Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 55

Editor: Mèo coki

Thời điểm mở mắt thì sắc trời đã gần tối. Lúc này đang là hoàng hôn, trong sương phòng ánh sáng mờ mờ không rõ. Quân Nhược Thủy nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng lờ mờ này thì mới phát hiện r bên cạnh có thêm một người. Hắn mặc trường sam màu tối, lẳng lặng ngồi ở trên tháp mềm, lưng quay về phía nàng, không biết là đang nhìn cái gì đến xuất thần, yên lặng không nói gì, gần như là hòa làm một với hoàng hôn. Quân Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, vươn tay ra, ôm lấy eo nhỏ của hắn, rất tự nhiên gối đầu ở trên đùi hắn, lẩm bẩm hỏi: "Tại sao lại tới đây?"

Eo của Tô Tử Bội bị nàng ôm lấy, hắn lấy lại tinh thần, nụ cười không tự chủ được tràn ra khóe miệng. Hắn nghiêng người, để cho nàng nằm thoải mái hơn một chút, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má dịu dàng tinh tế của nàng, trả lời: "Buổi chiều đi tuần tra tửu lâu một chút, nghe Lý quản gia nói buổi trưa ngươi tới Tế Thiện Đường, cho nên thuận đường tới đón ngươi."

Quân Nhược Thủy cười, cọ xát bên hông hắn. Không có chuyện thuận đường, tửu lâu ở thành Đông, mà Tế Thiện Đường ở thành Nam, thật ra là hắn cố ý tới đón nàng. Thật là một hài tử không được tự nhiên.

"Sắc trời đã tối, Nhược Thủy, chúng ta trở về thôi." Tô Tử Bội nhìn ánh sáng càng ngày càng mờ, chịu đựng ngứa ngáy bên hông, khẽ cười nói.

Quân Nhược Thủy ôm hông của hắn không chịu buông, tiếp tục cọ xát bên hông hắn, giọng nũng nịu: "Chờ một lát nữa, để ta ôm ngươi một cái."

Khóe miệng Tô Tử Bội nâng thành một nụ cười nghịch ngợm, yên lặng vươn tay xuống dưới người Quân Nhược Thủy, ôm lấy nàng. Trong giây lát Quân Nhược Thủy cảm thấy thân thể của mình đang lơ lửng giữa không trung thì không khỏi phát ra tiếng kêu, ôm chặt cổ Tô Tử Bội. Tô Tử Bội nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nàng, đắc ý cười lớn.

Quân Nhược Thủy bất mãn trừng mắt nhìn hắn, hừ, sao có thể để cho hắn hả hê được? Nàng hơi nhíu mày, đôi tay ôm lấy cổ của hắn, đột nhiên hôn lên đôi môi kiều diễm của hắn, nuốt hết tất cả tiếng cười vào trong môi.

"Ưmh......" Hắn kinh ngạc, cặp mắt trừng lớn, xúc cảm mềm mại trên môi khiến suy nghĩ của hắn đột nhiên ngừng trệ, cái lưỡi ướt át linh hoạt của nàng tiến vào đôi môi khẽ hé mở của hắn, hết sức dịu dàng dẫn dắt lưỡi hắn, khiến cái lưỡi mềm mại của hắn không tự chủ được mà truy đuổi, nhảy múa cùng nàng. Cơ thể nóng ran, sức lực toàn thân giống như bị nàng rút hết. Hắn cố gắng quay đầu, tách môi nhau ra, lưu luyến, thở hổn hển nói: "Nhược Thủy, hình như chân của ta có chút nhũn ra."

"Vậy để ta xuống đi." Nụ cười trong mắt Quân Nhược Thủy mang theo nhu tình và đầu độc, nàng từ từ  bình ổn hơi thở của mình, khẽ nói.

Tô Tử Bội nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nàng vừa chạm đất liền đưa tay ôm eo của hắn, cười dịu dàng, dắt hắn đi về phía trước, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

Tế Thiện Đường đã đóng cửa, bọn sai vặt đang quét dọn, , Tôn Minh Huân cũng đã về phòng của mình nghiên cứu phương thuốc. Từ trong sương phòng ra đến ngoài cửa, bọn sai vặt thấy bọn họ đều dừng công việc trong tay lại, cung kính gọi "thiếu gia, thiếu phu nhân." Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, nói: "Nói với Tôn đại phu một tiếng, chúng ta đi trước." 

