Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 32

Editor: Mèo coki

Quân Nhược Thủy trải qua ba ngày này cực kỳ bận rộn mà phong phú.

Nàng và Thanh Văn dọp dẹn một tiểu viện bên cạnh Tố Tâm Cư, tỉ mỉ bài trí một phen, đề tên là "Thanh Tâm tiểu trúc" làm chỗ ở cho Liễu Miên.

Rồi lại cùng Tôn Minh Huân thảo luận thương nghị các bước hoạt động kế tiếp của y quán, xác định một chút thuốc mới và cách điều chế rồi bắt đầu sản xuất mà Vương Hân thì ở phương Bắc mở một chi nhánh của Tế Thiện Đường, cũng rất là náo nhiệt.

Từ sau ngày đó Tô thiếu gia bắt đầu đối với nàng mắt to trừng mắt nhỏ lạnh lùng xa cách. Haiz, tâm nam nhi như kim dưới đáy biển. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giống như con lừa quật cường, chỉ có cách sờ thuận lông thì hắn mới ngoan ngoan ngoãn ngoãn, vốn cảm giác rằng mình đã đại khái sờ thuận tính tình của hắn, hiện tại xem xem, là nàng quá coi trọng mình rồi.

Thời tiết hôm nay có chút nóng bức âm trầm, sợ rằng ngày mai sẽ mưa. Ngày mai là ước hẹn thưởng sen, Tô Tử Bội có đi hay không đây? Hài tử ngốc kia nha, rõ ràng Tam vương gia là loại người không chịu nổi mà vẫn còn nhìn không rõ, còn phải giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình nhào tới, dù là cuối cùng là tự đả thương mình. Trong mắt người tình là Tây Thi, tuyệt đối không phải là giả.

Nằm trong sương phòng ở phía sau Tế Thiện Đường, Quân Nhược Thủy lười biếng phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng nàng đều lấy danh nghĩa tới đây châm cứu để nằm ỳ lười biếng. Người người đều biết thiếu phu nhân Tô gia nữ sinh nam tướng, thân thể yếu đuối, khí huyết không thông, vì vậy thân thể suy yếu cũng là chuyện đương nhiên.

Quân Hiểu Phù cũng nằm trên tháp mềm, học dáng vẻ lười biếng của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ thật biết hưởng thụ đó, ngay cả ngủ ở trên giường cũng làm cho người ta hâm mộ không thôi."

"Haha, say những lúc khi ta hả hê, dưới trăng vàng chớ để chén không. Cuộc đời ngắn ngủi, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt." Quân Nhược Thủy uống trà hoa lài, mỹ mãn nói.

Quân Hiểu Phù lật người, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy chuyện vui lớn nhất cuộc đời này là cái gì?"

"Phu lang, hài tử và chăn ấm, ha ha." Quân Nhược Thủy không khỏi nhớ tới câu nói thịnh hành của kiếp trước "Bà xã, đứa nhỏ và lò sưởi đầu giường", vui vẻ nói.

"Tỷ tỷ, tỷ nói chuyện nghiêm túc chút đi." Quân Hiểu Phù sẳng giọng: "Nếu cho tỷ quan to lộc hậu, được cả danh và lợi thì tỷ có vui hơn hiện tại không?"

Quân Nhược Thủy cười nói: "Danh lợi đều là độc dược, đều là thứ hại người. Nếu có thể khống chế được danh lợi thì quả thật có thể xem đó là chuyện vui nhất còn nếu như bị danh lợi bó buộc thì có thể cuộc sống quá bi thảm rồi."

Suy nghĩ một chút, nàng nói tiếp: "Tương lai không nhất định sẽ tốt đẹp hơn hiện tại cho nên chúng ta cũng không thể xác định được hiện tại và tương lai cái nào vui sướng hơn nhưng chắc chắn vui vẻ không vì quan tước lợi lộc. Có câu nói: cùng người có tình làm chuyện vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay là duyên. Tựa như chuyện tỷ và muội gặp nhau, bây giờ là duyên, là chuyện vui nhưng tương lai cũng có thể là kiếp, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy? Bây giơg vui vẻ là đủ rồi."

Quân Hiểu Phù thâm sâu nhìn nàng, nàng luôn có thể ở một lúc nào đó nói ra những lời sâu sắc, triết lý."Tỷ tỷ nói rất đúng."

Quân Nhược Thủy bật cười, nói: "Đừng như vậy làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, tỷ ấy à, có lúc chỉ thích bịa chuyện mấy câu, chớ bị tỷ dọa sợ."

"Đúng vậy: " Quân Hiểu Phù nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: " Có lúc tỷ tỷ thật sự là rất không đứng đắn đấy."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài y quán truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng ủng hộ.

"Chuyện gì vậy?" Quân Nhược Thủy thò người ra: "Là mải võ sao?"

Quân Hiểu Phù lắc đầu một cái: "Không biết."

"Đi xem một chút." Quân Nhược Thủy rất có hứng thú đứng dậy.

