"Cái tên tân học viên chết tiệt này, nếu không phải ngươi thiên phú hơn thiên tài thì ta đã cho ngươi một cước phi thân lên trời rồi, hừ!. Trưởng bối không thèm chấp nhất tiểu bối như ngươi, ta đây rộng lượng bỏ qua." Lão già nheo mắt nghĩ thầm, dịch người đứng xa ra năm mét mới đỡ hôi phần nào, mới có mấy năm không tắm thôi mà!.
Lão già ăn mặc theo phong cách kì dị, rất gì đó là cái bang nhưng lại không cái bang, tóc bạc phơ dài đến ngang lưng được buộc lại, chòm râu vểnh ngược hai bên như đầu bếp người Ý, gương mặt bầu bĩnh có chút đáng yêu, đúng bộ dáng của lão ngoan đồng không sai biệt là bao.
- Ta xin tự giới thiệu, ta Định Kiệt hiệu trưởng của học viện A Tích Xa.
Định Kiệt trịnh trọng nói, hất mặt lên trời, rất tự tin sẽ khiến cho Huyết Thần Hy há mồm thất thố, nào ngờ đâu cái lão nhận được là sự thờ ơ, im lặng đến thất thường.
- Ờ.
Lão già hôi thối này thật không ngờ lại là hiệu trưởng, chức vụ lớn như vậy a!. Thật không biết vì nguyên do gì mà đích thân đến đây để gặp Huyết Thần Hy nữa, thật là một diễm phúc!.
- Tiểu bối ngươi sao lại không kinh hỉ gì hết vậy?. Thật nhàm chán!.
Định Kiệt xụ mặt, đã nhăn lại còn nhăn hơn nữa.
- Bộ có gì phải kinh ngạc sao?.
Huyết Thần Hy thắc mắc hỏi, gương mặt hiện dấu chấm hỏi to đùng làm Định Kiệt nhìn đến phải á khẩu.
- Thấy tiểu bối ngươi tư chất không tồi, lại là một nhân tài ưu tú, có hay không hứng thú làm đồ đệ chân truyền của ta?.
Định Kiệt cười hắc hắc nói, tay vuốt chòm râu vểnh ngược, chăm chú nhìn Huyết Thần chờ mong câu trả lời.
- Nếu bái lão làm sư phụ vậy ta có được lợi ích gì?.
Huyết Thần Hy nheo mắt tính toán, hỏi ngược lại Định Kiệt.
- Tài nguyên tu luyện nhiều vô số, thiên tài địa bảo mà ta sở hữu nếu đồ đệ thích cứ lấy mà dùng, công pháp một đời của ta sẽ truyền hết cho ngươi, làm đồ đệ của ta sẽ được tiếng thơm của ta, người người kính ngưỡng, ngươi thấy thế nào?.
Định Kiệt đắc ý nói một hơi dài, liệt kê thật nhiều đặc quyền mà Huyết Thần sẽ nhận được, trái lại với vẻ mặt phơi phới này của Định Kiệt, Huyết Thần Hy tỏ ra chẳng mấy hứng thú cho lắm.
Bắt cô đi bái cái lão già tuổi đời còn ngắn hơn cô làm sư phụ sao?. Nực cười nhỉ?.
- Không hứng thú.
Huyết Thần Hy phũ phàng từ chối, xoay lưng rời đi.
- Cái gì!.
Định Kiệt đang đắc ý vuốt chòm râu có một không hai thì nghe một câu nói chấn động khiến ông phải thất thố la lên. Sống đến từng tuổi này khó khăn lắm mới tìm được một đồ đệ vừa ý mà còn bị từ chối bái sư nữa, thật khóc không ra nước mắt.
- Tiểu bối ngươi suy nghĩ lại đi, đây là cơ hội ngàn năm có một nga, hay là ngươi chê ít đặc quyền, chuyện đó thì ngươi yên tâm, nếu ngươi muốn nhiều thêm ta liền đồng ý.
Định Kiệt đi theo sau Huyết Thần, cứ lải nhải bên tai cô, dụ dỗ cô chấp nhận bái lão ta làm sư. Phiền phức chết đi được!.
