Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 39

Editor: Mèo coki

Quân Nhược Thủy biết bởi vì mẫu thân qua đời nên hắn mất nơi dựa vào, vì vậy mới sinh ra cảm giác ỷ lại không muốn xa rời đối với nàng. Đây chính là cái gọi là dời tình thì phải? Chẳng qua nếu có thể làm cho hắn quên bi thương thì cũng là chuyện tốt.

Cuối thu trời mát, hoa quế trong sân nở rộ, cả vườn sực nức hương thơm. Lúc này, gió thu thổi nhẹ, đưa mùi thơm của hoa quế vào trong phòng, từng đợt thơm ngát phả vào mũi vào mặt người khác.

"Hôm nay Tam vương gia có tới phủ." Tô Tử Bội suy nghĩ một chút, vẫn là nói rất nhỏ.

"Ừ." Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, bày tỏ đã biết.

Nét mặt không quan tâm của nàng đâm vào tim hắn làm hắn đau đớn. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nói tiếp: "Nàng ta là Vương Gia, quyền cao chức trọng, ta không thể từ chối nàng ta vào cửa."

"Vốn nên như vậy, có gì không ổn sao?" Quân Nhược Thủy nói đúng tình hợp lí, ánh mắt cười như không cười nhìn hắn, hắn muốn giải thích chuyện gì sao?

"Đúng vậy, không có gì không ổn." Hắn cúi đầu, lẩm bẩm nói, vẻ mặt có chút chán nản. Tóm lại, coi như nàng không quan tâm thì hắn cũng không muốn nàng hiểu lầm hắn.

Quân Nhược Thủy bật cười, không hề trêu chọc hắn nữa, một tay chống cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Nàng ta tới có mục đích gì?"

Ánh mắt của nàng chuyên chú mà ấm áp đuổi đi chán nản trong lòng hắn. "Không có gì." Sắc mặt hắn ửng đỏ, trong mắt lóe lên vẻ rầu rỉ.

Quân Nhược Thủy cau mày, nhìn dáng vẻ của hắn hình như có điều gì giấu giếm, nên cũng không hỏi nhiều nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, Long Hạo Vân không phải tốt bụng tới an ủi Tô Tử Bội rồi.

Tô Tử Bội ngẩng đầu nhìn nàng thoáng che giấu nụ cười, cảm thấy thấp thỏm trong lòng, có chút muốn nói rồi lại thôi.

Chẳng qua Quân Nhược Thủy đã thay đổi đề tài, mỉm cười hỏi: "Bội Nhi, dùng qua cơm trưa chưa? Ta đói rồi."

Tô Tử Bội lắc đầu một cái, không khỏi có chút mất mát.

"Được rồi, đừng cứ mãi phờ phạc rũ rượi như vậy, ta thích cá tính kiêu căng quật cường lại bốc đồng trước kia của ngươi hơn, vui vẻ lên một chút có được hay không?" Quân Nhược Thủy nâng mặt của hắn lên, ánh mắt ấm áp khích lệ nhìn hắn.

"Ngươi...... Yêu thích ta?" Hắn chần chờ hỏi, trong mắt mang theo một chút vui mừng.

Quân Nhược Thủy cười, người này rất biết cắt câu lấy nghĩa mà! Nàng gật đầu một cái: "Đúng vậy. Ta cũng thích Thanh Phong, Thanh Văn, Tử Trúc, ta yêu mến tất cả mọi người."

Trong nháy mắt vui sướng trên mặt Tô Tử Bội ảm đạm đi rất nhiều. Quả nhiên, hắn cũng không có gì khác với mọi người.

"Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống còn phải tiếp tục sống. Đừng tự làm mình trở nên thảm hại như vậy, mẫu thân đại nhân cũng không vui vẻ gì. Người luôn hi vọng ngươi vui vẻ hạnh phúc." Quân Nhược Thủy êm ái nói nhỏ, như gió mát nhẹ nhàng phất qua tim của hắn.

Nhưng mà hắn còn có hạnh phúc sao? Tại sao không gặp nàng sớm một chút đây? Quá khứ của hắn nghĩ lại mà kinh sợ, nàng rất tốt, khiến hắn rất muốn đến gần, rồi lại tự ti mặc cảm. Hắn hiểu là phải theo đuổi, cũng có dũng khí kiên quyết theo đuổi nàng. Nhưng hắn biết mình đã không xứng với nàng, không thể cùng nàng sóng vai được.

Hắn thật sự hy vọng người mình gặp lần đầu tiên có thể là nàng, khi đó hắn hăng hái, thuần khiết không tì vết, trái tim cũng đầy đủ không sứt mẻ, có thể liều mạng dốc hết tất cả để yêu nàng. Nhưng sự an bài của vận mệnh chưa bao giờ do con người, hôm nay hắn đã không có tư cách để yêu nàng, để yêu cầu nàng, để có được nàng.