Đi tới đại sảnh, Quân Nhược Thủy và Quân Hiểu Phù thấy bên ngoài Tế Thiện Đường có rất nhiều người không ngừng vỗ tay, sự sùng bái và ủng hộ tình không lời nào có thể miêu tả nói được. Ở giữa đám người chính là Tam vương gia Long Hạo Vân văn thái phong lưu xuất chúng, lúc này nàng ta đang nhẹ nhàng tung hứng một hài tử ước chừng bốn năm tuổi, đôi tay đứa bé ôm cổ của Long Hạo Vân cười khanh khách, vui vẻ nói: "Chơi rất vui, di di, chơi nữa một lần có được hay không?"

Long Hạo Vân cười ôn hòa, sờ sờ đầu của nó nói: "Trò chơi này rất nguy hiểm, về sau không được chơi nữa, nghe không?" Nói xong nàng ta ngẩng đầu nhìn một nữ tử cường tráng trước mặt, nghiêm túc nói: "Làm mẫu thân của đứa bé thì nên biết để đứa bé một mình ở trên lan can rất là nguy hiểm, nên cẩn thận chăm sóc nó, đã là phụ mẫu thì phải chịu trách nhiệm với nó."

Mẫu thân đứa trẻ gật đầu liên tục, lôi kéo đứa bé quỳ phịch xuống trước mặt Long Hạo Vân, lệ nóng doanh tròng, khóc không thành tiếng: "Tạ ân vương gia, Tạ ân vương gia!"

Đám người chung quanh nhất thời nghị luận ầm ĩ.

"Vương gia thật là hiệp nghĩa, khí phách!"

"Đúng vậy, Vương gia thế nhưng lại bình dị gần gũi như thế, vì dân suy nghĩ, thật là phúc khí của dân chúng chúng ta!"

......

"Vương gia phong lưu phóng khoáng, văn võ song toàn, hiền năng vì nước, đức trị thiên hạ, thật là phúc đức của vương triều chúng ta?” Đúng là bọn nhà nho nghèo kiết , hủ lậu. Long Hạo Vân hiền ở nơi nào? Đức ở nơi nào? Thật đúng là không nhìn ra.

"Vương gia Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!" Không biết người nào hô to một tiếng, mọi người như ở trong mộng tỉnh loại cùng hô to, quỳ xuống dập đầu, ủng hộ không dứt.

Long Hạo Vân vội ôm quyền với mọi người, khí độ ung dung: "Mời các vị đứng lên, Tiểu vương cũng chỉ là nhấc tay thôi, làm sao dám nói đến? Chuyện hôm nay cũng là cho mọi người một lời nhắc nhở, đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, thiếu hụt ý thức an toàn cùng với năng lực tự bảo vệ mình, rất dễ dàng xảy ra chuyện bất trắc tổn thương, về sau mọi người nên cẩn thận chú ý nhiều hơn."

"Tạ ân vương gia!" Mọi người nghe mà trong lòng cảm thấy ấm áp vui vẻ, cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu khấu tạ.

Hiệp vương? Có lầm hay không? Quân Nhược Thủy cau mày lặng lẽ lui về bên trong Tế Thiện Đường, bên ngoài đều là tiếng tung hô vang trời, một mình nàng ta giống như là hạc đứng trong bầy gà, rất dễ dàng nhìn thấy. Trở lại nội đường, nàng mới phát hiện Quân Hiểu Phù đã sớm đi vào, đang dửng dưng ngồi dành nghỉ ngơi ở trên ghế thái sư cho bệnh nhân.

"Làm sao muội lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ vậy?" Quân Nhược Thủy ngạc nhiên nói.

"Muội lại có không ngốc, chẳng lẽ đợi ở bên ngoài rồi quỳ xuống theo sao?" Quân Hiểu Phù khinh thường nói: "Dưới đầu gối nữ tử là vàng, muội chỉ lạy trời, lạy phụ mẫu."

"Dân thấy quan luôn phải quỳ." Quân Nhược Thủy thở dài nói.

Qua một lúc lâu mới thấy đám người dần dần tản đi, lúc này Tôn Minh Huân vẫn chưa thỏa mãn, không cam lòng từ bên ngoài đi vào.

"Tôn đại phu, ngươi không làm tròn trách nhiệm của mình." Quân Nhược Thủy cười trêu nói: "Không tuân theo quy định của y quán."

Sắc mặt Tôn Minh Huân thoáng lúng túng: "Trong y quán không có ai sao?"

"Ah, chúng ta không phải là người sao?" Quân Hiểu Phù không chịu buông tha cho người ta.

"Được rồi." Quân Nhược Thủy cười, trợn mắt nhìn Quân Hiểu Phù một cái: "Tôn đại phu, bên ngoài mới vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Minh Huân nghe Quân Nhược Thủy hỏi chuyện này, lập tức hăng hái, thần thái phấn khởi: "Mới vừa rồi hả, nhi tử năm tuổi của lão bản ở tiệm trà đối diện chơi đùa trên lầu hai, đứa nhỏ này đúng là một con quỷ bướng bỉnh, thường ngày hay leo cây bắt chim lấy trứng, ai có thể nghĩ tới hôm nay lại không cẩn thận trật chân ở trên lan can, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống rồi. Đứa bé nhỏ như vậy mà ngã xuống, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì bị mất mạng tại chỗ như chơi, chậc!"

