Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 2

Editor: coki (Mèo)

Ngày thành thân đó thời tiết rất đẹp, tháng năm xuân về, các loài hoa nở rộ ở khắp nơi, đua nhau khoe sắc.

Đường phố trong thành Lâm Giang vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều đổ ra đường nhìn Tô tam thiếu gia thú thê chủ. Phố lớn ngõ nhỏ đều chật ních người vây xem, nửa khen nửa chê đối với đội ngũ rước dâu. Quân Nhược Thủy mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, ngồi trong một chiếc xe ngựa hoa lệ theo đội ngũ kèn hoa đi vào Tô phủ.

Tất nhiên Tô Tử Bội sẽ không nghênh đón đoàn rước dâu bởi vì nam tử không nên xuất đầu lộ diện mà nên an ổn ở trong phòng cùng với thê tử dạy con. Cho nên Tô Phủ phái quản gia Lý Hân tới trước đón dâu. Ngược lại với nam tử nhu nhược phần lớn nữ tử nơi này đều có võ công. Vương triều Kim Bích ai cũng yêu thích cởi ngựa bắn tên vì người ở đây giành được quốc gia từ trên lưng ngựa cho nên không phải chỉ riêng hoàng gia quý tộc mà cả nữ tử của dân chúng bình thường đều biết một chút về cởi ngựa bắn tên. Vì vậy khi đội ngũ rước dâu của Tô gia đưa cho Quân Nhược Thủy một con ngựa trắng thì quả thật làm nàng ngẩn ngơ ngay tại chỗ. Tuy rằng nàng biết ngựa ăn cỏ, không cắn người nhưng muốn nàng cởi con quái vật cỡ lớn kia thì vẫn không nhịn được mà sợ hãi. Nàng tin tưởng nhất định sắc mặt hiện giờ của mình rất không tốt, e ngại, khó xử, còn có một chút bối rối không biết làm sao bởi vì một đám người đang chờ, nhìn nàng giống như nhìn quái vật.

Nàng thật sự muốn ngửa mặt lên trời thở dài một phen, không hiểu tại sao ông trời quăng nàng đến thế giới nữ tôn này? Là để cho nàng chịu đau khổ nhục nhã sao? Bởi vì là thứ xuất, phụ thân không được sủng ái, mẫu thân của thân thể này cũng không quan tâm đến nàng. Nhiều thế hệ buôn bán làm cho người nàng ta đầy mùi tiền, thế mà lại dùng ngàn lượng vàng làm cái giá để bán nữ nhi của mình tới làm rể Tô gia.

Bất quá ngoại trừ phụ thân Liễu Miên thì đối với thân tình của những người này cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, dù sao nàng cùng bọn họ là người xa lạ, không có quan hệ gì cả. Trước như vậy, về sau vẫn vậy. Chẳng qua trừ việc thích ứng với mọi hoàn cảnh bên ngoài thì hình như nàng cũng chẳng con lựa chọn nào khác. Dù sao nơi này là nữ tử làm chủ, cho dù Tô tam thiếu gia có điêu ngoa một chút, tùy hứng một chút nhưng cũng không thể nào chèn ép nàng chứ?

Ở dưới con mắt khinh thường của mọi người, Quân Nhược Thủy ngồi trên xe ngựa hoa lệ, trong tiếng hỉ nhạc và đội ngũ đón dâu đông đảo chạy nhanh về phía Tô Phủ thành Đông. Dọc theo đường đi nàng có thể nhìn thấy ở ngã tư đường chật ních người vây xem, tiếng nghị luận, tiếng cười nhạo thậm chí là phỉ nhổ cùng khinh bỉ văng vẳng ở bên tai. Bất quá nàng thật sự không để ở trong lòng. Nàng vốn đến từ thế kỉ hai mươi một, ở thế giới đó nam nữ ngang hàng, ưu tiên nữ tử là phong độ thân sĩ. Hơn nữa, nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, nàng tuyệt đối không cảm thấy dọa người. Muốn trách thì trách cái thế giới này thật là không thể hiểu nổi mà nàng cũng không có khí lực để đi bảo vệ nam nhân.

“Người ngồi trong xe ngựa chính là Quân Nhược Thủy sao? Tướng mạo gầy gầy, bình thường, khó trách muốn ở rể.” Nàng đã nhìn chính mình ở trong gương đồng tuy rằng không tính là quốc sắc thiên hương nhưng cũng coi như là thanh lệ động lòng người, tú sắc khả san đi chứ?

