Thê Chủ Tà Mị

Chương 113

Hoàng Vũ Hiên không nghĩ tới Hoàng Ngọc Ngạn lại còn chấp nhất với Phong Lăng Hề như vậy, rõ ràng Hoàng Ngọc Ngạn sau khi về kinh ngoại trừ yên lặng một chút không chút nào dáng vẻ biểu hiện ra hắn còn chưa từ bỏ ý định với Phong Lăng Hề. Bởi vậy lần du lịch này nàng mới cho hắn đi theo để giải sầu, không nghĩ tới lại gây ra chuyện phiền toái.

Vì để Hoàng Ngọc Ngạn không lại u mê không tỉnh, cuối cùng mang cái mạng nhỏ của mình đi chơi. Thế nên Nữ hoàng bệ hạ quyết định thật nhanh tìm cho hắn một mối hôn sự trực tiếp tứ hôn, chờ Hoàng Ngọc Ngạn về kinh thì thành hôn.

Lúc Hoàng Ngọc Ngạn thấy được thánh chỉ cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới thì dường như còn ở trong mộng, có chút không tin Hoàng tỷ sẽ cưỡng ép bức bách hắn như vậy. Chờ khi phục hồi lại tinh thần thì không khỏi buồn bực mà ném thánh chỉ từ trong tay ra ngoài, vừa vặn đập trúng vào cửa phòng Hoàng Vũ Mặc.

Hoàng Vũ Mặc nhặt cuộn thánh chỉ kia lên thở dài một tiếng khuyên nhủ: “Ngọc Ngạn, Hoàng tỷ cũng là vì muốn tốt cho đệ, đệ cũng đừng lại nghĩ đến Phong Lăng Hề nữa, đệ cũng biết nàng ta vô tình...”

“Đó là nàng bây giờ còn không thích đệ, chờ nàng thích đệ dĩ nhiên là sẽ đối xử dịu dàng giống như với Vân Tư Vũ vậy. Hoàng tỷ, đệ không muốn lập gia đình, tỷ giúp đệ nói tốt với Đại Hoàng tỷ có được không? Đệ không muốn lập gia đình...” Nói đến đây thì hốc mắt đỏ lên.

Hoàng Vũ Mặc không chịu nổi nhìn hắn vừa đau lòng vừa khóc nên nàng lại nhẹ dạ, chỉ là Hoàng Vũ Mặc biết lần này mình không thể lại nhẹ dạ. Phong Lăng Hề sẽ không thích Hoàng Ngọc Ngạn, hắn tiếp tục như vậy chỉ có thể hại chính mình.

Chuyện tình cảm có ép buộc cũng không được, cho dù Hoàng tỷ thật sự tạo áp lực để cho Phong Lăng Hề cưới Ngọc Ngạn thì cuối cùng vẫn là hại hắn. Huống hồ Phong Lăng Hề căn bản là sẽ không bị cưỡng bức.

Lập tức lòng Hoàng Vũ Mặc hung ác nói ra: “Đệ cũng đừng nằm mơ, đệ cho rằng Hoàng tỷ ở kinh thành làm sao sẽ biết chuyện của đệ nhanh như thế, sao lại đột nhiên tứ hôn thay cho đệ?”

Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng: “Không phải là Hoàng tỷ nói cho Đại Hoàng tỷ hả?”

“Tự nhiên không phải tỷ, là Phong Lăng Hề truyền tin cho Hoàng tỷ, cho tỷ ấy chọn lựa giữa để cho đệ lập gia đình và nhặt xác thay cho đệ.”

Hoàng Ngọc Ngạn ngây ngốc nhìn nàng, giống như nghe không hiểu nàng nói cái gì. Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng dấp kia của hắn trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ có thể an ủi: “Cố gắng dưỡng thương, không cần phải suy nghĩ nhiều như thế.”

Sợ Hoàng Ngọc Ngạn luẩn quẩn trong lòng nên Hoàng Vũ Mặc để ám vệ thời khắc đều chú ý đến. Tiểu thị bên cạnh Hoàng Ngọc Ngạn cũng đã đặc biệt dặn dò.

Hoàng Ngọc Ngạn ngồi hồi lâu mới giống như là hiểu rõ lời Hoàng Vũ Mặc nói mà nhào lên trên giường khóc lớn một hồi. Bất quá hắn cũng không có làm ra chuyện gì tự hại đến mình mà là mang theo Minh Tuyên đi tìm Phong Lăng Hề.

* * *

Bởi vì không chỉ một người mà là hai người đều hôn mê bất tỉnh nên một đám người không thể làm gì khác hơn là ở lại trong trang viên.

Lúc này trời vừa mới hừng sáng, Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ gặm đến vui vẻ, bị người quấy rối nên sắc mặt được gọi là một cái âm trầm, ôm lấy Vân Tư Vũ lại gặm hai cái không chịu động, cô không nghe được, không nghe được...

“Nhàn vương điện hạ...”

Bất đắc dĩ ngoài sân tiếng ma âm chui vào lỗ tai, Phong Lăng Hề nhụt chí ngồi dậy buồn bực kéo y phục mặc lên trên người. Vân Tư Vũ nằm ở trên giường, trên mặt còn đỏ ửng nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười ha ha.