"Vâng"

Lúc ra tới cửa, Thanh Phong lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống: "Thiếu gia, ngươi nói chờ một lát, ngươi xem, bây giờ trời đã tối rồi."

"Xem ra Thanh Phong oán than dậy đất nha." Quân Nhược Thủy trêu nói.

"Nhất định là thiếu gia thấy thiếu phu nhân nên quên mất ta rồi." Thanh Phong lộ ra nét mặt ta biết ngay mà, bĩu môi nói.

Quân Nhược Thủy buồn cười, Tô Tử Bội cũng cười xin lỗi. Thanh Phong này là quỷ linh tinh, nói giống như tận mắt hắn nhìn thấy vậy. Tô Tử Bội vào sương phòng của Quân Nhược Thủy, thấy nàng ngủ say, biết hai ngày nay nàng mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần cho nên không đành lòng đánh thức nàng dậy, vì vậy mới yên tĩnh ngồi ở một bên, đợi nàng tỉnh lại, làm sao còn nhớ rõ Thanh Phong đang chờ ở bên ngoài ? Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh lúc nàng ngủ say, khi nàng ngủ, hai hàng lông mày giãn ra, hơi nhếch khóe môi lên, tất cả nàng, hắn đều rất thích.

Hai người giúp đỡ nhau lên xe ngựa, xuyên qua cửa xe, nhìn các gian hàng nhỏ đang dọn dẹp, trong không khí tràn ngập hơi thở khói lửa nhân gian, khiến trong lòng Quân Nhược Thủy tràn đầy ấm áp, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tử Bội, mười ngón tay quấn quít, cặp mắt vẫn nhìn ra  ngoài cửa xe như cũ, dưới màn đêm  thành Lâm Giang hiện ra nhờ những ngọn đèn dầu lấm tấm. Tô Tử Bội quay đầu nhìn nàng một chút, ánh sáng mờ ảo của đèn đuốc bên đường chiếu vào khuôn mặt thanh tú của nàng, mờ mờ ảo ảo, trầm tĩnh không màng danh lợi, thế mà lại có một loại xinh đẹp khiến hắn không thể hình dung.

Dục vọng nuốn chiếm nàng làm của riêng khiến hắn bỗng nhiên siết chặt tay lại, nàng nhất thời bị đau, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.

"Nhược Thủy, ngươi...... có phải là trong lòng ngươi còn có một người hay không?" Vấn đề đã hành hạ hắn rất lâu cứ như vậy mà hỏi ra miệng.

Quân Nhược Thủy nhíu mày nhìn hắn, nghi ngờ trong mắt càng sâu, hắn đang nói đến Thanh Văn sao? Lúc trước biểu hiện của hắn rất rộng lượng khiến nàng không khỏi thay đổi cách nhìn, thì ra là do che giấu quá tốt sao?

"Còn ai vào đây chứ?" Nàng cười, cố ý trêu đùa hắn.

"Lâm Tuấn." Hắn nhìn ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Lâm Tuấn? Lâm Tuấn! Quả thật là cái tên quen thuộc cũng rất xa xôi, Quân Nhược Thủy ngẩn người, trong nháy mắt trí nhớ cách một đời ùa tới dồn dập, ánh mắt của nàng trở nên mê ly, giống như sương mù mờ mịt, làm cho hắn không thấy rõ cảm xúc  được che giấu ở bên trong.

Đã rất lâu rồi nàng không có nghĩ tới hắn, không có nàng, chắc hắn cuộc đời của hắn cũng sẽ không có gì khác biệt đúng không?

"Nhược Thủy." Hắn có chút hoảng hốt, nhỏ giọng kêu lên.

Quân Nhược Thủy nhắm mắt lại, từ trong tay hắn rút tay của mình về. Kí ức xa xôi như vậy, mỗi lần nhớ tới, lại khiến lòng nàng xúc động bi thương như cũ.

