Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

Chương 137

Nửa năm này, Vân phủ cực kì náo nhiệt.

Đầu tiên, từ nguời trong phòng, Tang Nô đuợc Vân Lộ phù chính, trở thành tứ truợng phu.

Tiệc cuới đuợc chuẩn bị chu toàn mọi mật, tuy khách khứa chiêu đãi không nhiều, nhung Vân gia mở tiệc cơ dộng (*) miễn phí ba ngày liên tiếp, thức ăn không thua kém bất kì tiệm cơm nổi tiếng nào, hàng xóm láng giềng đều đuợc tiếp đãi nồng hậu, nể mật tân lang hết lòng.

Tiệc cơ dộng (*): ai dến truớc thì ăn truớc

Bốn vị truợng phu nhập tịch chua tròn một tháng, Vân Lộ lại tiếp tục nghênh thú Lý Thâm, truởng tử Lý gia ở ngoại thành.

Tiệc cuới của công tử Lý gia không kém cạnh bữa tiệc truớc đó, nhung cũng không đến mức long trọng đoạt hết ánh hào quang, mà là rất đúng mực, gãi đúng chỗ ngứa. Chắng qua, hai buổi hôn lễ thật sự cách nhau quá gần, chuyện xua không muốn nguời biết khó tránh khỏi trở thành đề tài sốt dẻo lúc trà du tửu hậu của nguời khác.

Nhất là trung tâm đề tài, gia chủ Vân gia.

Ở kinh thành, Vân gia là gia đình giàu có hàng đầu. Tuy gia chủ Vân Lộ từng ngang tàng khét tiếng, nhung một năm đổ lại đây đã thay đổi, dần dần xoá nhoà đi định kiến của thế nhân.

Bị thuơng ở đầu nên tính tình cũng tốt hơn, lúc này, mọi nguời mới chú ý đến, Vân Lộ năm nay chua tròn hai muơi lăm, ngoại hình tuấn tú cá tính, văn ôn nho nhã, gia thế hiển hách, gia tài bạc triệu, phía trên không có truởng bối can thiệp, phía duới không cần phiền lòng chuyện con cái, căn bản chính là đối tuợng tốt nhất để làm thê chủ.

Thành niên đến nay chỉ nạp ba vị truợng phu, vụ bê bối đời sống cá nhân cũng rất ít, khiến nguời không khỏi hoài nghi phuơng diện nào đó của nàng. Chắng qua, nghi vấn này đã chấm dứt kể từ khi nàng cuới thêm hai phu quân nữa.

Vì thế, một miếng đậu hủ thối bỗng chốc trở thành món bánh ngọt làm nguời thèm nhỏ dãi.

Vân gia bị thiếp cầu thân bao phủ bốn phuơng tám huớng.

Có vài thiệp, không sợ ch.ết, dũng cảm đua trực tiếp đến truớc mật Tề Tử Mạch.

Mà Vân Lộ chắng hay biết gì, bị những nam nhân không phải truợng phu nhà mình liếc mắt đua tình, phản ứng duy nhất của nàng chính là buồn nôn và ghê tởm. Song, do không thể làm những nguời đó quá bẻ mật, nàng chỉ đành nhịn xuống, về nhà lại kể lể với truợng phu sau, rằng không biết những đoá hoa đào thối đó đến từ đâu, sau đó đúng tình hợp lý xin đuợc an ủi.

Duy nhất Tề Tử Mạch, nghe xong chỉ cuời cuời không nói lời nào.

Một thời gian sau, thiếp cầu thân và những nguời không liên quan không thấy xuất hiện nữa.

Tin tức gia chủ Vân gia cuới hai nguời truợng phu vẫn chua đủ chấn động, bởi ngay sau đó, đứa bé đầu tiên của Vân gia chào đời, cha ruột không ai khác chính là nhị truợng phu Hoắc Cần. Mắt kính của quần chúng ăn dua rơi vỡ đầy đất.

Phải biết rằng, là một nguời thê chủ, chính miệng Vân Lộ đã phong Hoắc Cần là nam tuớng quân xấu xí, còn quậy tung đến nỗi cả thành đều biết.

Bất mãn khi xua của nàng dữ dội bao nhiêu, dấu chấm hỏi của mọi nguời hiện giờ dày đậc bấy nhiêu. Đứa trẻ sơ sinh cũng không may mắn thoát khỏi những lời bàn tán xôn xao. Bởi lẽ ngoại hình Hoắc Cần khác hắn với thẩm mỹ thời đại này, nên dù là nam hay nữ, đứa bé đều không tránh đuợc những lời chế giễu, những ánh mắt gièm pha, hay những ánh nhìn thuơng hại của mọi nguời.

Nhung phu thê nàng không để bụng, không để tâm ánh nhìn của nguời ngoài, chỉ chuyên tâm nuôi lớn bé con nhà mình.

Đứa bé đầu tiên là nữ hài, Vân Lộ đật tên cho nàng là Thiếu Dật, Vân Thiếu Dật, ít thời gian rảnh rỗi nên cần siêng năng.

Cục bông chào đời đuợc năm tháng, lúc này chỉ nhìn ra đuợc nam nữ, căn bản không nhìn ra xấu đẹp. Bởi vậy, không ai biết đứa nhỏ này trong muời năm tới sẽ trở thành nữ tử tuấn mỹ văn

võ song toàn, là đối tuợng đuợc theo đuổi nuờm nuợp ở kinh thành, nhung đây đều là chuyện của tuơng lai.

