Hai sư trò đến khu rừng trúc phía sau dãy kí túc.
- Nhìn thật kỹ ta chỉ làm một lần duy nhất thôi đấy.
Huyết Thần Hy nghiêm túc chỉ dạy cho Hàn Tuấn Sảng, đã là đồ đệ của Huyết Thần thì tư chất phải hơn người, cho nên học được hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào sự nỗ lực của hắn, cô không có nhiều thời gian rảnh để chỉ bảo từng chút một, bao gồm những thứ nhỏ nhặt, linh tinh khác.
- Vâng sư phụ, đồ đệ sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Hàn Tuấn Sảng vỗ ngực cam đoan, từ trạng thái hào hứng chuyển sang nghiêm túc, lật mặt phải nói còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
- Không gian là chủ, ta là phụ. Muốn Phong Vi Hành phải nương theo không gian.
"Vù."
Huyết Thần Hy để lại một câu khẩu quyết rồi vụt đi mất, chưa đầy một cái tích tắc đã đứng ở tít đằng xa kia, lại trong nửa cái tích tắc quay trở lại vị trí cũ, tốc độ phải nói siêu nhanh làm cho Hàn Tuấn Sảng phải nghĩ rằng hắn vừa mới bị hoa mắt mà sinh ra ảo giác. Đây mới đích thị là thân pháp, quá sức tưởng tượng rồi đi!.
- Woa... Sư phụ thật lợi hại.
Hàn Tuấn Sảng vỗ tay bốp bốp khen ngợi Huyết Thần, trong lòng hắn thầm nghĩ bái Huyết Thần Hy làm sư quả là một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời của hắn.
- Đồ nhi tự nghiên cứu đi, sư phụ có việc đi trước.
Huyết Thần Hy đặt tay lên vai Hàn Tuấn Sảng, mặt nghiêm túc nói rồi nhanh chóng biến mất không thấy hình bóng đâu cả.
Ánh mắt vừa rồi chất chứa sự hy vọng cùng cổ vũ mãnh liệt của Huyết Thần dành cho hắn, Hàn Tuấn Sảng quyết không để sư phụ thất vọng, tâm hắn tràn đầy quyết tâm lao vào luyện tập.
Nói trắng ra Huyết Thần chẳng có bận rộn gì đâu, chẳng qua là đã hứa giúp đỡ Âu Dương Giai Tuệ mau chóng đột phá tu vi cho nên... ừm hứm... là vậy đó. Thật tội cho đồ đệ Hàn Tuấn Sảng mà, có người sư phụ hời hợt như thế, chỉ lo quan tâm đến thê tử mà bỏ bê đồ đệ tự sinh tự diệt.
- Aaa!. Tại sao lại không thành công kia chứ?.
Hàn Tuấn Sảng bực bội mà sinh khí, la lớn rồi ngã người nằm phịch trên nền lá khô với tư thế chữ đại (大). Tập từ sáng đến trưa bụng đói cồn cào mà vẫn luyện không thành cấp độ 1 của Phong Vi Hành. Thấy sư phụ làm dễ quá mà sao đến lượt hắn lại thê thảm như vầy chứ, mồ hôi chèm nhẹp cả mảng áo, mặt mày đỏ chét, lấm tấm mồ hôi mặn, quá sức mệt đi.
- Không gian là chủ, ta là phụ. Muốn Phong Vi Hành phải nương theo không gian.
Nhớ lại câu nói khẩu quyết của sư phụ, Hàn Tuấn Sảng cứ thế nằm dài đó mà ngẫm nghĩ sâu xa.
"Không gian là chủ, ta là phụ, cái này thì dễ hiểu rồi, nhưng còn vế sau, muốn Phong Vi Hành phải nương theo không gian, tức là sao?" Hàn Tuấn Sảng hết nhíu mày rồi lại trầm tư, đầu óc tập trung phân tích câu nói đó nhưng mãi không thông nỗi.
- Ah! Thì ra là thế.
Bỗng nhiên Hàn Tuấn Sảng bật dậy, đập tay cái bốp, hắn đã thông não.