“Phi, thật là sự sỉ nhục của nữ nhân chúng ta, vậy mà cam nguyện đi ở rể.” Quân Nhược Thủy bĩu môi, ta có nguyện ý hay không thì lão nhân gia ngài quản làm cái quái gì? Chuyện của ta ta tự quản.

“Vậy mà nàng ta ngay cả ngựa cũng không cưỡi, thành thân mà ngồi xe ngựa, thật sự là không có mặt mũi.” Ta là Computer, ngươi biết sao?

“Nàng ta đến Tô gia ở rể cũng sẽ không có ngày lành đâu, người nào mà không biết Tô tam thiếu gia điêu ngoa tùy hứng, võ công trác tuyệt, lại tiếp nhận sinh ý của Tô gia, mỗi ngày đều xuất đầu lộ diện, quả thật rất là mạnh mẽ. Tuy rằng ngày thường diện mạo rất xinh đẹp nhưng đã qua tuổi cập kê mà vẫn không có người tới cửa cầu hôn. Gia đình nghèo thì trèo cao không nổi, gia đình môn đăng hộ đối vừa nghe tới phẩm hạnh của Tam thiếu gia thì lập tức bỏ trốn mất dạng.” Một giọng nói vui sướng khi người gặp họa nói.

“Đúng vậy, hắn như vậy nếu như chơi đùa nếm thử mùi vị mới mẻ thì được nhưng nếu muốn lấy về nhà làm phu quân quả thực là muốn mạng của ta mà.”

Hắc hắc, Quân Nhược Thủy cực kì thích nghe chuyện bát quái. Bất quả nếu chuyện thật sự là như vậy thì nàng liền cảm thấy tiền đồ của mình quả thật có chút khó khăn. Tuy rằng từ miệng hạ nhân trong nhà cũng biết được một số tin tức linh tinh của Tô Tử Bội, Tử Trúc cũng nói tường tận tất cả những gì nàng ta biết nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy một nam nhân như hắn ở tại thế giới nữ tử sẽ không làm ra chuyện gì làm nàng quá mức lo lắng.

Huống chi không thể trêu thì nàng trốn không được sao?

“Ta hận nhất chính là tiểu bạch kiểm ăn bám. Tại sao lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy?”

“Thật sự là làm mất mặt hết nữ nhân chúng ta. Ngươi xem, nàng ta còn cười nữa kìa!”

Cầu xin các người không có liên quan thì không cần hận đời như vậy có được không? Trong lòng nàng nói thầm. Ta đều căn cứ theo tâm tình giải trí của đại chúng, tự đem mình trở thành trò cười náo nhiệt cho các ngươi xem vậy mà còn không cảm ơn ta?

Quân Nhược Thủy hưng trí dào dạt nhìn đám người mãnh liệt ngoài cửa sổ xe ngựa, có cảm giác giống nhưng một vị lãnh tụ quốc gia tham gia lễ duyệt binh quốc khánh, chỉ kém không có vẫy tay chào nói “Các đồng chí vất vả” nữa thôi. Nếu có người trả lời một câu “Vì nhân dân phục vụ” chắc nàng sẽ kích động đến rơi lệ. Là đồng hương! Những lời này cũng có thể làm ám hiệu, về sau có chuyện gì cũng đều có thể giữ bí mật, phải không?

Đang lúc nàng suy nghĩ đến hồn bay lên trời, quên hết tất cả thì một vật lạ bay vào trong cửa sổ xe ngựa, trúng ngay vào đầu nàng. Nếu như nàng đang mơ thì đau cũng không phải là đau như thế, chính là một tiếng giòn vang, trên trán chảy xuống một chất lỏng sềnh sệch màu vàng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm. Ai da, là trứng gà? Nàng nổi giận đùng đùng nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ nghe thấy một trận cười vang từ xung quanh. Trong nhất thời khổ không có chỗ nói, oan không có chỗ nói, hận không có chỗ báo, tức giận không thôi.

