Lỗ Kiêu thiên tài Dược Sư nổi danh cả Tân Đại Lục, vì để luyện chế ra một loại đan dược bí truyền trong sách cổ nên cần đến loại dược liệu đó, tình cờ biết được Bà La Mặc Ca có một gốc Thiên Trường Đoạn Cửu Minh nên ngỏ ý muốn mua, không những Bà La Mặc Ca không bán mà còn tặng lại cho Lỗ Kiêu, vì cảm thấy Bà La Mặc Ca chất phác, thật thà, lại trọng nghĩa khí nên Lỗ Kiêu đã kết huynh đệ với Bà La Mặc Ca.
Trong một lần say rượu hai người có tâm sự với nhau, Lỗ Kiêu biết được Bà La Mặc Ca đang gánh trên vai trọng trách phục hưng gia tộc và cả chuyện gia tộc nhị lưu Vũ tộc ức hiếp người quá đáng, thân làm nghĩa huynh Lỗ Kiêu liền ra tay tương trợ, đứng ra giúp Bà La Mặc Ca giải quyết vụ này. Vì lẽ đó Lỗ Kiêu đã cùng Bà La Mặc Ca trở về gia tộc Bà La.
Trong đại sảnh nhà lớn, gia chủ và các trưởng lão cũng như con cháu Bà La tộc có mặt đông đủ để tiếp đón Bà La Mặc Ca trở về và hơn hết đó là vị khách quý Lỗ Kiêu.
- Thật là một vinh hạnh cho Bà La tộc, không ngờ Mặc Ca lại quen biết với Dược Lỗ đây.
Gia chủ Bà La lý cười không ngớt trên môi, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng.
- Ngài khách sáo quá rồi, ta và Mặc Ca đã kết bái huynh đệ không cần phải câu nệ.
Giọng nói trầm tính của một nam nhân phát ra ước chừng trên dưới 30 tuổi. Lỗ Kiêu có gương mặt chững chạc, khá là ưa nhìn, mái tóc màu nâu hơi xoăn, chẻ ra hai bên theo kiểu bảy ba, tướng mạo có phần lãng tử. Diện bạch sam phối cùng hoa văn màu tối, đối lập mà lại hài hoà.
- Vũ tộc dạo này có quấy phá chúng ta không phụ thân?.
Bà La Mặc Ca để chung trà xuống bàn, nghiêm túc hỏi phụ thân, gương mặt có mấy phần lo lắng cho an nguy của gia tộc. Trong thư Bà La Lý chỉ viết sơ sơ có một vài chuyện gây hấn của Vũ tộc, nhưng theo suy đoán của Bà La Mặc Ca mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn.
Nhắc đến chuyện này sắc mặt của mọi người trong gia tộc trầm xuống đầy lo âu, khoảng thời gian dài gần đây vì để tiết kiệm chi tiêu trong tộc, mọi thứ đều phải cắt giảm tối thiểu, đến khẩu phần ăn cũng ít đi, từ một ngày ba bữa thành hai bữa, chỉ ăn rau dưa, húp cháo trắng lót dạ, ăn để sống chứ nào sống để hưởng mỹ vị, do đó con cháu Bà La tộc sụt cân, ốm yếu rõ thấy.
- Haiz, chuyện đó làm sao tránh khỏi, bọn họ muốn dò la thông tin của hài nhi, vì không đạt được mục đích nên dùng thủ đoạn chèn ép chúng ta.
Bà La Lý lắc đầu thở dài thường thượt, cũng vì chuyện này mà ngày đêm suy nghĩ biện pháp, giờ đây trông Bà La Lý già hơn lúc trước rất nhiều.
Phu nhân Hinh Nhi ngồi kế bên nắm bàn tay Bà La Lý san sẻ nỗi lòng cùng phu quân. Hinh Nhi cũng không khá hơn bao nhiêu, nhiều thứ để suy nghĩ hơi đâu chăm chút bản thân như trước đây vì thế trông tiều tụy hẳn ra.
Bà La Mặc Ca nhìn phụ mẫu lực bất tòng tâm, lòng dâng lên thương xót chẳng nói nên lời, tự trách bản thân ra tay không biết chừng mực để gia tộc phải chịu khổ thay.
- Hôm nay là ngày vui, chuyện đó tạm dẹp sang một bên, đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của Dược Lỗ.
Một trưởng lão nở nụ cười nhăn nheo nơi khoé mắt nhắc nhở mọi người trong tộc.
