Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

Chương 47

Trời ạ!

Tư thế thâm nhập quá sâu, nàng không tiếng động trừng mắt há mồm, hơi thở ngắt quãng. Có vẻ như hắn rất phấn khởi, côn thịt còn to hơn lần trước, dưới bụng là cảm giác căng phồng khó chấp nhận, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, trên bụng gồ lên hình dáng côn thịt, bắp đùi run rẩy.

Quá lớn, quá sâu…

Hắn ôm siết nàng, trước ngực và sau lưng cả hai dán sát vào nhau như hòa thành nhất thể, hô hấp nóng rực phun bên cần cổ mảnh khảnh. Mỗi tay chiếm mỗi bên ngực, cách một lớp quần áo ra sức xoa nắn.

Kìm lại cảm giác muốn bắn tinh, hắn thử thọc vào rút ra vài cái. Rất mau đã lĩnh ngộ được bí quyết, phần hông bắt đầu thực hiện từng cú thúc có quy luật, chốc chốc rời khỏi một nửa chốc chốc nhẹ nhàng đụng bờ mông.

Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!

Khoái ý tích tụ ở nơi giao hợp không ngừng lan ra, tiếng thở dốc mỗi lúc một thô trầm, da đầu tê rần, lý trí bắt đầu tan rã. Hoắc Cần theo bản năng đuổi theo khoái cảm điên dại, muốn càng nhiều càng nhiều…

“Ư…”

Nàng cắn răng, quả thật muốn điên rồi!

Lực đạo dần mất khống chế, cái ôm biến thành gông xiềng, Hoắc Cần giam nàng lọt thỏm trong ngực. Thọc vào rút ra thô mạnh chẳng khác nào máy đóng cọc, côn thịt chuyển động liên tục như muốn đâm thủng nàng, tinh hoàn thậm chí còn đánh vào âm hạch mẫn cảm.

“Ha a… A…”

Nghe tiếng than nhẹ của nàng, hắn trở nên càng điên cuồng, ác độc va chạm. Da đầu nàng tê rần, sảng khoái như không còn là chính mình, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vang mãi không ngừng.

“Hoắc… Hoắc Cần… Buông ra… A… Ha a… A…”

Chất lỏng trong cơ thể chảy ra bị đánh vẩy khắp nơi, tưới ướt nửa người dưới của cả hai.

Ván cửa rung mãnh liệt, có cảm giác như sẽ tan thành từng mảnh ngay tức thì.

“Á!”

“A! A a…”



Hai người đạt đến cao trào gần như cùng lúc, run rẩy giải phóng.

Cả tinh thần và thân thể đều xụi lơ. Chân hắn như bị rút hết sức lực, ngã bật ra phía sau nhưng vẫn kịp thời ôm nàng. Hai cơ thể dán nhau sít sao, khi chấm đất đều không khỏi kêu một tiếng.

Hắn muốn đỡ nàng lên song ý tốt lại bị cự tuyệt, tay bị đẩy ra.

“Không phải muốn hài tử à?”

Nàng nói với một thái độ lạnh nhạt, rõ ràng còn ngồi trong lòng hắn nhưng lại chẳng buồn quay đầu liếc hắn một cái.

Đúng vậy. Nếu muốn hài tử thì cần chờ tới khi hắn hấp thu xong dựng thủy mới tách ra được. Nghe nói có vài người sốt ruột đến nỗi duy trì tư thế cả một đêm để đảm bảo dựng thủy được phu quân hấp thu triệt để… Hắn rõ ràng tất thảy, nhưng không biết vì cớ gì mà lòng lại có chút đau.

Tư thế dù có thân mật đến đâu vẫn không ngăn được bầu không khí đang ngày một hạ nhiệt, lạnh băng đến xấu hổ.

Thanh Mai phát hiện có điều không đúng bèn tiến vào tìm người. Nghe thấy có tiếng gọi cùng tiếng bước chân đang tiến đến gần kho hàng, âm đạo Vân Lộ vô thức thít chặt.

Đã chịu kích thích trước đó, đồ vật bên trong rất nhanh liền cứng…

“Ngươi…”

“…Xin lỗi.”

Cốc cốc cốc!

“Chủ thượng, ngài có ở bên trong không?”

“Có. Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta lập tức ra ngoài ngay đây.”

Nàng dần lấy lại sự bình tĩnh, chờ đến khi tiếng bước chân xa dần mới đứng lên.

Phốc!



Chỗ kết hợp phát ra âm thanh vang dội. Theo bản năng, nàng quay đầu nhìn.

Nam nhân gợi cảm đang dùng tư thế nửa nằm trên mặt đất, ánh mắt toát ra nét phong tình, tám khối cơ bụng chỉnh tề xếp thẳng hàng, hai chân thon dài săn chắc dang rộng, tuyến nhân ngư ở mảnh đất tam giác khêu gợi dính thứ chất lỏng dính nhớp, côn thịt cương cứng thô to vì rời khỏi âm đạo mà hơi đong đưa.

Nàng nhìn hắn nhưng hắn thì không, im lặng mím chặt môi, mặt đỏ lựng còn vương nước mắt chưa khô.

Nàng đi rồi, hắn dùng một tay bịt kín mặt, song vẫn không che được cằm và lỗ tai đang ngày một đỏ như nhỏ ra máu.

Quá hổ thẹn, rõ là ban nãy vừa bắn mà sao hắn lại có phản ứng nữa… Từng nghe nữ binh nói qua, nam nhân dâm đãng sẽ bắn không ngừng, nhưng hắn nào phải loại đàn ông dâm đãng…

Lúng ta lúng túng di chuyển tay thì Hoắc Cần phát hiện trên mặt đất xuất hiện đồ vật căn bản không có khả năng tồn tại. Nó rơi bên chân, nhặt lên thì thấy là một chiếc khăn tay nữ nhân thường dùng, hẳn là do trong lúc vội vàng nàng đã vô tình đánh rơi.

Khăn có dấu vết đã sử dụng qua.

Nơi này không có người khác, chỉ có hắn.

Hoắc Cần từ tốn cầm khăn tay đưa đến gần chóp mũi ngửi hương vị trên đó.

Một mùi hương tanh ngọt quen thuộc xông vào.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, tay phải hắn vậy mà lại nắm lấy côn thịt trượt lên trượt xuống, tay trái nắm chặt chiếc khăn để dưới mũi hít lấy hít để.

Hắn biết vậy là sai trái, nhưng đã không dừng được rồi.

Tiếng nước nhóp nhép thần bí và tiếng kêu rên thoải mái của nam nhân quanh quẩn trong kho hàng nho nhỏ.

Rất nhanh, tinh dịch bắn đầy đất. Trong đầu thoáng hiện ra bộ dáng động tình của Vân Lộ vừa rồi, côn thịt lại cứng một lần nữa. Không chút nề hà, hắn tiếp tục an ủi chính mình với chiếc khăn tay.

Cao trào liên tục, trên mặt vương vãi đầy nước mắt sinh lý.

Hắn thật là điên cuồng.

Hết chương 47

Bình Luận (0)
Comment