“Phu nhân, ngài lau đi.” Một gã sai vặt ở bên ngoài màn xe hảo tâm đưa cho nàng một cái khăn xanh, thần sắc giả bộ quan tâm nhưng đáy mắt chính là bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

Nàng tiếp nhận khăn lụa, lau tung tung sau đó kéo màn xe xuống để tránh các vật thể như thiêu thân lao vào lửa bay về phía nàng. Nàng tựa lưng vào đệm nhắm mắt dưỡng thần. Ngay từ đầu nàng đã xem mình như người ngoài cuộc, cũng giống như những người ngoài đó đang xem trò khôi hài. Mãi cho đến khi trứng gà nệm trúng mới làm nàng tỉnh táo lại, tuy rằn thân thể này là của Quân Nhược Thủy nhưng trải qua tất cả mọi chuyện lại là Giang Thanh Ly nàng. Cũng may nàng có năng lực tâm lý cường đại, dù sao bây giờ nàng cũng đã là trò cười của thành Lâm Giang, trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ và phỉ nhổ, ngay cả tên sai vặt của Tô phủ cũng không coi nàng ra gì thì chắc chắn rằng Tam thiếu gia kia cũng là người không dễ đối phó. Nàng không khỏi khóc thét một tiếng, có chút lo lắng cho tương lai của mình.

Thành Lâm Giang cũng thật lớn, đã đi được nửa canh giờ mà vẫn chưa hết đoạn đường từ Quân gia thành Tây đến Tô gia thành Đông. Quân Nhược Thủy ngồi trên xe ngựa lay động giống như đang ngồi trên xích đu, say sưa đi vào giấc mộng. Không có biện pháp , nàng chính là người trời sinh có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, trong khổ tìm vui, cho dù có gặp chuyện gì cũng không thể bạc đãi chính mình.

Hoảng hốt bị người ta đánh thức. Một thanh âm rất là đáng ghét nói: “Phu nhân, tỉnh tỉnh. Đến Tô phủ rồi.”

“À.” Nàng lên tiếng, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nhìn người đang nói chuyện, là gã sai vặt đưa cho nàng cái khăn, lúc này đang nhẫn nại nhìn nàng. Quân Nhược Thủy để cho hắn nhấc màn lên sau đó nhảy xuống xe ngựa, không nghĩ tới mình không đứng vững được, thiếu chút nữa ngã thành chó ăn thỉ (shit), vẫn là nhờ gã sai vặt kia kéo nàng lại mới không đến mức phải ngã đến khó coi trước mặt mọi người. Quân Nhược Thủy cảm kích nhìn hắn một cái. Sau khi từ biệt hắn ta liền quăng cho nàng một vẻ mặt xem thường.

Đến khi bị lôi kéo bái thiên địa cùng với một nam tử đội khăn che mặt, Quân Nhược Thủy mới giương mắt nhìn cao đường, một nữ tử trung niên chừng năm mươi tuổi, mái tóc có chút hoa râm, trên trán cũng hiện ra nếp nhăn do từng trải bể dâu nhưng mặt mày vẫn sắc bén, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thấu nàng. Nàng mỉm cười lạnh nhạt trấn định. Có lẽ ở trên thương trường, ở trong Tô phủ, nàng ta là người không giận mà uy, mạnh mẽ vang dội nhưng đối với nàng mà nói, nàng không cầu người, người không thể kiềm chế nàng được.

Tiệc rượu ở Tô phủ được tổ chức rất náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Các quan to tôn quý trong thành đều đang dự tiệc rượu linh đình, đương nhiên những người này đều là nữ nhân. Phu lang mà các nàng mang tới đều im lặng ngồi trong biệt viện dành cho nam quyến dùng cơm, chờ cho thê chủ của bọn hắn ăn uống xong lại tới dẫn bọn hắn về nhà. Sau khi Quân Nhược Thủy hoàn thành bái thiên địa liền bị kéo đến bàn tiệc, chính thức khai tiệc.

Uống xong mấy chén, mặt Quân Nhược Thủy liền đỏ hồng tới mang tai, choáng váng đứng lên. Trong tiếng cười đùa của mọi người nàng bị gã sai vặt đưa vào động phòng. Tâm tư của nhạc mẫu đại nhân kia nàng cũng hiểu được, chẳn qua là muốn cho tất cả mọi người biết Quân Nhược Thủy chính là chân tôm mềm không có quan trọng gì, về sau Tô gia đương gia vẫn là Tô Tam thiếu gia.

Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới phải làm chủ nhà này, lý tưởng cao nhất của nàng là hoàn thành trọn vẹn chức phu nhân, chỉ cần đừng bức nàng tới nóng nảy thì sẽ không có chuyện nông nô xoay người làm đương gia
Bình Luận (0)
Comment