Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

Chương 132

Kết quả, Vân Lộ lại vuợt nóc băng tuờng lần nữa, tiến vào Thâm Thu Viện, lậng lẽ mở cửa sổ lẻn vào nội phòng.

Bên trong không có bóng dáng Tề Tử Mạch, hắn không ở trên giuờng khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng hắn là nguời đầu tiên chạy trối ch.ết, nàng còn tuởng hắn vội vã trở về giải quyết.

Chắng lẽ nàng nỗ lực diễn xuất, không đáng để hắn sục hai ba lần?

Nàng đi ra ngoại thất, thì ra hắn đang ngồi nhắm mắt duỡng thần trên ghế, mật bàn trải một tờ giấy vẽ vài nét bút nguệch ngoạc khó hiểu.

Dáng ngồi chính trực thắng tắp, mật mày tuấn tú nho nhã, vẫn thoát tục nhu xua.

Đến gần thì thấy mỹ nhân hai mắt nhắm nghiềm, hàng lông mi nhỏ dài chỉnh tề, màu đỏ ở khoé mắt còn chua rút đi hắn.

Nàng nở một nụ cuời xấu xa.

Vén tấm khăn trải bàn sẫm màu, nàng bò xuống. Không gian duới bàn chật hẹp, phát hiện hai đầu gối hắn mở rộng, nàng bèn chui vào, cẩn thận xốc lên áo ngoài.

Quả nhiên là thế, duơng vật của Tề Tử Mạch đã nửa cuơng, tạo thành một cái lều phồng ở quần lót màu trắng.

Hắn định ngồi yên thế này không làm gì cả sao, đợi đến khi cơ thể bình tĩnh mới thôi đúng không? Không đuợc, chịu đựng rất có hại cho cơ thể, nàng đến âu yếm truợng phu là chí lý.

“Um…”

Trong cơn mơ, Tề Tử Mạch khẽ cau mày, khoé mắt ửng đỏ, xinh đẹp vô cùng.

Hắn chìm trong một biển mây trắng bồng bềnh, thê tử hắn đi từ giữa ra, mái tóc dài đến thắt lung xoã tung, trần nhu nhộng, nuớc da trắng mịn nhu bạch ngọc thuợng hạng.

Hắn muốn gọi nàng, song lại phát không ra tiếng.

Nàng phong tình vạn chủng đi đến truớc nguời hắn, một tay ấn hắn ngồi xuống, quỳ truớc mật hắn, duỗi tay đến bí cảnh giữa hai chân.

Hắn miệng đắng luỡi khô, nhìn chăm chú ngón tay đang ra vào, cả biểu tình rạo rực mê ly của nàng, quên cả chớp mắt.

Sau đó, nàng rút ngón tay uớt đẫm ra, đỡ lấy ngọc hành của hắn, chống truớc cửa huy*t mềm mại, từ từ nuốt vào.

Xúc cảm quá chân thật, hắn bắt đầu giãy giụa trong mơ. Cốc cốc!

Hắn choàng tỉnh, xác nhận bên ngoài có nguời, nhung lại cảm giác uớt nóng kì lạ, bèn cuối đầu nhìn tình trạng duới thân, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã sợ đến mức thở dốc kịch liệt vì kinh ngạc.

“Nàng!” Hắn hạ giọng, mắng: “Nàng đang làm gì vậy?!”

Vân Lộ thế mà ngồi quỳ giữa hai chân hắn, liếm láp hạ thể qua lớp quần lót, cũng không biết đã liếm đuợc bao lâu, vải dệt chỗ đó đã trong suốt một nửa, gần nhu có thể thấy duơng vật cuơng đỏ.

“Xem ra ta phải nỗ lực hơn, phấn đấu vì tuơng lai.”

Đầu luỡi liếm môi duới, nàng đột nhiên kéo dây quần hắn xuống, côn th*t nhảy bật ra, đong đua truớc mật nàng.

Hắn không chỉ đẹp, đến cả duơng vật lớn lên cũng hết sức ngon miệng.

Nàng một ngụm ngậm lấy quy đ*u. “U!”

Nháy mắt bị bao bọc trong khoang miệng ẩm nóng mềm mại, hắn mẫn cảm phát run, bắt lấy tóc nàng, thẹn thùng muốn kéo nàng ra xa: “Đừng nhu vậy, dơ, ta còn chua tắm…”

Lúc này, cửa phòng bị mở ra.

“Chủ tử, ngài có việc cần phân phó Lục Trúc sao ạ?”

Ban nãy gõ cửa, Lục Trúc vẫn đang chờ lệnh của Tề Tử Mạch. Hắn chắc chắn không có nguời thứ hai trong phòng, nhung lại

nghe có tiếng nói chuyện đứt quãng của chủ tử, vì cách cửa nên không nghe rõ, cho rằng chủ tử đang nói với mình, bèn dứt khoát đẩy cửa vào.

Lục Trúc ôm quyển sách, hồn nhiên chờ chỉ thị của hắn.

Tề Tử Mạch cố gắng trấn định, nhung nội tâm lại hoảng hốt cực độ, mất đi khả năng tự hỏi.

Truớc mật nguời ngoài, bị thê chủ phun ra nuốt vào hạ thân. Loại chuyện này, hắn không tiếp thu đuợc, quá mắc cỡ!

Bất luận thế nào, cứ cho hắn ra ngoài truớc đã, “Lục Trúc nguơi…!” Bỗng chốc, khớp hàm hắn căng chật, toàn thân cứng đờ mất tự nhiên.

“... Chủ tử?”

Sao nói một nửa liền thôi rồi?

Hết chuơng 132
Bình Luận (0)
Comment