Hắn cười ảm đạm, nói: "Chúng ta dùng bữa thôi."

Biết trong một lát không cách nào khiến hắn hoàn toàn vui vẻ, Quân Nhược Thủy cũng không cưỡng cầu nữa, cười nói: "Được." Khuyên nhủ người khác là một công việc tinh tế, không thể một lần là xong. Vết thương lòng cần phải có thời gian để từ từ bình phục.

Sau khi ăn trưa xong, Quân Nhược Thủy bảo Tô Tử Bội ở trên giường nghỉ ngơi một lát, còn mình thì đi xem Thanh Văn, tặng cho hắn chút thuốc trị thương. Lúc trở về thì hái một ít hoa quế trong sân, dặn dò phòng bếp làm chút Quế Hoa Cao. Trước kia nàng cũng thường hay xuống bếp, rửa tay làm canh thang cho Lâm Tuấn. Lâm Tuấn vốn hay bắt bẻ, nàng không thể làm gì khác hơn là mua một bộ sách dạy cách nấu ăn về nghiên cứu, cũng thường vào internet xem video dạy cách nấu ăn, dần dà tài nấu nướng của nàng trở nên rất tốt. Mặc dù không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà hàng khách sạn, nhưng ở trong nhà mình thì cũng đủ để dùng rồi.

Nhớ lại chuyện cũ nhưng hoàn toàn không có đau lòng và phiền muộn. Nàng nghĩ nàng đã thích ứng với nơi này rồi. Ngửa đầu nhìn cây hoa quế nở nụ cười. Chỉ có buông xuống thì mới có thể tâm bình khí hòa nhớ lại quá khứ, mới có thể cảm thụ sự đẹp đẽ trong cuộc sống quá khứ và hiện tại.

"Thiếu phu nhân, có người đưa quyển sách này cho ngươi." Thanh Phong đi tới đưa một quyển sách dùng tơ lụa màu tím nhạt gói rất kỹ cho Quân Nhược Thủy.

"Sách gì?" Quân Nhược Thủy kỳ quái nhận lấy, mở ra xem, thấy là《 Đầu bạc không rời 》 thì không khỏi vui mừng nhướng mày, hưng phấn hỏi: "Người nào đưa? Người đưa sách là người nào?"

"Đã đi rồi." Thanh Phong không hiểu nhìn Quân Nhược Thủy đang kích động không thôi, một quyển sách thôi mà, cũng không phải là báu vật gì. Có cần phải vui mừng đến mức như vậy không?

Quân Nhược Thủy nghe người nọ vừa mới đi, trên mặt toát ra vẻ thất vọng. Nàng mở quyển sách mới tinh còn thoang thoảng mùi mực trong tay ra, quả nhiên là chủ nhân của Trầm Hương Trai - Thư Ngâm đề chữ. Chữ nào cũng là châu ngọc, tài văn chương xuất chúng.

"<< Đầu bạc không rời 》? A, thiếu phu nhân người cũng thích loại phong hoa tuyết nguyệt gì đó sao? Gần đây quyển sách này rất nổi tiếng ở Thành Lâm Giang, phố xá khắp nơi đều thảo luận về quyển sách này. Mong lòng người chỉ một, đầu bạc cũng không rời, chậc, thật là người ngườiđều có thể đọc thuộc lòng, ta nghe nhiều nên cũngthuộc luôn rồi." Thanh Phong nhìn thấy quyển sách trên tay Quân Nhược Thủy thì chậc chậc luôn miệng.

"Ngươi biết chuyện xưa này nói gì sao?" Quân Nhược Thủy trêu chọc hắn.

"Dĩ nhiênlà biết rồi." Thanh Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý nói, "Nói về câu chuyện truyền kỳ của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân. Tư Mã Tương Như xuất thân nghèo khó nhưng cũng là tài nữ đương thời. Có tài nhưng không gặp thời nên buồn bực không vui. Mà thê chủ của Trác Văn Quân thì ngã bệnh qua đời, ở goá một mình. Một ngày nọ Trác gia mở tiệc, Tư Mã Tương Như đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng. Trác Văn Quân đã sớm nghe nói đến tài danh của Tư Mã Tương Như, vì vậy núp ở phía sau rèm len lén ngắm nhìn, vừa gặp đã thương. Lúc nghe tiếng đàn của Tư Mã Tương Như thì càng thêm ái mộ. Hai người tự định chung thân nhưng Trác phụ không đồng ý, vì vậy hai người liền nửa đêm bỏ trốn, thật là lãng mạn!" Thanh Phong nói xong, mặt mày hớn hở.
*Vì là truyện Nữ tôn nên Trác Văn Quân đổi thành Nam, có gọi là hắn thì mấy bạn cũng đừng thắc mắc nha.

