Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 7 - Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 7: Xuyên Không

Cùng lúc đó tại Tây Thiên Quốc, Bà La Mặc Ca phế vật 13 tuổi, nhi tử của gia chủ Bà La Lý người đứng đầu Bà La tộc, tuần trước bị công tử của gia tộc nhị lưu đánh đến hôn mê bằng một cách phi diệu đã tỉnh lại.

Ở Tân Đại Lục những ai đủ 10 tuổi có thiên phú đều có thể hấp thụ linh khí bắt đầu tu luyện, Bà La Mặc Ca đã 13 tuổi, tức đã qua ba năm nhưng không có nổi một tia linh lực nào hết, trong khi đó lại là con cháu của Bà La tộc, từng là gia tộc dẫn đầu về Triệu Hồi Sư, có phụ thân Bà La Lý tu vi Đại Linh Sư Lục Tinh. Không gọi là phế vật thì chẳng còn từ nào chính xác hơn.

- Thật không ngờ mình lại xuyên không đến thế giới tu tiên như trong tiểu thuyết.

Mặc Ca người bị sét đánh trúng ở Trái Đất đã xuyên không, nhập vào xác của Bà La Mặc Ca sở hữu hết hết kí ức trước đây của nguyên chủ, đang đứng trước gương chỉnh chu lại trang phục, ngắm nghía gương mặt non nớt. "Ngũ quan không tệ, còn đang phát triển, sau này sẽ trở thành một thiếu niên tuấn tú đây."

Bà La Mặc Ca bước ra khỏi phòng đến nhà chính.

- Thưa phụ thân cho gọi hài nhi.

- Sức khỏe đã tốt hơn chưa, còn chỗ nào trong người khó chịu không?.

Bà La Lý nam nhân trung niên tuổi tam tuần mang thư thái gia chủ. Có chút mỏi mệt do lao lực gánh vác gia tộc. Cửa tiệm làm ăn dạo này không tốt cho lắm khiến ông phải suy nghĩ nhiều tìm ra giải pháp. Nhấp một ngụm trà quan tâm hỏi.

- Thưa phụ thân, hài nhi cảm thấy rất khỏe, phụ thân đừng bận tâm.

- Thế thì tốt, sẵn đây phụ thân thông báo cho hài nhi biết, lúc gia gia còn sống đã hứa hôn cho hài nhi cùng tiểu thư Âu Dương tộc. Nay hài nhi đã lớn, phụ thân cũng nên nói cho hài nhi biết.

Bà La Mặc Ca thoáng kinh ngạc nhìn phụ thân mình nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt, gật đầu xem như đã biết.

Bà La Mặc Ca cúi chào phụ thân, trở về phòng tìm mấy quyển sách chỉ dạy tu luyện, đọc rồi làm theo chỉ dẫn, xếp bằng ngồi trên giường, nhắm mắt cảm nhận linh khí xung quanh, bắt đầu thu thập những đốm sáng dung nhập vào cơ thể.

Sau bao lần thất bại mãi tới tận khuya cuối cùng kì tích cũng đã xuất hiện, một tia linh lực mỏng manh tụ lại trên đầu ngón tay, Bà La Mặc Ca vui mừng khôn xiết. Kỳ thực, lúc hắn xuyên đến đây thân thể này đã không còn là phế vật không thể hấp thụ linh khí được nữa.

Sau ba ngày chăm chỉ ở trong phòng hấp thụ linh khí chuyển hoá thành linh lực, Bà La Mặc Ca thành công bước vào cấp Linh Sư Nhất Tinh. Con đường tu luyện đang dần rộng mở đối với một thanh niên xuyên không.

Thuận Tuyên.

Trong sảnh nhà chính của Âu Dương tộc, hai lão gia nhân già dặn, gương mặt đầy rẫy nếp nhăn đang cùng Âu Dương Phong nói chuyện, không ai khác đó chính là hai trưởng lão cung phụng gia chủ.