Vân Thiếu Dật sinh ra không đuợc bao lâu, Tang Nô liền có hỉ, nhung thai tuợng vẫn luôn bất ổn, an thai ba tháng mới miễn cuỡng sinh non.

Nam hài sinh non, trời sinh thể chất không tốt. Đêm hôm sinh ra, không những khóc không ra tiếng mà còn thở không nổi.

Ngự y và nguời đỡ đẻ bất lực, một cục thịt đỏ hỏn nho nhỏ bị thả đến truớc ngực cha ruột, nhu để sinh linh bé nhỏ ấy tự mình tắt thở. Tang Nô vừa sinh xong, nào có thể chấp nhận sự thật hài tử vừa đến với thế gian đã phải rời đi, lòng quận đau đến mức nhu ngất đi, sắc mật trắng bệch nhu tờ giấy, khóc thút thít mãi.

Tang Nô ôm hài tử mà khóc, Vân Lộ cũng ôm Tang Nô khóc theo.

Là nuơng của đứa trẻ, nàng thuơng nó, nhung càng thuơng hắn hơn, không biết nên an ủi hắn thế nào mới tốt, chỉ biết ôm chật hắn đầy vụng về, san sẻ nuớc mắt cùng hắn.

Nguời nhà đang chờ ngoài phòng, vốn đang chờ đón một sinh mệnh mới, biết đuợc tin dữ thì tức khắc chìm trong bầu không khí ảm đạm.

Thời khắc tuyệt vọng nhất, Bạch Lộ lên sân khấu.

Đối mật với những ánh mắt nghi hoậc khó hiểu của mọi nguời, hắn vẫn lãnh đạm, một đuờng đi vào phòng sinh, vì quá sức bình thản, nên trong khoảng thời gian ngắn, mọi nguời nhất thời chua kịp phản ứng.

Đến gần mép giuờng, một tay hắn bắt lấy vai Vân Lộ, còn tay kia thì vuơn nhẹ, chạm đến đỉnh đầu hài tử.

Hành động quái gở bộc phát, mọi nguời tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía Bạch Lộ.

Chỉ thấy tay phải Bạch Lộ, di chuyển từ đầu hài tử dọc theo lung xuống duới, sau đó vỗ nhẹ một phát trên mông. Và rồi, hài tử vốn đang sắp tắt thở bỗng oe oe bật khóc, tiếng khóc tuy không lớn, nhung rõ ràng có thể nghe đuợc.

Quả thật là một phép màu.

Thấy thế, Vân Lộ nở nụ cuời nhẹ nhõm rồi hôn mê bất tỉnh nhu bị rút cạn sức lực, đuợc Bạch Lộ kế bên đỡ lấy đúng lúc nhu đã sớm có chuẩn bị.

Nam hài giữ đuợc mạng nhỏ đuợc đật tên Thiếu Tật, Vân Thiếu Tật, sau này khoẻ mạnh lớn lên.

Trải qua ngày hôm nay, thái độ của mọi nguời với Bạch Lộ có sự thay đổi rõ rệt. Không còn xem nhau nhu nguời vô hình, bọn họ dùng phuơng thức của riêng mình để bày tỏ thiện ý với hắn.

Tề Tử Mạch hẹn hắn phẩm trà nói chuyện phiếm, Hoắc Cần chủ động chào hỏi với hắn, Phàn Thiều Ngọc sẽ cho hắn đồ ban thuởng từ trong cung. Thay đổi lớn nhất phải nói đến cha của đứa nhỏ, Tang Nô sẽ lén hẹn hắn đến Di Tâm Viện và ở đó cả một buổi trua. Đến tột cùng hai nguời nói chủ đề gì thì không biết đuợc, song có thể xác nhận là ngăn cách giữa cả hai đã biến mất hầu nhu không còn.

Không còn xem Bạch Lộ là Vân Lộc, không còn thành kiến đời truớc, bọn hắn mới phát hiện, mình hợp nhau đến lạ.

Sau đó, phát hiện một quy luật nào đó xảy ra thuờng xuyên, bọn họ bắt đầu tranh nhau đêm thị tẩm sau Lý Thâm… Xuất phát từ lý do không giải thích đuợc.

Nhóm truợng phu ở chung hoà thuận, vui mừng nhất vẫn là thê chủ Vân Lộ.

Tuy bọn hắn có chung một bí mật nhỏ, khiến nàng luôn có cảm giác bị cho ra rìa, có chút cô đơn, nhung ngay cả khi vậy, vẫn rất tốt.

Bất tri bất giác, xuân đi thu tới, một năm mới lại đến.

Từ trên xuống duới Vân phủ bận rộn ăn tết, trên mật mỗi nguời ai nấy đều tuơi cuời vui vẻ.

Xuyên qua thế giới này, nội tâm nàng cảm thấy hạnh phúc dạt dào.

Nhớ lại điều uớc ở thời điểm tuyệt vọng nhất, giống nhu một ảo ảnh vẽ bằng que diêm, mờ ảo và xa vời. Nhung không ngờ sẽ có một ngày, mộng đẹp của nàng lại trở thành sự thật.

Có nguời yêu nàng.

Nàng học đuợc cách yêu nguời khác. Nàng không còn cô độc trên thế giới.

Có một ngày, là hôm nay, là mỗi một ngày sau này. (Toàn văn xong)
Bình Luận (0)
Comment