Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 17 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 17: Khởi Hành

Phòng trọ có diện tích rộng rãi, nội thất được bày trí cơ bản, hội họp bên trong có sáu người bao gồm Giang thúc thúc, A Đại ca, Cường ca, Linh tỷ, Quỳnh tỷ và Bà La Mặc Ca đang kiểm tra lại hành trang một cách kỹ lưỡng trước khi xuất phát. Một số vật dụng thiết yếu như lương khô, nước uống, đan dược trị thương và vũ khí chẳng hạn.

- Đã chuẩn bị xong hết chưa?.

Giang thúc thúc đứng dậy, quải tay nải lên vai, nhấc lên cây rìu to được dựng dưới chân bàn.

- Xong rồi, xuất phát thôi.

Cả nhóm đồng thanh hô, cụng đấm tay với nhau, A Đại ca đạp tung cánh cửa, dẫn đầu bước ra khỏi phòng.

- Cái tên này, đạp hư là phải bồi thường đấy, dư tiền quá nhỉ.

Linh tỷ dùng chân đạp vào mông A Đại ca làm hắn chúi nhủi về phía trước, loạng chạng mấy bước mới đứng vững được.

- Biết rồi mụ chằn tinh.

A Đại ca không sợ chết, quay đầu nói một câu đầy khí thế nam nhi rồi cong chân chạy mất.

- Có ngon thì đứng lại đó cho bản cô nương.

Linh tỷ tức sôi máu liền đuổi theo, cả nhóm được một tràng cười ha hả.

- Cái tên này sao hôm nay gan thế không biết?.

Cường ca thắc mắc, nghiêng đầu hỏi.

- Chắc uống nhầm thuốc đi.

Bà La Mặc Ca trề môi dưới, nhún vai đáp lời.

- Thôi đi nhanh nào, lên đường sớm về sớm.

Giang thúc thúc đặt tay lên vai Cường ca nhắc nhở, tuổi trẻ thật náo nhiệt biết bao.

- Chúng ta nên đi hướng nào đây?.

Quỳnh tỷ cùng đồng đội bước trên đường phố, thắc mắc hỏi Giang thúc thúc.

- Gần Cửu U Vực, nơi đó đất đai cằn cỗi là địa bàn cư trú của Ma Giác Tượng.

Giang thúc thúc nhớ lại trong tư liệu sách cổ có ghi sơ qua nên phỏng đoán, cũng không chắc lắm có tìm được chúng hay không.

- Bốn người nhanh lên, hai người chúng ta chờ từ nãy giờ đây nè.

A Đại ca dùng hai bàn tay tạo hình cái loa kề sát miệng, hối thúc đám người Bà La Mặc Ca đang đi đến.

Linh tỷ không thèm quan tâm cái tên dở hơi này, hai tay bận cầm dây cương ngựa.

- Trên đầu A Đại ca nổi cục ghẻ to vậy.

Bà La Mặc Ca ngạc nhiên nhìn, thử sờ lên phía trên đầu A Đại ca nghiên cứu "Hồi sáng này đâu có thấy đâu mà sao mới đây lại nổi lên nhanh vậy?."

- Aaa! đau!!, đau!!!, đệ mau bỏ cái tay ra đi.

A Đại ca mếu mặt, lùi về sau tránh thoát cái tay thối của Bà La Mặc Ca.

- Đệ có làm gì đâu.

- Đó không phải là cục ghẻ mà là sản phẩm của Linh tỷ đánh chắc luôn nên mới sưng lên dữ vậy đó.

Quỳnh tỷ nén cười giải thích cho Bà La Mặc Ca biết.

- Thì ra là vậy.

Bà La Mặc Ca vuốt cằm, nheo mắt nhìn A Đại Ca sau đó ôm bụng cười khặc khặc.

- Hắc hắc, sao Linh muội không đánh luôn bên kia cho đều, để sưng có một bên bị mất thẩm mỹ.

Cường ca cười sảng khoái đến chảy nước mắt, chỉ tay vào bên còn lại trên đầu A Đại ca nói.

Bị tiếng cười của hai người họ kích thích, Quỳnh tỷ cũng ôm bụng cười, hết nhịn nổi rồi.

A Đại ca đen mặt, bị cười nhạo giữa đám đông mặt mũi còn đâu.

- Ừ nhỉ, quả thật không được đẹp cho lắm hay để...

Linh tỷ cười nham hiểm, giơ đấm tay thủ thế sẵn.

- Thôi, đừng, một bên đã đau lắm rồi, đừng có đánh thêm nữa.

A Đại ca sợ đến run người, nhanh chân núp sau lưng Giang thúc thúc, khóc lóc kể lể.

- Giang thúc thúc mau bênh ta, không thôi tổ đội sẽ thiếu sức chiến đấu của ta mất.