"Cái này không cần ngươi nói rồi thì chúng ta cũng biết." Quân Hiểu Phù liếc nàng ta một cái, tức giận nói: "Lúc sắp rơi thì như thế nào?" Tôn đại phu này nói chuyện luôn là nói nhăng nói cuội, không có trọng điểm.

"A, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong thời khắc như chỉ mành treo chuông, chỉ thấy Tam vương gia đột nhiên nhún người nhảy lên đỡ lấy đứa bé kia rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, áo trắng bồng bềnh, phong thái tuyệt đẹp giống như là trích tiên." Tôn Minh Huân nói xong, như si như say vô cùng mê mẩn: "Thật đúng là Hiệp vương mà!"

"Đúng vậy! Lập gia đình là phải gả cho một nữ nhân oai hùng, anh khí, tư thế ung dung như vậy." Một đám sai vặt trong y quán tiếp lời, mê luyến không dứt.

Quân Hiểu Phù chầm rì rì nói: "Nghe nói Tam vương gia thường hay lưu luyến chỗ chỗ phong nguyệt, lại có quan hệ mật thiết với các hoa khôi đầu bài trong các thanh lâu lớn ở thành Lâm Giang còn trong Vương phủ cũng không thiếu phu hầu, phu thị."

"Vậy thì thế nào?" Một gã sai vặt hừ nhẹ một tiếng nói: "Nữ tử xuất chúng giống như Vương gia tất nhiên sẽ có vô số nam tử khuynh tâm ái mộ, nếu có ba phu tứ lang cũng là chuyện rất bình thường."

Thật là lời nói rộng lượng hiền huệ! Quân Nhược Thủy im lặng. Là do quan niệm một phu một thế của nàng quá lạc hậu rồi sao?

Xem ra Tam vương gia này còn là một sát thủ nam tử đây! Không chỉ Tô Tử Bội, chỉ sợ toàn bộ nam nhi chưa đính hôn ở thành Lâm Giang đều vì nàng ta mà ở trong khuê phòng hoài xuân, mong đợi làm người bên gối.

Hiệp vương? Từ những chuyện mà nàng ta làm với Tô Tử Bội thì nàng ta cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi. Một người nếu như ngay cả đối xử tử tế với người yêu mình cũng không có thì làm sao có lòng hiệp nghĩa cho được?

"Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ cái gì vậy?" Quân Hiểu Phù khó hiểu nhìn nàng.

Quân Nhược Thủy phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra là mình đang chau mày, sắc mặt tối tăm. Ngay sau đó nàng nở một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

"Thật ra thì Tam vương gia có tên là Hiệp vương cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai." Quân Hiểu Phù đột nhiên nói.

Ánh mắt Quân Nhược Thủy thoáng nhìn sang, hình như Quân Hiểu Phù có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng? Vì vậy nàng lẳng lặng nhìn Hiểu Phù, chờ nghe tiếp.

"Năm ngoái Giang Nam nạn hạn hán, nàng ta nổ lực chống lại ý của số đông, mở kho phát lương làm cho mọi người cảm động."

Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, bất luận mục đích của chuyện này là vì cái gì thì đây cũng là việc có lợi cho dân. Người làm quan tất nhiên là phải lấy muôn dân thiên hạ làm trọng.

"Nàng ta đối với dân chúng rất hiền hòa, vui vẻ, hay cải trang đi tuần, trừng gian trừ ác, rất được dân tâm."

Trừng gian trừ ác? Nàng ta chính là gian ác thì có. Người càng đại gian đại ác ngược lại sẽ càng giả bộ lương thiện, làm cho người ta ủng hộ kính ngưỡng, giả bộ từ chối danh lợi những ở sau lưng lại tận sức sử dụng tất cả các mánh khóe để hại người.

"Nghe qua thì hình như muội có vẻ không đồng ý?" Quân Nhược Thủy không biến sắc hỏi.

"Muội chỉ là cảm thấy sự việc quá hoàn mỹ đều là giả dối." Quân Hiểu Phù cười nhẹ nói.

Quân Nhược Thủy cười híp mắt nói: "Giống như ta vậy, không hoàn mỹ ngược lại lại là chân thật nhấ,t có thể tin, đúng không?"

"Tỷ tỷ." Quân Hiểu Phù cười to: "Tỷ thật không xấu hổ. Muội muốn xem xem rốt cuộc da mặt của tỷ dầy bao nhiêu! Khó trách những ngày gần đây quan hệ của tỷ và Tô thiếu gia càng ngày càng tốt lên, xem ra nữ nhân vẫn là da mặt dày mới tốt!"

"Muội đó, dám trêu chọc tỷ!" Quân Nhược Thủy cười, véo gò má phấn của nàng ta, oán hận nói.
Bình Luận (0)
Comment