“Hương vị của chàng, ăn ngon không?”
“Hơi tanh…”
Ngơ ngác trong chốc lát, khi lấy lại tinh thần, chưa kịp nhíu mày kháng nghị thì đã bị nàng cười tủm tỉm ôm hôn, phía dưới bắt đầu gia tốc.
Bạch! Bạch! Bạch! Bạch…
Thịt non tầng tầng lớp lớp hút chặt, ngọc hành mẫn cảm bị nàng mạnh mẽ nuốt vào nhả ra, trứng dái tròn tròn đong đưa cọ sát mặt ghế ướt đẫm.
Cảm giác sung sướng chất chồng, thăng hoa theo từng chuyển động lên xuống của nàng,
“A ha… Thích ta ngồi trên chàng như vậy không?”
Nụ hôn nồng nhiệt tạm ngừng. Quá thoải mái nên hắn không cách nào nói chuyện được, sợ một khi mở miệng sẽ dâm đãng kêu lớn. Vừa yêu vừa hận, hắn cắn một ngụm lên vai nàng, đè nén tiếng nức nở.
Cảm giác đau đớn trên vai cùng tiếng kêu kìm nén hỗn loạn khiến nàng càng thêm hưng phấn.
“Nói ta nghe, mau, chỉ có ta nghe… A…” Nàng cố ý dùng giọng nói quyến rũ mê hoặc hắn: “Ha… Chỉ nói cho Lộ Nhi của chàng nghe thôi…”
Tề Tử Mạch kiên định lắc đầu cự tuyệt, dù côn thịt vùi trong cơ thể nàng đã trở nên cứng hơn và lớn hơn, và cả người thì run rẩy từng cơn vì kìm nén.
Hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, trước khi hắn đi vào khuôn khổ, nàng nhất quyết không buông tay.
Tần suất phun nuốt bất chợt thay đổi, nàng ra vào ngày càng chậm, gần như dừng lại.
Nàng đè lại cú vùng vẫy đầy khó chịu của hắn, thủ thỉ với một thái độ ranh mãnh: “Tử Mạch, chàng không phát hiện à? Bên ngoài có thật nhiều người, nếu không kết thúc sẽ bị phát hiện ngay, bị thấy không sao đó chứ?”
Hắn biết nàng chẳng qua chỉ đang dọa. Nhưng trong cơn tình mê ý loạn, hắn cảm thấy bên ngoài giống như xuất hiện rất nhiều bóng người đang qua lại. Theo bản năng, hắn rụt vào trong ngực nàng, thấp thỏm lo sợ.
“Không được…”
“Nói cho ta, chàng muốn Lộ Nhi ôm chàng thế nào đây?”
Bị buộc đến cực hạn, Tề Tử Mạch ngẩng đầu trừng nàng, nhẫn nại quá lâu nên mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, khóe mắt đỏ hồng xinh đẹp. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, cắn răng nói:
“Ta muốn nàng làm ta phóng thích nhanh chút, đừng trêu ta nữa, ta sẽ giận thật đó…”
Phản ứng nằm ngoài dự đoán, nàng ngốc trân hai giây, sau đó phì cười ra tiếng, ôm chặt hắn, chốc chốc lại hôn lại sờ.
Tuân lệnh phu quân, nàng ra roi thúc ngựa lên xuống, chỗ kết hợp đánh ra tiếng nước nhóp nhép, ngọc hành nổi đầy gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện ở bờ mông vểnh lên, trứng dái bị chấn động rung mạnh.
Nàng thở dốc, kéo vạt áo hắn ra, rồi bỗng cắn cổ hắn, đôi tay bóp mạnh đầu vú dựng đứng đỏ như máu, thô bạo khi nhéo khi kéo.
Không biết là sướng hay vẫn là đau, cơn kích thích mãnh liệt qua đi, cao trào tới nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Hắn ngửa đầu, bịt kín miệng, cơ bắp toàn thân căng chặt run rẩy… bắn.
Khi cao trào, điểm mẫn cảm nhất bị hắn vô tình chọc phải, nàng rên to, lối đi không tự giác co thắt.
“A! Đừng kẹp… A a… Ta bỏ cuộc… Ư… Không, không cần…”
Nàng giữ nguyên góc độ đó lên xuống liên tục mấy chục lần nữa như không nghe thấy lời thỉnh cầu. Phải đến lúc Tề Tử Mạch khóc lóc leo lên cơn sóng cao trào thứ ba, nàng mới bằng lòng tiết ra.
Hạ thân là một mảng ướt đẫm, cả hai ôm chặt lấy nhau, tiếng thở dốc hòa quyện, lẳng lặng chờ cảm giác lâng lâng qua đi, đến khi nhịp tim trở lại bình thường.
Từ xa nhìn lại, một đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, xiêm y phía trên của nữ tử không xộc xệch gì mấy, còn nam nhân bên dưới lại luộm thuộm, một mảng lớn da thịt lõa lồ trong không khí.
Vân Lộ đứng dậy, phơi phới lấy khăn trắng lau giúp Tề Tử Mạch. Hắn giật mình hoàn hồn, đẩy tay nàng ra, tự mình sửa sang, nhịn không được mà buông lời oán trách: “Nàng thật sự quá mức…”
“Ta làm sao cơ?”
“Nàng…”
Nhìn bản mặt phớt tỉnh của nàng, hắn ngượng ngùng nói ra.
Nàng luôn ôm hắn đầy dịu dàng, nhưng sao mỗi lần cá nước thân mật cứ nhất định phải lăn lộn hắn, làm hắn vừa yêu vừa hận chứ.
“Chàng trừng mắt trông thật là đẹp, trừng đến lòng ta ngứa ngáy.”
Nàng nâng mặt hắn, in nụ hôn lên đôi mắt đã ướt át hoen đỏ, chiếc mũi cao, cả đôi môi hơi sưng đỏ, lưu lại dấu cắn trên chiếc cổ mảnh dẻ…
“Được rồi!”
Trước tình huống dần mất khống chế, hắn cả quyết đẩy nàng ra, một bụng tức giận đều được nàng hôn mà tiêu tan.
“Nàng thu liễm chút, người khác biết thì làm sao đây?”
“Buổi sáng mọi người ai cũng lo vẩy nước quét nhà, sẽ không ai chú ý đâu.” Nàng nhân tiện bổ sung thêm: “Hơn nữa, ta đã cài cửa rồi, bên ngoài nhìn không thấy cũng nghe không rõ.”
Hắn ngạc nhiên.
“Vậy căn bản ngay từ đầu nàng đã mang ý đồ gây rối rồi!”
“Gây rối gì cơ? Chúng ta là phu thê, khanh khanh ta ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“…”
Vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng hắn tìm không ra để phản bác.
“Tóm lại, ta sẽ không cưới nữa, có các chàng là đủ rồi.”
“…”
“Hay là… Chàng muốn ta chứng minh một lần nữa?”
“Không cần!”
- -------------
Tề Tử Mạch: Cảm thấy mình bị thiệt.
Vân Lộ: Nếu không, đến lượt ta ăn mệt chút nhé?”
Tề Tử Mạch:…
Hết chương 43