Giang thúc thúc cười trừ, lôi A Đại ca ra, nam nhi gì đâu mà hễ có chuyện lại núp sau lưng Giang thúc thúc, nhờ người có trọng lượng nhất nhóm nói giúp không, thật mất hết mặt mũi.

- Trừng trị nó như vậy là được rồi, xuất phát thôi nào mấy đứa.

- Vâng, Giang thúc thúc.

Linh tỷ gật đầu bỏ qua, kỳ thực lúc nãy chỉ muốn hù doạ A Đại ca một chút thôi, chứ thấy hắn như vậy cũng tội nghiệp.

- Yah, lên đường thôi.

Cường ca một bước phóng lên lưng ngựa yên vị.

- 500 Kim Tệ ta tới đây.

A Đại ca hào hứng quất roi vào mông ngựa, ngựa bị đau liền chạy lên phía trước, đám người phía sau cũng không chần chừ mà đuổi theo. Sáu người cưỡi ngựa, phi nhanh ra khỏi thị trấn.

"Lạch cạch."

Tiếng vó ngựa vang lên, người sốc nảy lên xuống, tốc độ di chuyển nhanh, băng qua thảo nguyên tiến vào rừng rậm.

Khoảng cách từ thị trấn Trùng Quang đến Cửu U Vực không xa là mấy, mất hết hai ngày đường cưỡi ngựa là đến. Thật may mắn, chặn đường này không có Ma Thú nào xuất hiện nên khá suôn sẻ. Vì để hồi phục sức lực nên nhóm sẽ dừng chân ở bìa rừng, cắm trại qua đêm, sáng mai tiến vào biên giới phía bên kia.

Sự khác biệt rõ rệt, một bên là rừng cây ẩm thấp, còn bên kia là đất đai cằn cỗi, rất ít cây lá kim mọc, nhìn thôi đã thấy nắng cháy da.

Phân chia nhiệm vụ, Linh tỷ và Quỳnh tỷ đi lượm củi khô, A Đại ca và Cường ca đi kiếm thức ăn, còn Mặc Ca và Giang thúc thúc dựng lều trại. Về vấn đề lương khô đem theo nhưng không dùng đến, mục đích là để dành cho ngày mai tiến vào biên giới Cửu U Vực có cái lót dạ.

Ngọn lửa phực lên, sưởi ấm khí trời về đêm, đem mấy con cá với thỏ rừng bắt được xiên tre, nhiệm vụ nướng thức ăn được giao lại cho Linh tỷ và Quỳnh tỷ phụ trách, bởi nữ nhân chế biến thức ăn sẽ ngon hơn mấy tên nam nhân tay chân lọng cọng này. Nếu để Cường ca hoặc A Đại ca nướng thế nào cũng bị khét, tới lúc đó chẳng có cái mà bỏ bụng mất.

- Chín chưa Linh tỷ, Quỳnh tỷ? Đệ thấy thơm quá chừng.

Bà La Mặc Ca hỉnh cái mũi, hít hít hương thơm của đồ ăn, mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào mấy xiên thịt vàng ươm.

- Sắp rồi.

Quỳnh tỷ trả lời song với đó quay đều con thỏ rừng trên đống than hồng.

"Ọt ọt ọt."

- Là bụng của ai?.

A Đại ca lia mắt đến từng người tra hỏi.

- Khỏi phải giả bộ, của ngươi chứ của ai.

Cường ca liếc mắt xem thường, vạch trần A Đại ca.

"Ọt ọt ọt."

Vừa dứt lời xong, bụng của Cường ca cũng kêu lên biểu tình.

- Ha ha ha.

Mọi người cười chọc quê hai người này, tiếng cười vang khắp bìa rừng nhỏ.

- Chín rồi.

Linh tỷ để mấy con cá lên lá cây to rồi phân phát cho từng người. Đi đường dài mệt mỏi ai nấy ăn hùng hổ như bị bỏ đói lâu ngày.

- Hai tỷ nướng thật khéo, ăn ngon lắm luôn í.

Bà La Mặc Ca giơ ngón tay cái khen ngợi tài nấu nướng, miệng nhai ngấu nghiến.

- Tỷ lúc nào chả khéo, khỏi khen.

Linh tỷ cho là đúng, nở lỗ mũi, phất phất tay, tiếp tục gặm cái đùi thỏ.

- Ăn rồi ngủ sớm để giữ thể lực, ngày mai chỉ mới bắt đầu thôi đấy.

Giang thúc thúc hiền từ nhắc nhở tụi nhỏ, bỏ thêm mấy cây củi cho lửa cháy to để Ma Thú nào ở gần đây sợ mà không dám đến gần.

Kết thúc bữa ăn, mạnh ai về lều trại ngủ, nam một lều, nữ một lều. Tiếng côn trùng kêu vo ve tạo nên âm thanh đặc trưng của núi rừng.

Bình Luận (0)
Comment