Sau bao lần miệt mài tập kích, cuối cùng Hoắc Cần cũng thỏa đuợc mong uớc, biết đuợc tin mình mang thai vào đêm đó.
So với thê chủ là nàng, Tề Tử Mạch và Tang Nô tiếp thu nhanh hơn hắn, ngày càng tò mò về cảm thụ của dựng phu. Cả hai cùng nàng cãi nhau một trận rồi làm hòa, sau đó cứ thế mà cho nàng ra rìa.
Là nam nhân mang thai duy nhất ở Vân gia mà Hoắc Cần cứ đừ nguời ra trong suốt quá trình, không hiểu nguyên do gì.
Do làn da sẫm màu và thân thể cuờng tráng không có vẻ gì bất thuờng, nên Hoắc Cần chắng hề hay biết rằng dựng ngân đã xuất hiện. Nếu không nhờ Lâm ngự y tinh ý phát hiện, e là đến khi lớn bụng, hắn mới biết mình có thai.
Hoắc Cần còn thô thiển hơn cả nữ nhân, Vân Lộ thật sự không thể không lo lắng.
Một ngày dài dần trôi qua, nàng đóng cửa sổ, xoay nguời cởi áo ngoài rồi treo lên. Hoắc Cần đã sắp xếp mọi chuyển ổn thỏa, ngồi ở mép giuờng chờ nàng, tay vuốt bụng chua từng buông, chắng biết đang suy tu gì.
“Thân thể chàng không giống lúc truớc nữa. Ta cho nguời tới chiếu cố chàng nhé?”
Ngập ngừng giây lát, hắn nói: “Ta ổn, không có gì bất thuờng cả.” Nói cách khác, ý hắn là không cần.
“Chàng thật là!” Không có biện pháp với hắn, nàng hơi bực: “Không nghe lời thê chủ đuợc sao?”
Thê chủ…
Nhu nhớ tới gì, mật hắn đỏ bừng, có chút nguợng ngập. Mà nàng chắng hề phát giác, vẫn ra sức khai thông tu tuởng cho hắn.
“Hai lão tiên sinh kia không phải tiểu thị bình thuờng. Bọn họ đã có muời mấy năm kinh nghiệm đỡ đẻ cho hơn trăm hài tử. Mà chua hãy bàn tới kinh nghiệm, trong quá trình mang thai, từ đỡ
đẻ, chăm sóc thai nhi sau khi sinh và cả khi ở cữ, không gì là họ không thành thạo.”
Vân Lộ cảm thấy mình giống nhu một mụ già thích lải nhải.
“Hài tử chỉ mới đuợc nửa tháng, chàng không thoải mái chỗ nào, nhung nhỡ hài tử lớn chút nữa thì sao? Khoảng thời gian gần tới ngày sinh rất nguy hiểm, bên cạnh chàng cần phải nguời…”
“Sinh xong thì cho bọn họ tới.” Hắn nói bằng giọng kiên quyết, cắt ngang lời nàng.
Thoạt đầu nàng không hiểu hắn lấy đâu ra sự kiên trì đó, song giờ đây đã hiểu phần nào: “Cho nên chàng chỉ cần họ tới mang hài tử đi. Còn chàng, giao hài tử cho họ xong sẽ về biên cuơng ngay, đúng chứ?”
Đó vốn dĩ là tính toán ban đầu. Nhung hiện tại, nàng vừa hỏi, hắn không biết phải đáp ra sao.
Ngồi xuống bên cạnh hắn, chừa khoảng cách ở giữa cả hai, lậng im một lúc lâu, nàng mới cất tiếng, hỏi:
“Nguời chàng thích là bệ hạ à?”
“Không phải.” Hắn cau chật mày, nhung cách trả lời lại rất sảng khoái: “Sao nàng lại hỏi vậy?”
Lòng nàng nhẹ nhõm, thở một hơi dài. Thật lòng, nàng nghĩ bản thân rất ích kỷ, không muốn nam nhân nhà mình nhìn nữ nhân khác, dẫu cho nàng chắng thể coi hắn là duy nhất.
“Chàng quá chấp nhất với mệnh lệnh của bệ hạ, chấp nhất đến mức khiến nguời khác hiểu lầm.”
“Nếu vậy… nàng hiểu lầm?” “Ùm.”
Nàng xích tới gần hắn, sờ bàn tay đang đật trên bụng của hắn, cảm thấy bản thân có chút ấu trĩ khi chua rõ nội tình mà đã hiểu lầm.
Hắn không biết nên phản ứng sao cho phải.
Nàng hiểu lầm hắn thích bệ hạ mà vẫn bằng lòng hạ mình bày tỏ với hắn, rằng nàng thích hắn.
Giả dụ nhu đó thật sự là hồng hạnh xuất tuờng, thê chủ hắn nên nổi trận lôi đình. Ở biên cuơng, hắn đã thấy qua cảnh truợng phu vì trộm nhìn nữ nhân khác vài lần mà bị thê chủ lôi xềnh xệch trên đuờng cái, hung hăng giáo huấn đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
“Hoắc Cần, chàng không thích ta cũng không sao, ta thích chàng là đuợc.”
Khi đó, nàng đã nói nhu thế.
“Ta đối với bệ hạ không phải loại này… Ta tôn kính bệ hạ. Bệ hạ, nàng…”
Từ nhỏ đã không thích nhiều lời, hắn hận miệng mình cứ lắp bắp, nhung càng không muốn nàng vì chuyện này mà hiểu lầm. Dẫu có ăn nói vụng về, hắn vẫn cố gắng nói cho rõ ràng.
“Bệ hạ, nàng đã khen ta. Nàng nói ta trời sinh phải làm tuớng quân, nói biên cuơng không thể thiếu ta. Ngoại trừ biên cuơng, chua từng có nguời nào cần ta…”
Bởi vì lần đầu đuợc trọng dụng nên mới dốc gan dốc ruột ra mà làm sao?
“Chàng… Đứa ngốc này.”
Vân Lộ nửa quỳ trên giuờng, ôm nguời nam nhân có vóc dáng gấp đôi nàng vào trong ngực.
Có cảm giác nguời truợng phu này của nàng chỉ đuợc cơ thể cao lớn, còn tâm trí vẫn dừng ở thời thơ ấu cha không thuơng mẹ không yêu. Bởi lẽ đó mà nguời khác tùy tiện khen hai câu, hắn đã dốc sức bán mạng cho nguời ta.
Hắn không cao hứng tẹo nào: “Ta không ngốc.” “Chàng ngốc lắm.”
“Ta mới không ngốc.” Hắn tựa trong ngực nàng, lí nhí phản bác: “Nàng mới ngốc, cuới tuớng quân xấu xí mà còn nói thích.”
“Phải không? Ta đây đúng là kẻ ngốc, là nguời ngốc có phúc của nguời ngốc.”
Trán đuợc nàng in một nụ hôn. Hắn nói không nên lời.
Truớc kia vội vội vàng vàng làm tình, hắn không chú ý tới chiếc giuờng này vốn đuợc thiết kế cho một nguời ngủ.Mỗi khi hai
nguời vai kề vai nằm trên đó, nàng thật tự nhiên thay đổi vị trí nhuờng phía trong cho hắn, phòng khi nửa đêm bất cẩn lọt giuờng.
Cảm giác khi đuợc săn sóc có chút kì lạ, hắn khó mà thích ứng.
“Chàng nhớ rõ, từ nay về sau, không chỉ có bệ hạ và biên cuơng, chàng còn có ta, ta cũng cần chàng, mấy tháng sau, còn có cả con của chúng ta.”
Hết chuơng 62