Trên bàn là ba hộp lễ vật bằng gỗ, bên trong đựng đan dược, Linh Thạch và Kim Tệ dùng để bồi thường cho Bà La tộc. Âu Dương Phong đang kiểm kê lại số lượng trước khi cùng hai trưởng lão khởi hành đến thủ đô Mã Hình Kỳ.

- Phụ thân cho hài nhi đi theo với, hài nhi cũng muốn tham quan đế đô.

Âu Dương Giai Tuệ khẽ cúi đầu chào hai vị trưởng lão sau đó hướng phụ thân nói. Nàng canh me nãy giờ để có thể xin đi chung với họ, trước giờ nàng chưa từng đi xa, chỉ quanh quẩn ở trong thành phố này thôi.

- Được rồi, nhớ không được quậy phá đâu đó.

Âu Dương Phong nhìn nữ nhi một cái, thu hộp gỗ vào nhẫn trữ vật. Ông biết tỏng nữ nhi lấy cớ đi tham quan để giám sát ông làm việc đây mà.

Bốn người rời khỏi Âu Dương tộc, xuất phát đến trung tâm thành phố Thuận Tuyên, nơi đây có Truyền Tống Trận dùng để dịch chuyển, rút ngắn thời gian so với cưỡi ngựa hoặc đi bộ.

Truyền Tống Trận là trận pháp dịch chuyển chỉ ở đế đô hoặc thành phố lớn mới có. Ở Thuận Tuyên có hai cái, một cái dịch chuyển chậm và một cái dịch chuyển nhanh. Tất nhiên muốn sử dụng phải bỏ tiền ra chứ không có miễn phí.

Mã Hình Kỳ.

Bà La Mặc Ca hôm nay ra khỏi tộc có dẫn theo một nam hầu cùng đi dạo phố. Từ lúc tỉnh lại Bà La Mặc Ca chưa có dịp tham quan nơi đây.

Không khí thật náo nhiệt, nhà cửa, đường xá trang hoàng, cửa tiệm, sạp bán ngoài trời đa dạng các sản phẩm. Người đi đường tấp nập, dập dìu như kiến cỏ, tiếng hò reo chào hàng thật sôi nổi. Không hổ danh là đế đô!. Nó thật khác so với trên phim ảnh, không cổ kính như những gì Bà La Mặc Ca nghĩ, rất hiện đại là đằng khác.

Nữ giới diện trang phục cách tân sành điệu khoe đường nét cơ thể. Bà La Mặc Ca hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, chạy đến sạp hàng này đến sạp hàng kia ngắm nghía. Nam hầu xách đồ đi theo sau mệt ná thở, cảm giác thiếu gia sau khi tỉnh lại tính tình có chút khác thường mà không biết khác ở chỗ nào.

- Ê, tên phế vật kia tỉnh lại rồi hả?.

Bà La Mặc Ca quay đầu tìm thanh âm vừa mới mắng xỏ mình. Ba người nam nhi trạc tuổi Bà La Mặc Ca, là con cháu của gia tộc có tiếng tăm tại đế đô này. Người cầm đầu tên Vũ Phi, là người đã đánh nguyên chủ hôn mê trước đó. Theo trí nhớ có được từ nguyên chủ, Bà La Mặc Ca dễ dàng nhận biết hắn.

- Sao, sợ đến tè ra quần rồi à?. Biết điều thì dập đầu, chui qua hán ca ca đây. Ca sẽ tha cho ngươi một lần, ha ha ha.

Vũ Phi hống hách, sỉ nhục Bà La Mặc Ca ngay giữa đường phố, tên phế vật của Bà La tộc không thể tu luyện, cả đế đô này ai mà không biết. Người đi đường tụ lại chỉ trỏ nhưng chẳng có ai dám vào can ngăn.

- Sợ? Ngươi có ngon thì ba tháng sau chúng ta đấu lôi đài. Xem ai mới là phế vật.

Ánh mắt Bà La Mặc Ca tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm tên Vũ Phi, "Cũng bởi vì hắn mà nguyên chủ mới chết, mình đã xuyên đến đây thì phải có trách nhiệm an ủi vong hồn của nguyên chủ."

Bình Luận (0)
Comment