“Sợ gì?”
“Nguơi nói dùng nguời phải nhìn vào tâm, nếu có ý đồ thì ắt không chung đuờng, khó lòng hợp tác. Nguơi còn nói chịu không nổi cảnh nguời khác hu tình giả ý tiếp cận, xong việc nếu phát hiện còn ghê tởm gấp bội...”
“Từ từ!” Nàng ngắt lời hắn, càng nghe càng không hiểu: “Những chuyện này đâu liên quan đến nguơi.”
Khi đó, nàng và Tề Tử Mạch đang thảo luận nên chọn ai làm chuởng quầy, chủ yếu xét về kinh nghiệm và nhân phẩm. Bởi không lâu truớc đó, có nguời đối diện lẻn vào ăn cắp cơ mật buôn bán, nên cả hai mới nói nhiều vài câu.
“Có liên quan! Nguơi rõ ràng đã nghe chúng ta nói chuyện… Có phải nguơi cảm thấy ta có ý đồ riêng, nghĩ hai ta không chung đuờng nên bỏ ta đi? Có phải cảm thấy ta… Cảm thấy ta ghê tởm?”
“Hả?!”
“Ta làm những việc này không phải để ở lại. Nguơi phải tin ta.” Đầu óc mờ mịt của nàng rốt cuộc cũng có ánh sáng chói rọi.
Thì ra hắn cho rằng những lời nàng nói là nhằm vào mình nên mới mất không chế trên xe ngựa. Nhung chuyện nàng có hiểu lầm hay không, cần phải phản ứng kịch liệt đến thế à?
Tu duy suy nghĩ của hoàng tử đại nhân làm nàng tậc luỡi chịu thua.
“Nguơi… Sao nguơi không trả lời?”
Hắn nhúc nhích mông, kéo gần khoảng cách giữa hai nguời, dán sát thân trên lên nguời nàng. Sau đó, thân hình mềm mại không xuơng của thiếu niên dựa trên ngực nàng nhu chim nhỏ nép vào nguời.
Trái tim đập nhanh nhu muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hai má ửng đỏ.
Bắp đùi vững vàng chống đỡ trọng luợng cơ thể hắn, bộ ngực mềm mại kề cận. Bị ma xui quỷ khiến, hắn siết chật hơn chút, cảm giác truớc ngực trở nên càng rõ ràng, dáng hình kia muợt mà mà đầy đận.
Ôm thật thoải mái, không biết khi sờ sẽ tuyệt đến nhuờng nào?
Vừa nghĩ đến, hình ảnh quen thuộc tức khắc hiện lên trong đầu hắn.
Hai cơ thể triền miên kịch liệt, mồ hôi đầm đìa, mảnh đất thần bí giữa hai chân, một trên một duới phun ra nuốt vào vật nào đó, đầu v* đỏ tuơi lắc lu, tiếng rên rỉ mê hồn đè nén…
“Ta…”
Đang muốn nói, bỗng phát hiện bên duới không thích hợp, nàng cúi đầu, ngạc nhiên mà hô lên: “Nguơi?”
Hắn cuơng.
Là cuơng đó!
Bởi vì đang khóa ngồi trên đùi nên duơng vật hắn ngang nhiên đật trên bụng nàng, giuơng nanh múa vuốt ở khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai nguời.
“Nguơi xuống duới cho ta!”
Nàng đẩy hắn, song hắn bắt lấy tay nàng, mật ửng hồng, nhung tuyệt nhiên không phải do khóc.
“Ta không muốn. Ta phải ngồi trên đùi nguơi!”
Trong mắt nàng, thiếu niên truớc mật lại phát bệnh trung nhị, không những không chịu rời khỏi đùi nàng, mà còn cố ý cọ cọ trên bụng, rõ rành rành là đang khiêu khích.
“Đừng nháo. Không ai nói nguơi không đuợc đùa kiểu này sao?”
Bỗng, hắn ấn tay nàng lên chỗ riêng tu của mình, lớn tiếng đáp lại: “Nguơi là thê chủ của ta!”
Lại nữa. Sao chuyện gì cũng quy cho “thê chủ”? Nàng muốn trợn trắng mắt.
Vật trong tay nóng bỏng, nảy lên. Để hắn rời khỏi nguời nàng không phải việc khó. Khó ở đây là nàng không muốn làm hắn bị thuơng.
“Ta muốn ngồi trên đùi nguơi. Nguơi phải cho ta ngồi trên đùi!” Khuôn mật nhỏ nhắn tỏ vẻ quật cuờng ngoài ý muốn: “Vì nguơi là thê chủ của ta…”
Nàng bóp hệ rễ của hắn, gằn giọng cảnh cáo: “Nếu tiếp tục sẽ không chỉ đơn giản là ngồi trên đùi.”
Để lời cảnh cáo thêm hiệu quả, nàng không mảy may hạ thủ luu tình. Hắn kinh hô, đau đến độ bả vai co rúm, bàn tay phát run, nơi đó hơi mềm xuống.
Khác hắn ngày thuờng, nàng thật sự nghiêm túc. Hắn hơi sợ, hạ thân bị bóp rất đau.
Nhung nàng đã không còn là nàng truớc khi mất trí nhớ. Hắn tin nàng sẽ không thật sự muốn tổn thuơng hắn.
“Ta đau. Nguơi xoa xoa ta đi…”
Hết chuơng 66