"Ngươi xem qua rồi hả ?" Quân Nhược Thủy có chút hăng hái hỏi.

"Thiếu phu nhân, ngươi cười ta...ta không biết chữ nhiều lắm nên đọc không hiểu. Thời điểm thiếu gia đi tuần tra tửu lâu Tô gia, nghe người ta nghị luận nên ra giá cao mua quyển sách này. Ta là nghe thiếu gia nói lại." Thanh Phong hào hứng bừng bừng, "Đáng tiếc lại không biết tác giả của quyển sách này là người nào, ta thật sự muốn gả cho nàng ấy nha." Ánh mắt của Thanh Phong tràn đầy mộng ảo cùng mê mẩn, chỉ kém không toát ra tim hồng phơi phới nữa thôi.

Quân Nhược Thủy buồn cười, nếu hắn biết tác giả là nàng, chỉ sợ chạy trốn còn nhanh hơn bay nữa là.

Mặc dù cảm thấy tình yêu của Trác Văn Quân không hoàn mỹ, nhưng cuối cùng cũng trở thành truyền kỳ trong lịch sử, đả động đến lòng người. Nàng rất bội phục nữ nhân chấp nhất cùng quyết tuyệt đối với tình yêu trong thế giới nam tôn nữ ti hai ngàn năm trước này. Văn quân hữu lưỡng ý, cố tới tương quyết tuyệt*. Kiên quyết như vậy, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
*Hai câu trong bài Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân. Nghĩa là: Nghe lòng chàng có hai ý nên thiếp quyết cắt đứt.

Bọn họ bỏ trốn, Trác Văn Quân xuất đầu lộ diện, mở quầy bán rượu, ép Trác vương tôn sĩ diện hảo không thể không cho bọn hắn một số lớn bạc.

Nhiều năm sau, Tư Mã Tương Như coi trọng một nữ tử ở Mậu Lăng, muốn nạp nàng ta làm thiếp, lúc này mới dẫn tới bài thơ Bạch Đầu Ngâm* của Trác Văn Quân, văn quân hữu lưỡng ý, cố tới tương quyết tuyệt. Mong lòng người chỉ một, đầu bạc cũng không rời. Thì ra là cho dùtruyền kỳ có tốt đẹp đến thế nào thì cũng có tỳ vết.

Cho nên nàng đã thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là nam nữ điên đảo, tiếp theo chính là tình tiết hoàn mỹ, Trác Văn Quân hiểu lầm Tư Mã Tương Như muốn nạp thiếp, cho nên làm một bài thơ đoạn tuyệt. Cuối cùng dĩ nhiên là hiểu lầm được giải trừ, tiêu tan hiềm khích lúc trước, kết cục đoàn viên mỹ mãn.

Đồng thoại chỉ cần tưởng tượng cho hoàn mỹ là xong.

Quân Nhược Thủy nhìn quyển sách trên tay, nói thật, in ấn ở nơi này kém xa hiện đại, chẳng qua ở thời đại này có thể in ấn từ bản khắc chữ cũng đã là không tệ rồi. Nghe mùi giấy nhàn nhạt, nàng suy nghĩ người tặng sách có thể là ai nhỉ? Vương Hân? Nàng ấy cũng thích mua những thứ này đưa cho phu lang nên sẵn tiện mua cho nàng một quyển sao? Nàng không khỏi bật cười.

Lúc này, từ trong sách bay ra một tờ giấy nhỏ, Quân Nhược Thủy nghi ngờ nhặt lên nhìn, phía trên đó là những hàng chữ tiểu triện xinh đẹp: Tô phu nhân, ngày mai giờ Thân, chờ khách ở Trầm Hương Trai. Thư Ngâm.

Thì ra là Thư Ngâm! Quân Nhược Thủy bừng tỉnh hiểu ra, điều này cũng là tự nhiên, giống như ở hiện đại, trước khi xuất bản thì nhà xuất bản cũng đưa cho tác giả sách mẫu mà.

"Thiếu phu nhân, là ai vậy?" Con ngươi Thanh Phong xoay vòng, ý đồ nhìn lén tờ giấy kia, làm hết phận sự thay thiếu gia nhà hắn dò xét tình hình. Đáng tiếc hắn không biết nhiều chữ, nhìn hồi lâu nhưng vẫn không hiểu gì.

"Haha, không nói cho ngươi biết." Quân Nhược Thủy vui vẻ mà cười khẽ, gõ đầu của hắn một cái. Thanh Phong uất ức cong môi lên.