Nhìn lòng bàn tay trống trải của mình, Tô Tử Bội ngơ ngác nhìn cặp mắt đang khép lại của Quân Nhược Thủy, trong lòng thấp thỏm và hối hận. Là hắn nhỏ mọn, phá hủy không khí ấm áp vui vẻ như vậy, nhưng cái tên đó, không biết bắt đầu từ khi nào đã là cái gai trong lòng của hắn, hắn thừa nhận hắn bụng chuột ruột gà (hẹp hòi ích kỉ), thừa nhận hắn là một đố phu (giống đố phụ: người đàn bà ghen tuông) không hơn không kém, thậm chí hắn không có cách dễ dàng tha thứ cho một cái tên.

Quân Nhược Thủy nhắm mắt suy ngẫm một hồi lâu, đột nhiên hai mắt như hắc ngọc ôn hòa mở ra, bất ngờ nhìn thấy Tô Tử Bội đang tựa vào một góc trong buồng xe, đôi tay ôm đầu gối, thân thể co rút, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu vào cô đơn sầu bi trong mắt hắn, không thấy rực rỡ vui vẻ như lúc trước nữa.

"Bội Nhi?" Trong lòng nàng hơi lo sợ, biết hắn nhạy cảm, vừa rồi mình đã tổn thương hắn sao?

Tô Tử Bội nghe được nàng gọi, ngược lại càng co rút người vào trong góc hơn.

Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay  hơi dùng sức kéo hắn vào trong ngực."Trong lòng ta đã từng có một người, nhưng mà hắn đã chết." Ở trong thế giới của Lâm Tuấn, nàng là một người đã chết, như vậy ở trong thế giới này, Lâm Tuấn cũng không tồn tại. Nàng cũng có thể cho rằng hắn đã chết.

"Thật xin lỗi.”Tô Tử Bội hoảng sợ, hai mắt lóng lánh nước tràn đầy áy náy nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Là ta không đúng, làm ngươi đau lòng."

"Ta không có đau lòng.”Quân Nhược Thủy dịu dàng đáng yêu cười nhìn hắn: “Có ngươi rồi, làm sao ta còn đau lòng cho được?"

"Hắn...... Rất tốt sao? Ta không tốt bằng hắn, đúng không?" Tô Tử Bội hối tiếc, tự thương hại mình mà nói: “Quá khứ của ta......"

Quân Nhược Thủy  bịt kín miệng của hắn, hơi tức giận: "Bội Nhi, ngươi phải biết, không phải là ngươi không tốt, mà là có người không biết quý trọng ngươi."

"Nhưng hắn đã chết mà vẫn còn chiếm cứ lòng của ngươi." Biết rõ không nên ghen tỵ với một người bị chết, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói ra miệng: “Chắc hẳn các người đã từng có những kỉ niệm rất tốt đẹp đúng không?"

"Quá khứ của chúng ta đã từng rất tốt đẹp, nhưng cũng có đau lòng và tuyệt vọng." Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng trấn an hắn: “Trong lòng của ta, đã sớm không có hắn. Hắn chỉ là một bằng hữu đã chết. Ngươi mới là người quan trọng nhất trong lòng ta." Quân Nhược Thủy lấy tay của hắn đặt ở trên ngực mình, cười dịu dàng với hắn.

Tô Tử Bội nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, biết nàng đang an ủi và giải thích với hắn, nếu như dây dưa tiếp nữa, chính là hắn cố tình gây sự.

"Ta thật  sự tốt sao? Có đáng giá không?" Hắn lo lắng hỏi.

Nàng không chút do dự gật đầu, cười hài hước nói: "Thế gian nào có ai hoàn mỹ? Beethoven mất đi thính giác, Venus bị cụt tay, Tô Tử Bội từng bị tổn thương, bởi vì không có hoàn mỹ, cho nên mới cực kì đáng quý."

Tô Tử Bội không hiểu lắm nhìn nàng, đại khái biết là nàng đang ca ngợi hắn, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên.

"Không nên vì quá khứ mà buồn rầu ảo não, thật ra mọi chuyện đều có ý nghĩa của nó. Tất nhiên lúc đó ngươi sẽ không yêu thích nữ nhân như ta vậy. Có một số việc, trải qua mới hiểu, hiểu rồi mới biết quý trọng. Nếu chúng ta gặp nhau quá sớm, nhất định chỉ là thoáng qua."

Nếu như, làm sao còn nếu như nữa đây? Nếu như không có những biến số chưa biết thì làm sao hiểu nhau, gần nhau nhau được.