- Phải phải, chuyện của gia tộc lại để Dược Lỗ chê bai rồi.
Bà La Lý gật đầu tán thành liền thay đổi thái độ niềm nở, cười ngượng ngùng hướng Lỗ Kiêu áy náy xin lỗi.
- Không sao, ta cũng vì chuyện này mới đến đây xem có thể giúp đỡ được gì không, ngài yên tâm có ta ra mặt tin chắc Vũ tộc không dám làm càn.
Lỗ Kiêu xua tay không để bụng, rất tự tin giải quyết vấn đề khó khăn. Được cái đảm bảo của Lỗ Kiêu, tâm trạng của mọi người khá hơn rất nhiều.
Nguyên bản Lỗ Kiêu là thiên tài luyện Dược Sư trẻ tuổi nhất Tân Đại Lục, nghe đâu tu vi đã đạt tới Dược Vương có thể luyện ra đan cấp 5 rồi. Không hổ là con cháu của Lỗ tộc, ai nấy đều là thiên tài luyện Dược Sư nhưng Lỗ Kiêu lại nổi bật hơn bởi tố chất thiên tài bẩm sinh từ rất nhỏ.
Ở thế giới tu chân Dược Sư rất được kính trọng, chỉ cần là Dược Sư có tên tuổi, ai ai đều muốn kết giao, đan dược của gia tộc và cường giả phần lớn đều nhờ Dược Sư quen biết luyện cho, vì thế không thể đắc tội, vì lẽ đó mà địa vị của Dược Sư rất cao, chỉ cần một tiếng nói lập tức các cường giả có quan hệ với Dược Sư đó liền ra tay giúp đỡ.
Trò chuyện đôi chút Lỗ Kiêu được một tỳ nữ dẫn đi sắp xếp gian phòng, lúc này tại phòng khách chỉ còn lại phụ mẫu và các trưởng lão trong tộc.
- Phụ mẫu đây là số tiền mà thời gian vừa qua hài nhi đã tích góp được, hai người nhận đi, cầm lấy mà lo cho gia tộc.
Bà La Mặc Ca lấy một túi tiền to trong nhẫn trữ vật để lên bàn. Nhẫn trữ vật mà hắn đeo, trong một lần làm nhiệm vụ giải cứu con tin mà cướp được từ tay bọn thích khách, Bà La Mặc Ca lấy nó làm chiến lợi phẩm đeo vào ngón tay của mình.
Nhẫn trữ vật có nhiều loại, tùy theo phẩm chất pháp bảo mà không gian bên trong rộng hay hẹp, theo đó hạn chế số lượng đồ vật dự trữ. Chiếc nhẫn của Bà La Mặc Ca có diện tích không gian chỉ hai mét vuông nên đồ vật chứa được chẳng nhiều.
- Ây, làm sao được, đây là tiền mà hài nhi vất vả kiếm được, chúng ta không thể nhận.
Bà La Lý từ chối, các trưởng lão rất vui vì Bà La Mặc Ca đã trưởng thành hơn trước không ít, đã có bản lãnh kiếm tiền rồi, rất đúng với câu con trai vinh hiển thì mẹ cũng được nhờ.
Hinh Nhi ôm Bà La Mặc Ca vào lòng, dùng hai tay nâng mặt nhi tử, ngắm nhìn cho vơi đi nỗi nhớ nhung. Dù nhi tử đã lớn nhưng Bà La Mặc Ca trong mắt phụ mẫu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Thời gian vừa qua đã để Bà La Mặc Ca phải chịu khổ rồi, lòng Hinh Nhi dâng lên nỗi xót xa, bà vui đến rơi lệ.
- Đừng khóc mà mẫu thân, chẳng phải hài nhi vẫn bình an hay sao, mẫu thân nên vui lên chứ.
Bà La Mặc Ca dùng tay lau đi nước mắt trên mặt mẫu thân rồi nở nụ cười hài tử nhỏ giọng an ủi bà.
- Số tiền đó phụ thân cứ lấy dùng, còn phải mua nguyên liệu nấu một bữa ăn thịnh soạn đãi Kiêu huynh nữa, không thể để người ta ăn đạm bạc được.
Bà La Mặc Ca nâng mắt nhìn phụ thân, khuyên ông nhận tiền. Lúc nãy có thấy sắc mặt con cháu Bà La tộc xanh xao cứ như bị suy dinh dưỡng, lòng Bà La Mặc Ca không chịu nổi tình cảnh khó khăn này.