sảnh bệnh viện. Tôi dốc sức lao động, làm thuê ở một xưởng thực phẩm, sản xuất thịt đầu heo, anh từng thấy người ta dùng rìu chặt heo thành hai nửa bao giờ chưa? Dịp tết làm tăng ca đến hai ngày một đêm không chợp mắt, không có tiền thưởng thêm, một tháng chỉ hơn 600 đồng. Về sau tôi liền chạy vào nội thành, không bằng cấp thì đi đâu xin việc cho được? Chỉ có thể lao động chân tay, làm dân công làm người bán hàng rong, đổi quần áo cho thú trong vườn bách thú, kiếm được chút tiền còn chưa đủ để người ta lừa.”

“Đêm ấy anh đụng phải tôi, trong túi tôi còn mấy chục đồng, ở trong quán bar quyến rũ người ta kiếm cốc rượu, bị người ta đá ra ngoài. Tôi không nghĩ tới việc cứ thế bị anh cõng về nhà, anh chỉ thuận tay mà đã lấy ra cả một ngàn đồng, lúc ấy tôi liền động tâm. Thực sự, nếu không phải bị anh ép buộc, tôi đã không đến mức trộm đồ của anh. Tôi cầm những đồng tiền dơ bẩn kia về quê, mua một đống đồ xa xỉ, khoe khoang trước mặt đám họ hàng thân thích, anh có biết lúc bọn họ khen tôi, trong lòng tôi là tư vị gì không…”

Vương Trì Thủy càng nói càng lộ vẻ kích động, cuối cùng nước mắt nước mũi lòng thòng mà bám lấy tay Tuyên Đại Vũ, năn nỉ nói: “Anh trai, anh đưa tôi vào tù đi, tôi cầu xin anh, tôi thực sự không sống qua ngày nổi nữa, căn bản không giống một con người.”

Tuyên Đại Vũ lạnh lùng trả lời: “Muốn đi thì tự đi đi.”

Nói xong liền dùng sức dụi tắt đầu thuốc lá, đứng dậy bỏ đi.

Tuyên Đại Vũ không về nhà, mà lái xe tới nhà Hạ Diệu.

Hạ Diệu cũng vừa về đến nhà, dừng xe ở cách cửa nhà hơn một trăm mét.

Viên Tung bất động thanh sắc mà chăm chú nhìn Hạ Diệu lấy ra từng món đồ từ trong cốp, mắt thấy chỉ còn dư lại mỗi cái điện thoại, đột nhiên sử một cỗ đại lực kéo Hạ Diệu tới trước mặt, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cậu như thiêu như đốt.

Hạ Diệu nhíu đôi mày kiếm, dốc sức đẩy ra.

“Đừng kéo tôi, buông ra!”

Viên Tung hôn mạnh một cái lên miệng Hạ Diệu.

Hạ Diệu mắng một tiếng, lúc xoay người đi, trên mặt không hề mang vẻ tức giận.

Cậu mang thần thái phấn khởi mà đi tới cửa nhà mới nhìn thấy khuôn mặt ẩn nhẫn bất phát của Tuyên Đại Vũ.

“Hey… cậu… sao cậu lại tới đây?”

Tuyên Đại Vũ rống lên, “Đm hôm nay tôi đến hai lần rồi đấy!”

“Hả?… À, cậu cũng biết con người tôi vốn sợ ồn ào mà, tôi thích ra ngoài giải sầu một mình.”

Tuyên Đại Vũ hỏi: “Thế người đàn ông ban nãy là ai?”

“Hắn hả? Tài xế tôi mướn.”

“Tài xế còn có thể hôn cậu?”

“Hôn tôi?” Hạ Diệu ra vẻ nghẹn họng trân trối, không thể hiểu nổi, “Hắn làm sao có thể hôn tôi? Cậu nhìn lầm rồi đi? Đó là một người đàn ông mà, hắn hôn tôi làm gì? Tôi có vấn đề gì đâu?”

Tuyên Đại Vũ vốn không thấy rõ, hơn nữa Hạ Diệu nói có vẻ rất hùng hồn, bỗng nhiên cảm thấy đuối lý. Hơn nữa giữa anh em với nhau bài xích việc này quả thực có điểm không được tự nhiên, nên cũng không tiếp tục nữa.

Hạ Diệu cảm thấy áy náy, bá vai Tuyên Đại Vũ nói: “Đi nào đi nào, vào nhà cái đã.”

“Tôi không vào.” Tuyên Đại Vũ nói: “Tôi tới đây là để nói với cậu một chuyện, Vương Trì Thủy kia tôi đã tìm được rồi.”

“Tìm được rồi? Từ đâu tìm được? Cậu ta đâu?”

Tuyên Đại Vũ kể cho Hạ Diệu nghe chuyện mình gặp Vương Trì Thủy, cả đoạn quá khứ thê lương mà Vương Trì Thủy đã kể cho hắn cũng thuật lại tường tận, tỏ rõ sự rộng lượng cùng lòng bao dung của một người đàn ông.

Không ngờ, Hạ Diệu chẳng những không chút động dung, trái lại còn dùng nhãn quang chuyên nghiệp để chất vấn: “Có phải cậu bị cậu ta lừa rồi không? Tôi nói cậu nghe, bây giờ Bắc Kinh không như mấy năm trước đâu, bọn lừa đảo bây giờ tăng với cấp số nhân luôn đó, ngày nào bọn tôi cũng nhận được điện thoại cấp báo.

“Không thể nào!” Tuyên Đại Vũ giận dữ trợn trừng hai mắt, “Cậu ta còn dám lừa tôi?”

Hạ Diệu ngẫm nghĩ thấy cũng phải, bọn lừa đảo rất ít khi lừa ai tới hai lần.

Hai người lại tán gẫu thêm một lúc, Hạ Diệu hỏi Tuyên Đại Vũ: “Mấy giờ rồi?”

Tuyên Đại Vũ nâng tay trái lên, trống trơn, thần kinh chợt căng thẳng, lại nâng tay phải lên, phát hiện cũng trống trơn.

“Hey? Không phải mấy hôm trước cậu vừa mua một cái đồng hồ sao? Không đeo đến à?”

Vừa hỏi xong, Hạ Diệu liền hiểu ngay là chuyện gì xảy ra.

Tuyên Đại Vũ sắc mặt xanh mét, từ trong mắt bắn ra cả vạn mũi tên.

Vương Trì Thủy… Còn để ta tóm được mi lần nữa xem, mẹ kiếp ta lấy nước tiểu dìm chết mi luôn!
Bình Luận (0)
Comment