*

Cuối thu ở Giang Nam, ngoại trừ thỉnh thoảng có gió lớn mừa rào thì  hầu hết đều là trời trong nắng ấm. Mà kinh thành ngoài ngàn dặm thì đang gió rét thấu xương, ở đó đã phải mặc áo ấm rất dày rồi. Trong kinh thành, tất cả các thanh lâu, tửu lâu đều nghỉ buôn bán, chỉ có những khách điếm là vẫn còn buôn bán cầm chừng, để cho những người ngao du nay đây mai đó có nơi đặt chân.

Thái nữ đã chết gần hai tháng, mà hình như Nữ hoàng vẫn chưa hết đau buồn, bi thương vì phải để tang nữ nhi như cũ. Bốn tỷ muội Long Hạo Vân cũng đều ngoài mặt đau thương, duy trì lễ độ và hòa ái giữa tỷ muội như cũ, án binh bất động, nhưng trên thực tế thì ai cũng đã sớm có tính toán và hành động của mình. Trong các tỷ muội, ngoại trừ lão Nhị Long Mộ Vân từ nhỏ đã không để ý đến ngôi vị hoàng đế, chỉ nơm nớp lo sợ bo bo giữ mình, thì những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kia. Dù sao cũng là thiên tử cao cao tại thượng, nắm giữ quyền sinh sát trong tay, là quyền lợi chí cao vô thượng.

Cho nên mặc dù ngoài mặt kinh thành yên ổn, bình thường nhưng sau lưng lại là vô số sóng ngầm đang mãnh liệt dao động. Quan viên triều đình đều hết sức lo sợ, chỉ sợ vào lúc này mà chọn nhầm tướng, đến lúc đó tân đế ngồi vào ngai vàng thì sẽ bắt đầu tính hết sổ sách, chỉ sợ tính mạng bản thân khó giữ được.

Lúc này Long Hạo Vân đang ở trong phủ cũ trước khi rơi kinh, nàng ta ở trong trạch viện, uống rượu ngon, ôm mỹ nhân, nghe đàn sao, huyền cầm, nhìn đào kép nhẹ nhàng tung bay, cực kì hài lòng. Bi thương ư? Nàng ta vui mừng còn không kịp nữa là, chỉ hận những tỷ muội khác không cùng nhau chết mới được. Thế cục hôm nay, những tỷ muội còn lại cũng không đáng phải lo sợ, chỉ có một người duy nhất đáng được xưng là đối thủ của nàng ta, chính là trưởng nữ của Thái nữ (con gái lớn của thái nữ, Thái nữ = Thái nữ), Long Ngâm Phong mười bốn tuổi. Không thể bởi vì tuổi nàng ta còn nhỏ mà coi thường nàng ta, nhớ năm đó, Nữ hoàng bệ hạ cũng mới mười ba tuổi mà đã lên kế hoạch lật đổ Nhiếp Chính vương, tự mình chấp chính, xưng bá thiên hạ. Bây giờ Nữ hoàng đã lớn tuổi, cũng mất đi vài phần nhuệ khí thiếu niên lúc đó rồi. Hơn nữa, Thái nữ lại là nữ nhi mà Nữ hoàng yêu thương nhất, yêu ai yêu cả đường đi, hiển nhiên Long Ngâm Phong cũng sẽ thương thừa hưởng vài phần cưng chiều. Cộng thêm ở trong triều ,Thái nữ cũng có một chút thế lực, bồi dưỡng không ít thủ hạ, những thứ này, đều là ưu thế của Long Ngâm Phong.

Tại sao nàng hao hết sức lực, khổ tâm tính toán mà lại không thể đạt được ước muốn? Còn người ta chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ phi (= mẫu phi), không cần tốn nhiều sức lực đã có được thì mình muốn trong tay. Cực kì không công bằng. Trong mắt Long Hạo Vân thoáng ánh sáng âm u lạnh lẽo, tay hơi dùng sức, trong nháy mắt ly rượu đã bể tan tành. Nam tử xinh đẹp trong ngực nàng ta bị dọa sợ đến run rẩy, hoảng hốt nhìn nàng ta. Nàng  ta nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Đổi lại ly rượu khác."

"Vâng." Nam tử kia hoảng loạn lĩnh mệnh rời đi.
Bình Luận (0)
Comment