Phong Lăng Hề một tay kéo hắn nhét vào trong ngực, cũng cầm y phục của hắn mặc vào thân thể hắn: “Cười trên sự đau khổ của người khác là đúng không? Đi cùng với ta!”

Vân Tư Vũ tùy ý nàng loay hoay, trong miệng lại cười nói: “Ta đi làm gì?”

“Tình địch tìm đến cửa chẳng lẽ chàng không muốn phòng bị cho tốt hả?”

“Nhìn phiền lòng.”

Phong Lăng Hề tiếp tục mặc y phục vào cho hắn hừ hừ nói: “Cùng đi, ăn không được xem trước một chút cũng được!” Nói xong lại hôn một cái trên môi của hắn.

Vân Tư Vũ ngã vào trong lòng nàng cười khanh khách: “Hề, sao nàng càng ngày càng sắc vậy?”

“Nói ta sắc? Cũng không biết là ai bắt đầu nhỉ.”

Hử... Vân Tư Vũ ngừng tiếng cười lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, nói lầm bầm: “Rõ ràng là nàng cố ý mê hoặc ta...” Rõ ràng cũng là bởi vì nàng quá câu nhân mới làm hại hắn càng ngày càng sắc.

Phong Lăng Hề cười đến gần gò má đỏ ngầu trên mặt của hắn gặm một cái, lúc này mới lôi kéo hắn ra cửa.

Nhìn thấy Hoàng Ngọc Ngạn và Minh Tuyên thì vẻ mặt của Phong Lăng Hề tự nhiên không hề dễ chịu, kéo Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực lạnh lùng nói: “Hoàng tử Ngọc Ngạn có việc gì?”

Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng cắn môi nói: “Hoàng tỷ tứ hôn cho ta.”

Không biết hắn bây giờ đến nói cho Phong Lăng Hề biết chuyện này rốt cuộc còn đang chờ đợi cái gì. Thế nhưng rất hiển nhiên Phong Lăng Hề sẽ không như ý hắn.

Phong Lăng Hề nhíu mày, động tác của Hoàng Vũ Hiên cũng không phải chậm: “Vậy chúc mừng!”

Hốc mắt của Hoàng Ngọc Ngạn đỏ ửng, khóe môi đều bị cắn ra máu. Minh Tuyên có chút không nhìn nổi tức giận nói: “Nhàn vương điện hạ...”

Đáng tiếc lời nói của hắn còn chưa ra khỏi miệng thì Phong Lăng Hề tùy ý phất phất tay, thân thể nửa phần chưa động “đùng” một tiếng. Đầu Minh Tuyên nghiêng qua một bên, thân thể thuận thế nghiêng một cái ngã xuống đất, nửa bên mặt trong nháy mắt sưng lên như bánh màn thầu, không chỉ có như vậy còn có máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng, so với lúc Vân Tư Vũ đánh Hoàng Ngọc Ngạn thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Phong Lăng Hề khẽ đảo mắt nhìn hắn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: “Bản vương là ai phải đến phiên ngươi đến quơ tay múa chân?” Xem ra thật sự tính khí của cô là càng ngày càng tốt. Nếu như lúc trước thì sao có thể khoan dung nhường nhịn đến có người một lần rồi hai lượt đến bắt nạt chứ.

Hoàng Ngọc Ngạn cũng bị dọa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Phong Lăng Hề chưa nói thì đã động tay chứ, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy. Phong Lăng Hề trước đây nhường nhịn mặc dù không phải là bởi vì hắn nhưng cũng thật sự làm cho hắn không có chút nào sợ Phong Lăng Hề. Mặc dù người chung quanh trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với cảnh Nhàn vương điện hạ đã từng giết người không chớp mắt kia.

Lúc này bánh bao nhỏ vừa đúng lúc được Khởi Vân ôm vào, vừa thấy Hoàng Ngọc Ngạn thì bàn tay nhỏ xòe ra chỉ một ngón tức giận nói: “Tiện nhân!”

Khởi Vân đi theo phía sau Thích chưởng quản không khỏi cứng đờ, xong rồi! Tiểu công tử thật bị nàng dạy hư!

Hoàng Ngọc Ngạn bị bánh bao nhỏ mắng như vậy oan ức hai ngày này tất cả đều hóa thành tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi tính là thứ gì? Lại dám nhục mạ bản Hoàng tử, phạm thượng, người đâu, đánh cho bản Hoàng tử!”

Hiển nhiên hắn đã tức giận đến mức đã quên đối phương chỉ là tiểu hài tử chưa tròn một tuổi, hoặc là trong lòng hắn thật sự cũng giống như Âu Dương Lăng Ca căm ghét tồn tại của bánh bao nhỏ.

Toàn thân Vân Tư Vũ sát khí ứa ra, Phong Lăng Hề cũng cười mỉa một tiếng.