"Đi hầu hạ thiếu gia của ngươi đi, ta phải đến phòng bếp." Quân Nhược Thủy vui vẻ giơ một túi hoa quế lên, đi đến phòng bếp làm Quế Hoa cao.

"Thiếu gia chê ta ầm ĩ, thiếu phu nhân, vẫn là để ta theo người đi. Nữ tử không gần nhà bếp, thiếu phu nhân, người đến phòng bếp làm cái gì?"......

Quân Nhược Thủy vừa đi vừa lắc đầu, hắn thật sự rất ồn ào, cũng khó trách Tô Tử Bội không cần hắn ở bên cạnh.

Quế Hoa cao vừa mới ra lò thì sắc trời đã tối. Xem ra tài nấu nướng của nàng đã thụt lùi rồi, vậy mà lại dùng thời gian lâu đến thế.

Thanh Phong ngửi thấy mùi thơm mê người liền không nhịn được cầm vài khối lên nhét vào trong miệng, ăn như hổ đói, chỉ sợ Quân Nhược Thủy cướp về.

Quân Nhược Thủy dở khóc dở cười, vỗ nhẹ nhẹ lưng của hắn, trách cứ nói: "Có người ăn như ngươi sao? Ngươi mới chết đói từ trong tù ra hả?" Nàng lắc đầu thở dài, rót một chén nước: "Uống nước đi, coi chừng mắc nghẹn."

Thanh Phong uống một hớp nước, thật vất vả mới nuốt Quế Hoa Cao trong miệng xuống, xoa xoa miệng đầy vụn bánh, đỏ mặt ngượng ngùng.

"Ăn ngon không?" Quân Nhược Thủy cười híp mắt hỏi.

Thanh Phong gật đầu một cái: "Ăn ngon, vừa xốp lại nhẵn nhụi, hương vị ngọt ngào ngon miệng, còn có mùi hoa quế nồng đậm thơm ngát." Xong rồi vẫn không quên nịnh hót, "Thiếu phu nhân, tài nấu nướng của người quả thật rất tốt."

Quân Nhược Thủy không nhịn được cười khẽ, đưa tay gõ đầu hắn mội cái thật mạnh.

"Ừ, cái giỏ này, ngươi đưa đến Tố Tâm Cư, cùng ăn với thiếu gia nhà ngươi đi." Quân Nhược Thủy đưa cho hắn một cái giỏ nhỏ, còn bản thân thì lại cầm một cái giỏ khác, "Ta đến Thanh Tâm tiểu trúc thăm phụ thânta rồi ở lại nơi đó dùng bữa luôn."

Thanh Phong gật đầu một cái, cao hứng phấn chấn xách giỏ thức ăn đi.

Cho đến khi trăng lên cao, bốn bề dần dần vắng lặng thì Quân Nhược Thủy mới đạp ánh trăng như nước, từ Thanh Tâm tiểu trúc trở lại Tố Tâm Cư. Trong phòng ánh nến chập chờn, Tô Tử Bội đang ngồi ở trên giường xem sổ sách, vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú."Khụ...... Khụ......" Một tay của hắn che miệng ho khan còn một cái tay khác thì vẫn lật sổ sách ở trên đầu gối.

Quân Nhược Thủy nhíu mày, rốt cuộc là hắn có uống thuốc hay không, tại sao lại không thấy khởi sắc?

"Bội Nhi ——" Quân Nhược Thủy nhẹ giọng kêu.

"Hả?" Tô Tử Bội quay đầu nhìn về phía nàng, trên mặt tràn ra nụ cười sáng rỡ. Ánh mắt hơi tối tăm sau khi thấy nàng liền trở nên trong sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Quân Nhược Thủy đi tới bên giường, ôn hòa hỏi: "Bội Nhi, mỗi đêm ngươi đều uống thuốc sao?"

"Có uống." Tô Tử Bội mặt không đổi sắc trả lời.

Quân Nhược Thủy nghi hoặc nhìn hắn, đối với y thuật của mình, nàng vẫn rất có lòng tin. Nếu mỗi ngày kiên trì uống thuốc, tuyệt đối không có khả năng không hề khởi sắc như vậy.

"Từ ngày mai trở đi ta xem ngươi uống thuốc." Quân Nhược Thủy nhíu mày một chút, không cho thương lượng mà nói.

Tô Tử Bội nghe xong, trong mắt hiện ra vui sướng, lúm đồng tiền như hoa."Được." Hắn hớn hở đáp.

"Đã muộn rồi, cất sổ sách đi, ngày mai lại xem, nghỉ ngơi đi." Quân Nhược Thủy cầm lấy sổ sách trong tay hắn, để lên bàn, sau đó xoay người thổi tắt cây nến.
Bình Luận (0)
Comment