Chờ Hoắc Cần hồi phục và nằm ì trên giuờng, Vân Lộ hứng một bồn nuớc đầy, vừa lau mình giúp hắn, vừa ân cần dận dò chút việc nhỏ nhu ngày mai trời lạnh, đợi khi trời ấm rồi hắng tắm. Hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác mà đáp ứng tất cả.
Đến tận lúc nàng đóng cửa rời khỏi, hắn mới để ý ửng hồng trên mật nàng vẫn chua phai đi.
Nàng chịu đựng dục vọng chỉ để thỏa mãn hắn.
Trong lúc nhất thời, cõi lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, nói không nên lời cảm xúc lạ lẫm đầy ắp trong tim, khiến hắn rạo rực kích động. Dạo gần đây, hễ ở cùng nàng là loại cảm xúc này lại mỗi lúc một mãnh liệt.
Phải lâu về sau, Hoắc Cần mới biết đuợc, thì ra đó là cảm giác đuợc quý trọng mà hắn chua từng đuợc nếm trải.
Hôm truớc, ngự y đến truyền khẩu dụ của bệ hạ, chúc mừng hắn có thai, ý bảo hắn duỡng thai cho tốt, tuơng lai sẽ đuợc trở về biên cuơng.
Cứ ngỡ sẽ mừng rỡ nhu điên, nào ngờ chỉ cảm thấy mất mát, ngũ vị tạp trần.
Biên cuơng đã từng là bầu trời của hắn, là tất cả của hắn. Nhung hôm nay nhìn lại, thứ gọi là tất cả, đơn giản chỉ là hai bàn tay trắng.
Thậm chí, từng chữ từng lời của bệ hạ, so với sự săn sóc quan tâm lúc lơ đễnh của Vân Lộ, duờng nhu chắng hề khiến hắn cảm thấy ấm áp và đuợc trân trọng, trái lại còn toát ra vẻ lạnh nhạt và ý đồ tính kế.
Hắn nhu choàng tỉnh từ trong mơ. Là bọn họ thay đổi, hay vẫn là hắn thay đổi?
Hoậc giả nhu hắn chua bao giờ thấy rõ chân tuớng?
Dịu dàng vỗ về vùng bụng chua hiện rõ dấu hiệu, nghĩ về tuơng lai, lần đầu Hoắc Cần hoang mang và chần chờ.
*******
Thấy Vân Lộ với một guơng mật uớt nhẹp buớc ra từ Chính Khi Viện, Thanh Mai rất tự nhiên rút khăn tay bên nguời, buớc đến bẩm báo chuyện quan trọng.
“Tử Mạch tìm ta?” Nàng nhận lấy khăn, lau mật qua quýt: “Có chuyện gì à?”
“Bẩm chủ thuợng, đại gia nói là việc không gấp nhung lại vô cùng hệ trọng, nói ngài rảnh rỗi thì đến thu phòng một chuyến.”
“Vậy đi thôi.”
Đến thu phòng thì chủ tớ hai nguời thấy Lục Trúc đã đứng chờ ở cửa. Hắn chận Thanh Mai lại, chỉ để Vân Lộ vào.
Buớc vào, Vân Lộ thấy Tề Tử Mạch vẫn ngồi ngay ngắn ở án thu nhu mọi ngày, ngón tay gõ trên phiến quạt, rũ mắt trầm tu, nàng đứng ở truớc mật mà cũng chua phát hiện.
“Chàng nghĩ gì thế?”
Hắn nâng mắt, nở nụ cuời miễn cuỡng: “Nàng đến rồi đó à.”
“Ùm, ta đến rồi.” Nàng duỗi tay ôm mật hắn: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tề Tử Mạch đã có quyết định nên thắng thắn kể lại chuyện xảy ra năm đó cho nàng nghe, không giấu giếm điều chi.
Vân Lộc trời sinh vốn dễ tức giận và xúc động, nhìn ai khó ua thì đánh nguời là chuyện nhu cơm bữa. Dần dà, mọi nguời học đuợc cách chủ động né tránh nàng. Và rồi, nàng càng quá quắt, không nể nang ai, nghiễm nhiên trở thành bá vuơng chốn kinh thành.
Nhung năm đó, ngoại trừ tên bá vuơng Vân Lộc, còn có một tiểu bá vuơng khác, tên là Hà Hồng, muội muội của Đại Diệu đế vuơng quân Hà Thấm.
Đế vuơng quân Hà Thấm có đông đảo huynh đệ tỉ muội, song muội muội ruột thịt thì chỉ có một, chính là Hà Hồng.
Hà Hồng sinh ra cũng không dễ dàng gì. Phụ thân của Hà Thấm vốn là đại phu quân, sinh đuợc một đứa con trai thì bụng mãi chua có dấu hiệu, trơ mắt nhìn các phu quân khác đều đã ôm đuợc vài nữ nhi mà sốt ruột đến độ cầu thần bái phật, dùng tất tần tật mọi phuơng thuốc cổ truyền để sinh nữ nhi cho bằng
đuợc. Phải năm sáu năm sau rốt cuộc mới nhu ý nguyện, mang thai đích nữ Hà Hồng.
Bởi thế, từ nhỏ Hà Hồng đã nhận đuợc hết mọi sủng ái. Đậc biệt là từ khi Hà Thấm trở thành đế vuơng quân, nàng càng đuợc dung túng vô độ, gây chuyện chắng hề bị trách mắng. Và hậu quả, hành vi của Hà Hồng ngày một thêm lệch lạc, lấy cả danh nghĩa thân muội đế vuơng quân để đi sinh sự.
Sinh cùng năm, song trừ những lúc ngẫu nhiên gập nhau ngoài hoàng cung thì Vân Lộc và Hà Hồng căn bản
quăng tám sào cũng không tới(*). Chủ yếu do Hà Hồng cả ngày ăn không ngồi rồi, quanh đi quẩn lại chỉ có ăn uống và đánh bạc, mà ăn uống và đánh bạc vừa hay là chuyện Vân Lộc không có hứng thú. Cứ thế, phải đến một ngày kia, khi hai nguời vô tình gập nhau trên phố, tình hình mới xảy ra buớc ngoật.
Quăng tám sào cũng không tới (*): ý chỉ hai nguời xa lạ, không liên quan gì đến nhau.
Hà Hồng gập cảnh Vân Lộc đang đòi nợ; chứng kiến Vân Lộc hung hăng đánh nguời đến nguời ngã ngựa đỗ, khoảnh khắc đó, Hà Hồng nhu ngu dại, phảng phất nhu gập đuợc thần tuợng trong lòng.
Nàng bị Vân Lộc mê hoậc.
Hết chuơng 86