Phủi đi lớp bụi trên y phục, Hàn Tuấn Sảng nhắm mắt, tĩnh tâm cảm nhận không gian vi diện xung quanh, tiếng gió rít, phương gió thổi và cả tốc độ nữa, vẫn chưa đủ tiếp đến Hàn Tuấn Sảng tập trung tinh thần cực độ, dùng thần thức nhìn thấu những đốm sáng lơ lửng trong không gian, chúng dường như liên kết với nhau hình thành một mạng lưới rộng lớn, tuy nhiên chẳng có gì là hoàn hảo cả, trong vô vàn những đốm sáng đó vẫn tồn tại một vài liên kết bị hỏng, chúng được xem là vết nứt nhỏ của không gian giữa vô vàn liên kết hoàn hảo. Ý của Huyết Thần Hy chính là dùng tâm thức để phát hiện ra điều kì diệu này mà theo đó nương theo vết nứt nhỏ cực kỳ này để Phong Vi Hành, nói cho dễ hiểu nếu ở thế giới hiện đại phát triển về khoa học kỹ thuật thì chiêu thức của Huyết Thần Hy được xem là bước nhảy không gian, tốc biến đến một phạm vi nhất định trong thời gian siêu ngắn.
"Vèo."
Hàn Tuấn Sảng bật chân vụt mất ở vị trí hiện tại thoáng cái hắn đã đứng ở vị trí xa xa kia.
- Ah! Thành công rồi... Yahoo!!!.
Hàn Tuấn Sảng vui mừng la toán lên, tinh thần phấn chấn phơi phới khi vừa thực hiện thành công cấp độ 1 của Phong Vi Hành. Dù không hoàn hảo như sư phụ, nhưng cho thấy hắn đã đi đúng đường, thực hiện đúng cách. Chỉ cần chăm chỉ tập luyện thêm một thời gian nữa là hắn có thể dịch chuyển như lướt gió rồi.
Cứ thế Hàn Tuấn Sảng không biết mệt là gì mà chăm chỉ tập luyện một cách hăng sai mặc kệ thời gian đang dần trôi.
Qua vài ngày sau.
"Cạch."
- Sư phụ, ơ!.
Hàn Tuấn Sảng mở toang cửa phòng của Huyết Thần Hy, hắn banh mắt nhìn một màn âu yếm trước mặt, mặt bất giác ngơ ngác rồi chuyển sang ngượng ngùng nói.
- Xin lỗi sư phụ, sư nương, đệ tử liền cáo lui, hai người cứ tiếp tục.
Hàn Tuấn Sảng vội nhắm mắt, đóng cửa cái "Chi nha" cong chân chuồn lẹ.
- Hy Hy~... đều tại tỷ hết... mắc cỡ quá đi à~.
Âu Dương Giai Tuệ đánh khẽ vào vai Huyết Thần Hy, vừa xấu hổ, vừa giận dỗi, nũng nịu nói.
- Hắn đi rồi, chúng ta có phải nên tiếp tục hay không, hửm?.
Huyết Thần Hy cười xấu xa nói, bàn tay ranh ma quấn quanh eo Âu Dương Giai Tuệ chậm rãi rê xuống phía dưới xoa bóp nhẹ.
- Ân~.
Âu Dương Giai Tuệ nóng bừng mặt, ánh mắt trở nên mê li khi được Huyết Thần Hy trao tặng nụ hôn nóng bỏng. Hai người cứ thế dây dưa, quấn quýt lấy nhau mặc cho bây giờ là ban ngày.
- Sư phụ!.
Chưa thấy người ở đâu mà đã nghe tiếng gọi từ xa, giọng nói nhí nhố này chắc chắn là của lão Định Kiệt đây mà.
"Cạch."
"Bum."
Cửa vừa mới mở ra, đầu của Định Kiệt còn chưa ngó vào ngay lập tức Huyết Thần Hy vung tay một cái, một luồng gió cuồng phong xuất ra, hất cánh cửa đập ra phía ngoài, thổi bay Định Kiệt.
- Hy Hy~ xem đồ đệ của tỷ kìa.
Âu Dương Giai Tuệ gục mặt vào lòng Huyết Thần dụi mấy cái y hệt như mèo nhỏ làm nũng, nàng giận dỗi nói. Đang lúc cảm xúc dạt dào mà bị ngắt quãng, thật khó chịu!.
- Để tối tỷ bù cho ha, được không?.
Huyết Thần Hy ngắt má Âu Dương Giai Tuệ, nhẹ giọng nói. Tay vỗ về tấm lưng mỏng manh của nàng, an ủi cảm xúc ham muốn bị đứt gãy.
- Ừm~.
Âu Dương Giai Tuệ được Huyết Thần truyền ít khí lạnh, cảm giác nóng rực trong người được giải toả, thoải mái hơn rất nhiều, nàng thoả mãn mà rên nhẹ trong cuống họng.