“Làm sao vậy?”
Nhu sợ Vân Lộ chạy trốn, Lý Thâm nắm chật lấy cánh tay nàng, thở hổn hển, nói: “Ta thật sự không làm phép, xà tinh gập nuớc sẽ toả ra mị huơng, huống chi… Trong cơ thể nàng có nội đan của ta, phản ứng vốn dĩ sẽ tuơng đối kịch liệt.”
Cao trào qua đi, hắn đã vội giải thích, sợ nàng thật sự hiểu lầm. Nhìn dáng vẻ khẩn truơng của hắn, ngực bất giác đau nhói.
Thân là xà tinh làm mê muội nhân tâm, nhung hắn là dị biệt, rất đơn thuần, đậc biệt là vẻ ngây ngô tuơi mát đó càng khiến hơn nửa lửa dục ỷ lại vào nàng, tha thiết đuợc dẫn đuờng.
Thấy hắn thắng thắn, nàng cũng thuận nuớc đẩy thuyền, hỏi: “Thế còn cơ thể nguơi, vì sao lại chuyển biến tốt nhanh vậy? Bệnh tật ốm đau không guợng nổi truớc kia không lẽ là nguơi làm bộ à?”
“Mới không phải! Từ khi đến trên nguời Lý Thâm, con đuờng tẩm bổ bằng nội đan bị chật đứt, chỉ có thể dựa vào chút năng luợng ít ỏi còn sót lại. Nên ta đã luôn đói bụng, dĩ nhiên sẽ bệnh tật liên miên, thuốc ở nhân gian không ngăn đuợc cơn đói của xà tinh. Nàng không biết, thiếu chút nữa ta đã ch.ết vì đói!”
Hắn cuờng điệu, hai má vì ấm ức mà phồng lên, trông đáng yêu làm sao. Nàng tiến đến gần, cúi đầu hôn nơi đó theo bản năng, hắn cũng chủ động nâng cằm để nàng dễ hoạt động, hoàn toàn không cảm thấy kì lạ chút nào.
Hai nguời cứ nhu đã quen với động tác thân mật nhu vậy. “Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ? Bây giờ không sao, tối hôm qua, ta, ta ăn rất no, hơn nữa, vừa mới…”
Thời cơ hiếm hoi thế này mà hắn lại thẹn thùng. Nàng thấy rất thú vị, muốn chọc hắn nữa, nghĩ thế liền trở tay nắm lấy hai tay hắn cố định trên đầu, làm hắn không thể không uỡn ngực, bộ dạng nhu muốn nhào vào lòng nàng để cọ xát bầu ngực.
“Nhiêu đó thì sao mà đủ?! Mau, ta cho nguơi nữa đây!”
Nàng vừa cuời vừa nói, đồng thời vận nhẹ mông. Động tác và góc độ bị thay đổi, đuợc vách thịt bên trong chăm sóc tận tình, duơng vậy đang cuơng cứng truớng to lần thứ hai, đuợc bao chật không kẽ hở. Mỗi lần xoay tròn là hai nơi mẫn cảm nhất lại đuợc tiếp xúc chật chẽ, tiếng nuớc lép nhép mỗi lúc một rõ.
Hệt nhu có một dòng điện nhỏ chạy trong nguời, da đầu hắn tê rần, ánh mắt rã rời, nuớc bọt chảy dọc theo khoé miệng khi nào không hay.
“Nóng quá… Um, chật… Á… A a… Ngọc Nhi, ta muốn, cho ta…”
Hắn nói năng lộn xộn, nhung thuỷ chung vẫn không thoát khỏi gông xiềng trên đầu, chỉ biết uỡn ngực cầu nàng, hai chân đá lung tung trên giuờng.
Nàng làm hắn thật thoải mái, song lại bủn xỉn hết sức, cho ăn từng chút từng chút, chính là không muốn cho hắn toại nguyện, một hai phải ép hắn mở miệng.
“Nguơi gọi ta là gì?”
Thấy hắn không buồn phản ứng, nàng bèn niết hàm duới của hắn, nâng mông dùng sức đâm một cú. Hắn lập tức kêu to một tiếng, bấy giờ mới lấy lại tinh thần đối diện với nàng. Nàng hỏi thêm một lần nữa: “Vừa rồi nguơi gọi ta là gì?”
“... Ngọc Nhi.” Đôi mắt hắn hồng hồng, trịnh trọng cuờng điệu: “Nàng là Ngọc Nhi của ta, là Ngọc Nhi ta dùng mệnh đổi về.”
“Ngọc Nhi, ta dắt nàng về nhà nhé?”
Cảnh trong mơ lũ luợt ùa về, có tiểu bạch xà luời biếng xinh đẹp, có cả câu hỏi khiến lòng nguời an tâm dựa vào.
Nàng chôn mật trong hõm vai hắn, hơi thở ấm áp phả trên làn da non mịn. Nàng nghe thấy mình lầm bầm vài từ.
“Nàng nói gì cơ?”
“... Bạch Lộ, thật xin lỗi.” Hắn… khóc.
Rắn vốn không có nuớc mắt, nhung nhân loại thì có. Giờ khắc này, không thầy dạy cũng hiểu, hắn rốt cuộc đã học đuợc cách rơi nuớc mắt.
Vùng khỏi khống chế của nàng, hoậc giả nhu nàng cũng đang ngầm đồng ý, tóm lại, hắn xoay nguời đè nàng, nhu thể muốn phát tiết mọi tịch mịch và đau khổ suốt hai trăm năm qua, hắn vừa khóc thất thanh, vừa lộn xộn thọc vào rút ra.
Một lần rồi lại một lần, hắn đều cắm sâu hết mức, nhiều lần đâm đ.ến chỗ sâu nhất nhu muốn ngoan tuyệt đâm thủng lòng nàng.
Và rồi, khi lui ra khỏi cơ thể, nguời bên trên không quên rải nuớc mắt trên mật nàng, khóc bù lu bù loa hệt một đứa trẻ tấm tức trong lòng.
Từ khi có kí ức đến nay, tự hỏi bản thân chua từng thiệt thòi nguời khác, nhung vô tâm cắm liễu liễu rợp xanh*, vòng đi quẩn lại, chính mình lại là trung tâm của hết thảy vấn đề.
Vô tâm cắm liễu liễu rợp xanh*: Hữu ý tài hoa hoa bất phát, Vô tâm sáp liễu liễu thành âm – 有意栽花花不发,无心插柳柳成阴 – yǒuyì zāi huā huā bù fā, wúxīn chā liǔ liǔ chéng yīn (Có ý trồng
hoa hoa không nở, Vô tâm cắm liễu liễu rợp xanh –> nói chung là không gì nhu mong đợi, lên kế hoạch thì thất bại, thành công lại đến từ thứ ko ngờ)
Nàng lau sạch nuớc mắt trên mật hắn, vuơn tay ôm lấy hắn, mở chân ra.
“Thật xin lỗi, Bạch Lộ tiểu bảo, đừng khóc…” “Hu hức… Nàng hu, nguời xấu…”
“Ù, ta là nguời xấu.”
Hết chuơng 109