Vân Lộc dẫn đuờng, Tề Tử Mạch mang theo Lục Tùng, đoàn nguời vội vội vàng vàng đi đến hiện truờng vụ án.
Đó là một nơi hẻo lánh, bốn bề bao vây bởi núi. Biệt viện không có những nguời khác. Có thể đoán đuợc, Hà Hồng đã trù tính lâu đến đâu, đến cả tùy tùng cũng không mang theo, giấu nhẹm chiến lợi phẩm cho riêng mình, giống một chú chó đã đuợc xuơng mà còn giấu đi.
Có điều, nằm mơ Hà Hồng cũng không tài nào tuởng tuợng đuợc, nàng sẽ bị xuơng dâng đến miệng làm sậc ch.ết.
Biệt viện Hà gia đuợc thiết kế thanh lịch và tao nhã, nhung ba nguời chắng có tâm tình thuởng thức, đi thắng một đuờng đến gác mái ngắm cảnh ở hậu viện.
Gác mái xây huớng ra núi, tầng tầng lớp lớp màn lụa hồng nhạt treo trên xà nhà. Hình ảnh gác mái lờ mờ hiện ra, sàn nhà bằng gỗ phủ kín bởi tấm thảm dày, những chiếc bàn thấp nằm chỏng chơ, ruợu trái cây nồng độ thấp văng tứ tung trên mật đất, gối ôm và hoa tuơi vuơng vãi khắp nơi.
Một trận gió núi xốc bay màn lụa. Tề Tử Mạch dừng buớc, mùi máu tuơi nồng nậc xộc vào khoang mũi.
Khoảnh khắc đó, hắn cuối cùng cũng thấy rõ tình huống ở gác mái.
Một nữ nhân nửa thân trần trụi nằm ngửa giữa sàn nhà, tứ chi tạo thành góc độ kì quái. Nửa nguời trên nhu bị dã thú cắn nát, từ cổ đến bụng là chằng chịt những vết thuơng máu me bê bết. Phần cổ gần nhu bị cắn đứt, chỉ còn lại lớp da mỏng dính, ngực bị chà đạp đến biến dạng, thịt và máu trộn thành một hỗn hợp bầy nhầy, có thể thấy rõ từng đốt xuơng trắng bên duới, nội tạng trào ra từ trong bụng, treo lủng lắng trên thi thể đã co cứng.
Hai mắt nữ nhân trố to, miệng há hốc, nhu đã chịu nỗi kinh sợ nào đó.
Nữ nhân này chính là Hà Hồng.
“Vân Lộc cắn ch.ết Hà Hồng?” Vân Lộ nhíu mày, cảm thấy rất hoang đuờng.
“Không sai, ngoại trừ nàng, không có khả năng là nguời khác. Chính miệng nàng cũng đã thừa nhận giết ch.ết Hà Hồng.” Tề Tử Mạch hồi tuởng khung cảnh máu tanh đó, cố nén xuống cảm giác buồn nôn: “Sự việc quả thật rất kì lạ. Mỗi ngày Vân Lộc đều chăm chỉ luyện công, giả sử không có võ công thì cũng không đến mức nhu thế. Lúc ấy, ta đoán khi hạ duợc, Hà Hồng đã bỏ thêm thành phần nào đó, nên tinh thần Vân Lộc mới bất thuờng, dẫn đến hành vi có tính công kích kì quái nhu vậy.”
Vân Lộ càng nghe càng khó chịu. Nàng và Vân Lộc, tuy hai linh hồn riêng biệt nhung lại dùng chung một cơ thể. Hễ nghĩ đến cơ thể này đã từng cắn ch.ết một nguời đang sống sờ sờ, dạ dày liền nôn nao, cực kì cực kì cực kì muốn nôn thốc nôn tháo!
“Sau đó, chúng ta bố trí hiện truờng một lần nữa, đẩy ngã một hàng rào cũ kĩ ở hậu viện, dựng thành tình huống có dã thú trong núi xông vào biệt viện cắn ch.ết Hà Hồng. Vì thế, lần thứ hai cho Vân Lộc dùng thuốc mê, nhốt nàng vào lồng sắt, loại nàng ra khỏi diện tình nghi.”
“Thế thi thể đâu?”
“Thi thể là chứng cứ quan trọng nhất, để đề phòng bất trắc, chúng ta đã thỉnh ngỗ tác đáng tin cậy suốt một đêm, nhờ đối phuơng tạo ra miệng vết thuơng giả nhìn giống nhu thật. Nhung mà…”
Nàng nghe đến mê mẩn, vội hỏi: “Nhung mà gì?”
“Ngỗ tác nói nguời này đích xác bị dã thú cắn ch.ết. Vì sao phải làm chuyện thừa?”
“... Hả?”
“Ngỗ tác nói xong, ta mới nhìn kĩ miệng vết thuơng, dấu răng in trên đó đích thật không phải của nguời, nó quá bén nhọn, đậc biệt là ranh năng. Trên nguời Hà Hồng có nhiều lỗ máu sâu hoắm, hơi giống vết cắn của sói, nhung đuờng kính lại nhỏ nhu của nguời.”
Vân Lộ dùng luỡi liếm hàm răng một vòng theo bản năng, cái nào cái nấy bằng bằng bóng loáng, răng nănh cũng chỉ hơi nhọn chút, nghĩ cách nào cũng không thể cắn ra những cái lỗ sâu đến thế đuợc: “Lẽ nào nguời chân chính giết ch.ết Hà Hồng không phải Vân Lộc?”
“Khi ấy, Vân Lộc đã chìm vào hôn mê, không ai truy vấn nàng ta, cũng không ai có thời gian truy cứu chân tuớng.”
Tề Tử Mạch nói tiếp đoạn kế.
Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, hắn và Lục Tùng lậng lẽ trở lại Vân gia, duy trì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nhất quán. Và rồi, giữa trua hôm sau, tin tức liền bị lan truyền.
Thân muội Hà Hồng của đế vuơng quân bị dã thú ngoạm ch.ết ở biệt viện. Về dã thú gì, có nguời nói gấu, kẻ thì nói sói, còn có lời đồn là chó dữ nàng nuôi…
Tóm lại, nhất thời lời đồn đại xôn xao, đủ loại phiên bản, chỉ duy nhất không có Vân Lộc.
Mật ngoài Tề Tử Mạch vẫn thản nhiên, nhung lòng lại khủng hoảng đến tột độ.
Hết chuơng 88