- Vấn đề ở đây là ta không thể bái lão già ngươi làm sư mà ngươi chỉ có thể bái ta làm sư.
Huyết Thần chẳng quay đầu cứ thế vừa bước đi vừa nói cho lão ta hiểu.
Ngay lập tức phía sau im lặng, Huyết Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay đầu xem thử chẳng thấy lão già kia đâu, cứ tưởng là lão ta bỏ cuộc rồi.
- Sư phụ, xin nhận đệ tử một lạy.
"Thiên a!. Nói thế mà ngươi cũng làm thật sao?" Huyết Thần Hy đỡ trán, ngây ngốc nhìn Định Kiệt hoàn thành một lạy đầu tiên rồi đến lạy thứ hai, thứ ba, hoàn thành nghi thức bái sư. Thế là cô có đệ tử á?.
- Sư phụ, đây là quà ra mắt của đệ tử mong người nhận cho.
Định Kiệt lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái áo giáp thêu chỉ vàng có tên Kim Cương Hộ Giáp, bề ngoài mềm mại y hệt như tơ lụa thượng hạng, bất quá khi đao kiếm hoặc pháp khí chém vào liền miễn nhiễm đòn tấn công, bảo vệ thân thể tuyệt đối, đây quả thật là một pháp bảo hiếm có, trên thế gian chỉ có một.
Huyết Thần Hy sáng mắt, đưa tay sờ thử, đúng thật là hàng thật trăm phần trăm, thật không ngờ đến lão già này lại sở hữu vật báu trong tay làm của riêng.
- Khụ khụ, thấy ngươi có lòng thành, sư phụ nhận cho ngươi vui vậy, đứng lên đi.
Huyết Thần Hy ho mấy tiếng, mắt nhắm mắt mở nhận lấy, cất vào trong nhẫn trữ vật, ý tứ thừa nhận Định Kiệt làm đồ đệ.
- Đa tạ sư phụ.
Định Kiệt cười hắc hắc đứng lên, chắp tay cảm tạ ân điển của Huyết Thần Hy, xem có ai như lão ta không, quá mức vô sỉ, mặt dày bằng mọi giá níu kéo mối quan hệ sư trò với Huyết Thần Hy cho bằng được mới thôi "Không nhận được ngươi làm trò thì ta bái ngươi làm sư." Định Kiệt một bụng phúc hắc cười khà khà, đúng là một lão ngoan đồng, thật không biết làm sao đảm đương trọng trách làm hiệu trưởng học viện A Tích Xa cũng hay.
Qua ngày hôm sau, hôm nay là một ngày đặc biệt đối với tân học viên, mọi người đã tập trung ở sân đấu để xem màn đọ sức giữa hai đội hình Bà La Mặc Ca và Độc Nhãn Long. Riêng chỉ có Huyết Thần Hy cùng Hàn Tuấn Sảng là chẳng mấy hứng thú mà ở lại phòng của Âu Dương Giai Tuệ tán gẫu.
"Vèo."
"Cạch."
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào với một lực tác động mạnh, nhanh chóng trở về hiện trạng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Sư phụ hảo.
Định Kiệt như một con ma đứng kế bên Huyết Thần Hy giơ tay chào cô khiến hai người còn lại bị giật mình không nhẹ.
"Sư phụ?" Âu Dương Giai Tuệ cùng Hàn Tuấn Sảng đối mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, họ chẳng hiểu chuyện gì hết, rồi lại đánh ánh mắt sang Huyết Thần tìm hiểu sự tình.
- Mau chào sư nương đi.
Huyết Thần Hy đánh ánh mắt cho Định Kiệt chỉ bảo lão ta, lời nói rất chi là bình thường trái lại khiến cho Âu Dương Giai Tuệ đỏ bừng mặt, đến cả Định Kiệt cũng ngờ nghệch hẳn ra.
"Học viên này là sư nương của ta?. Sư phụ thật có mắt thẩm mỹ, sư nương quả thật rất đẹp, hắc hắc." Lão thật sự không ngờ đến sư phụ của lão lại chinh phục được một nữ nhân sở hữu diện mạo xinh đẹp đến như thế, thật khâm phục!.