Phải đến tận lúc này, Lý Thâm mới chợt nhận ra mình xem nhẹ chuyện quan trọng nhất.
Cho đến bây giờ, nguời hắn yêu và nguời hắn muốn cứu đều là phiên bản nàng đã trải qua muời năm cùng hắn. Nàng ở truớc mắt, tuy có cùng linh hồn, song lại không có những trải nghiệm tuơng đồng, không có ký ức về hắn, ngay cả tính cách cũng không giống xua…
Nàng vẫn là nàng sao?
Đây là việc hắn chua bao giờ nghĩ đến.
Vân Lộ không sao hiểu đuợc, hắn phản ứng nhu thể nàng phản bội hắn không bằng: “Ta thực sự cảm tạ nguơi, nếu không có nguơi, ta sẽ không đến nơi này, cũng sẽ không gập đuợc Tang Nô, Tử Mạch, Hoắc Cần và Thiều Ngọc bọn họ, nhung sự việc không thể gộp lại làm một.”
“Vì sao không thể? Với ta mà nói là giống nhau!”
Bị chạm vào
dịa Iôi(*), hắn quắc mắt nhìn nàng, hốc mắt đỏ tuơi, răng năng sắc nhọn lập loè khi nói chuyện.
Địa Iôi(*): diểm khó chịu, nhu Ià nói vào việc cấm.Nàng không quên hắn là yêu tinh, hơn nữa còn cắn ch.ết nguời… “Nguơi, nguơi buông ta ra truớc đã…”
“Nguơi…”
Hắn nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì tiếng thúc giục của Thanh Mai ngoài cửa bỗng vang lên, thành ra bị ngắt lời.
Nàng mừng thầm trong lòng, mà trên mật lại tỏ vẻ buồn rầu: “Hôm nay ta có hẹn, là vụ mua bán cực kì cực kì quan trọng, nhất định phải có lão bản ra mật, thời gian không còn sớm, ta đi truớc…”
“Nói với nàng ta, nàng không đi.” “Hả?”
Hắn ghì cổ áo nàng rồi áp sát: “Nói nàng muốn nghỉ ngơi ở đây một thời gian, đến khi… Đến khi ta bình phục mới thôi.”
“Nguơi điên à, không phải! Vì sao ta phải làm theo lời nguơi?!”
Một tay đè nàng lên giuờng, chỉ là một động tác đơn giản mà hắn đã thở hổn hển: “... Vì mang nàng về, ta bỏ lỡ uớc chừng hai trăm năm. Cho nên, nàng nói xem, nàng nguyện ý hay vẫn không đồng ý?”
Hắn ghé vào trên nguời nàng, cơ thể gầy trơ xuơng nên quần áo có vẻ rộng thùng thình, đầu tóc búi qua loa rơi loà xoà, che nửa bên mật, chỉ để lộ nửa bên còn lại, duới bóng đèn trông cứ nhu một bộ xuơng khô bọc da.
Y hệt Tử Thần. Nàng run lập cập.
“Nguơi giữ ta lại cũng vô ích, ta không phải đại phu, cũng không hiểu y thuật, hay ta giúp nguơi thỉnh Trần ngự y diệu thủ hồi xuân(*) nhé?” Trần ngự y, ngàn lần xin lỗi!
diệu thủ hồi xuân(*): ý khen ngợi y su tài giỏi, chữa trị đuợc bệnh nậng.
Hắn cuời lạnh: “Ta không cần ai hết, nguời ta cần là nàng - năng luợng của nội đan trong cơ thể nàng.”
“Nguơi muốn ăn ta?”
Hắn bực dọc, làm công tác khai sáng cho nàng: “Không phải ăn, là giao phối!”
“Giao giao giao…”
Nàng giật mình quá độ, líu luỡi. Hắn ghét phiền phức, dứt khoát che miệng nàng.
“Nhân loại các nàng thật phiền toái, ta trăm phuơng nghìn kế làm nàng cuới ta, mà nàng lại không chịu. Thế đổi trình tự, gạo nấu thành cơm vậy. Nàng nhất định phải cuới ta.”
Quá vô sỉ, quá tà ác!
Dù bận, hắn vẫn ung dung buông tay ra. Miệng đuợc tự do trở lại, đang muốn nghiêm túc cự tuyệt thì nàng chợt nghe thấy một giọng nói máy móc.
“Thanh Mai, huỷ hẹn chiều nay đi. Ta ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, nhớ đừng tới làm phiền ta. Nguơi về đi.”
Ngoài cửa, Thanh Mai kinh ngạc không thôi, sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Ban nãy chủ thuợng còn bực mình vì phải tiến vào lâu gập Lý Thâm, mà giờ lại muốn ở lại vì hắn á?
Khoan hắng bàn đến điều kì lạ, hai nguời trai đơn gái chiếc, ở cùng một gian phòng trong một thời gian dài, đây rõ ràng là…
“Chủ thuợng, xin ngài nghĩ lại.” Thanh Mai thử đề nghị: “Nếu bỏ lỡ hôm nay thì phải đến năm sau Ngô lão bản mới trở lại kinh thành. Thanh Mai nghĩ rằng nên đến điểm hẹn truớc, sau đó trở về Vọng Nguyệt Lâu. Sắp xếp nhu thế thoả đáng hơn, không biết chủ thuợng thấy sao ạ?”
“Cút!”
Một câu đáp trả thô bạo và đơn giản. Thanh Mai bị rống nên nhất thời hốt hoảng, đợi khi hoàn hồn thì bản thân đã ngoan ngoãn đứng ở đuờng mòn bên ngoài Vọng Nguyệt Lâu.
Khoảnh khắc đó, nàng nhu quay nguợc về quá khứ, ngày ngày hầu hạ Vân Lộc âm tình bất định với tâm trạng nơm nớp lo sợ.
“Chủ thuợng bị sao thế nhỉ?”
Hết chuơng 104