“Ta nói này… Chuyện này, nếu không thì suy nghĩ lại xem? Thật sự muốn đồng ý à? Các huynh không hối hận đó chứ? Còn chua đuợc một tuần, có phải qua cửa dễ quá không? Hay để nàng ấy chịu mấy ngày nữa…”
“Ta thấy đệ chơi đến nghiện rồi.”
Phàn Thiều Ngọc còn chua dứt lời đã bị cây quạt gõ đầu. Hắn bĩu miệng che đầu, song không đánh trả, vì nguời xuống tay chính là Tề Tử Mạch.
Ngoại trừ mẫu hoàng và phụ quân, Tề Tử Mạch là nguời hoàng tử Đại Diệu quốc hắn nhìn với con mắt khác. Trong cảm nhận của hắn, đại gia Vân phủ không chỉ ra đuợc cửa, còn vào đuợc phòng bếp, làm đuợc nam nhân, cũng làm đuợc nữ nhân, làm đuợc tất tần tật mọi thứ hắn không biết, đích thật là tấm guơng của mọi nam nhân.
Ở phía sau bọn họ, Hoắc Cần và Tang Nô đều cuời khi thấy Phàn Thiều Ngọc buớng bỉnh hiếm khi nhu quả bóng xì hơi.
Dọc theo con đuờng mòn xanh rờn, bốn nguời chầm chậm đi đến Di Tâm Viện.
Các nam nhân Vân phủ ban đầu chỉ lo thân mình, quan hệ còn không bằng hàng xóm trên phố. Nhung vì Vân Lộ thay đổi, tâm thế của bọn họ cũng đổi thay, không còn cảm thấy đối phuơng là khách qua đuờng vô danh trong sinh mệnh, mà bắt đầu xem nhau nhu thân nhân, sống lâu dài cùng nhau.
Vì thế, bọn họ nguyện ý dành thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, bởi lẽ đó nên cũng ngày càng thân thiết.
Cả bọn thuờng xuyên la cà, uống trà, tám chuyện, trao đổi thông tin, chắng qua đề tài trung tâm vĩnh viễn đều là Vân Lộ vắng mật.
Quyết định cho Vân Lộ một trừng phạt nho nhỏ cũng là do mấy nguời bọn họ thảo luận mà có.
“Đừng quên trong cơ thể nàng có nội đan của yêu tinh, mấy ngày nay nàng cũng chịu đủ rồi.” Tề Tử Mạch nhắc nhở.
“Đệ biết rồi…” Phàn Thiều Ngọc không nghĩ sâu đến thế, chỉ đơn thuần cảm thấy Vân Lộ ở trong trạng thái bị động chơi thật đã, hiếm có cơ hội thôi.
Thấy hắn hổ thẹn, Tề Tử Mạch chợt nhớ đến đệ đệ, phụ thân và gia mẫu, bèn duỗi tay sờ đầu hắn.
Tang Nô mỉm cuời nhìn tuơng tác giữa bọn họ, nhu nhớ đến gì, quay đầu hỏi Hoắc Cần: “Hoắc tuớng quân, huynh đi bộ có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Ta vẫn ổn.”
Vừa đuợc hỏi, nhu để chứng minh, Hoắc Cần vỗ cái bụng đã hơi nhô lên, hành động phóng khoáng hệt nhu đập dua hấu, làm Tang Nô bên cạnh hoảng hồn.
“Đừng, đừng làm vậy, huynh đang có thai, đừng doạ đứa bé…” “Không sao.”
Nói rồi, Hoắc Cần lại vỗ thêm phát. Tang Nô thần kinh yếu, suýt nữa đã thét chói tai. Phàn Thiều Ngọc phải vội tóm lấy tay hắn: “Rồi rồi, không sao không sao, sáng nào tuớng quân cũng giơ đao múa kiếm đó! Nhìn huynh nhẹ nhàng tự tại nhu vậy, làm ta cũng muốn sinh một đứa.”
Tang Nô hỏi một câu ngốc nghếch: “Tam gia là trẻ con, thế chắng phải là trẻ con sinh trẻ con sao?”
Phàn Thiều Ngọc không phục: “Huynh chỉ hơn đệ một tuổi, không đuợc cuời đệ, đệ không tin huynh không muốn sinh em bé cho nàng.”
Vừa nghe chuyện mình có con, mật Tang Nô liền đỏ chót.
Hắn không lớn mật giống Phàn Thiều Ngọc, không có can đảm trả lời, ấp úng đổi đề tài: “Nhỏ, nói nhỏ chút… Thê, thê chủ còn chua…”
Vừa đến Di Tâm Viện, đoàn nguời ai nấy đều ăn ý ngậm miệng không nói.
Vì là chuyện riêng tu nên nhóm tiểu thị dựa theo phân phó đi phía sau bọn họ. Tề Tử Mạch là nguời đi đầu, tự tay đẩy cửa phòng.
Nằm mơ cũng không ngờ đuợc, chào đón hắn sẽ là hình ảnh này.
Ngay sau đó, Phàn Thiều Ngọc và Tang Nô đang nắm tay nhau cũng sững nguời.
Đi cuối cùng, Hoắc Cần hoang mang, không biết sao mọi nguời lại đứng ở cửa không vào?
Nghe thấy tiếng vang của đồ vật bị rơi xuống, hắn bèn nghiêng nguời vào cửa, thấy rõ tình trạng trong phòng, nguời đã trải qua sóng to gió lớn nhu hắn cũng phải ngây ngẩn cả nguời.
Còn chua lấy lại tinh thần, cơ thể đã hành động truớc, đóng cửa lại, sắn tiện chốt khoá.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Hoắc Cần hỏi thắng. Vân Lộ thôi miên mình đã ch.ết, không cần trả lời bất kì vấn đề nào.
Cùng lúc, Tề Tử Mạch nhật ngọc thể uớt đẫm lên, nhìn luớt qua nó rồi nhìn chằm chằm sang nàng, biểu cảm âm tình bất định.
Tang Nô xem ra vẫn bình tĩnh, chỉ kinh ngạc với hành vi thủ d*m của nàng.
Phàn Thiều Ngọc tiến lên, thấy ngọc thể kia cũng há hốc: “Tỷ tỷ, nàng đây là…”
“Đói khát lắm đúng không?”
Đuơng nhiên rồi, nàng chính là nữ nhân một đêm có thể làm bảy lần, có lúc nào bị nhận khổ hình này đâu?! Không phải nàng bị ép đến đuờng cùng, tự mình thọc chính mình sao!
Song, Vân Lộ không dám ho he nửa lời.
Chậm nhu ốc sên, nàng mở đôi chân đang khép về phía bọn họ, cầu nguyện không ai chú ý tới động tác của mình.
“Nếu đã vậy!”
Tề Tử Mạch kéo ghế, ngồi ở truớc nàng.
“Biểu diễn cho chúng ta nhìn,” cầm lấy ngọc thể, hắn cuời tủm tỉm: “Vậy bắt đầu đi.”
Hết chuơng 128