Hoàng Ngọc Ngạn tới nơi này bên người chỉ dẫn theo Minh Tuyên nhưng chỗ tối còn có ám vệ đi theo, ám vệ luôn luôn chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, sẽ không lo lắng nhiều chuyện khác. Hoàng Ngọc Ngạn bảo động tay thì các nàng tự nhiên là lập tức hành động.

Hiện tại cho dù là thể diện của Hoàng Vũ Hiên cũng che không nổi! Hai mắt của Phong Lăng Hề nhắm lại, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Giết.”

Dạ Tinh giống như là u linh nhẹ nhàng đi ra, mấy tên ám vệ trong nháy mắt toàn bộ tinh thần đều đề phòng. Các nàng vẫn không có phát hiện còn có một người như thế tồn tại, có thể thấy được người này công lực ở trên các nàng.

Chỉ là bất kể các nàng đề phòng thế nào thì trước sau cũng không phải là đối thủ của Dạ Tinh.

Đối với người dám động vào bánh bao nhỏ thì nghĩ cũng biết Dạ Tinh sẽ không hạ thủ lưu tình. Lúc nàng không tức giận thì giết người không thấy máu, lúc nàng tức giận thì đó chính là máu chảy thành sông.

Mấy tên ám vệ toàn bộ bị tách rời, trong sân bị làm cho máu chảy thành sông, mùi máu tanh dày đặc. Khắp nơi đều đỏ tươi làm cho sắc mặt của Hoàng Ngọc Ngạn trắng bệch, khom lưng ở một bên ói ra. Minh Tuyên cũng dọa sợ, co rúm trên đất run lẩy bẩy thậm chí đã quên đứng lên.

Bánh bao nhỏ bị Khởi Vân che mắt bất mãn mà vặn vẹo thân thể nhỏ ý đồ tránh thoát. Tại sao không cho nó xem tinh tinh? Người xấu!

Lúc Hoàng Vũ Mặc chạy tới đã nhìn thấy chính là một màn như vậy, lập tức đáy lòng run lên, nhớ tới Nữ hoàng bệ hạ đã từng nói: “Nếu như lúc Phong Lăng Hề làm ra thiếu chân cụt tay đầy đất lại vừa vặn bị Ngọc Ngạn nhìn thấy...”

Nhìn sắc mặt của Hoàng Ngọc Ngạn trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ ngay cả nước mật cũng muốn phun ra. nhìn lại một chút bộ dáng của Vân Tư Vũ mặt không biến sắc, nàng lần nữa xác định Phong Lăng Hề thật sự không thích hợp với Hoàng Ngọc Ngạn.

Hoàng Vũ Mặc muốn đi dìu Hoàng Ngọc Ngạn rời khỏi nhưng Phong Lăng Hề rõ ràng không dự định cứ như vậy quên đi. Nên cho thể diện cô đã cho, cô không thể vẫn dễ dàng tha thứ cho Hoàng Ngọc Ngạn cứ nháo như vậy.

Phong Lăng Hề chớp mắt một cái ra hiệu, Duẫn Thiểu Thiên mới vừa tới xem kịch vui trực tiếp ngăn cản Hoàng Vũ Mặc lại.

Hoàng Vũ Mặc hơi thay đổi sắc mặt: “Phong Lăng Hề, Ngọc Ngạn đã bị sợ đến như vậy ngươi còn muốn làm cái gì?”

Bởi vì sợ lại gây ra như hôm qua bất lợi cho chuyện danh tiếng của Hoàng Ngọc Ngạn cho nên lần này Ninh vương điện hạ để thị vệ ngăn cản những người muốn đến xem náo nhiệt kia đều ở bên ngoài. Tô Văn cũng rất phối hợp quấn lấy Mộ Dung Cầm. Đương nhiên nàng hoàn toàn không muốn nước Hoàng Vũ lại mất mặt.

Phong Lăng Hề thâm thúy nói: “Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như không hài lòng với việc tứ hôn của Nữ hoàng bệ hạ. Nếu như vậy không bằng bản vương giúp ngươi chọn một người thì thế nào?”

Hoàng Vũ Mặc khẩn trương lên: “Phong Lăng Hề, ngươi muốn làm cái gì?” Nàng mới không tin Phong Lăng Hề sẽ thật sự có lòng tốt tìm cho Hoàng Ngọc Ngạn một thê chủ tốt.

Phong Lăng Hề nhếch môi khẽ cười: “Ninh vương điện hạ căng thẳng như thế làm gì? Yên tâm đi, bản vương tìm một người ngươi hiểu tận gốc rễ, ngươi dù sao cũng nên yên tâm chứ?”

Hoàng Vũ Mặc ngược lại trái lại càng khẩn trương, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Hoàng Ngọc Ngạn đã ói đến choáng váng đầu hoa mắt, mùi máu tanh kia ám vào mũi làm cho hắn muốn ngất đi, căn bản không có nghe tiếng Phong Lăng Hề đang nói cái gì.

Phong Lăng Hề chỉ tay một cái, chỉ về chính là một thị vệ vẫn đi theo bên cạnh Hoàng Vũ Mặc, đúng là hiểu tận gốc rễ.

Thích chưởng quản có thể trở thành chưởng quản nơi này chính là bởi vì Phong Lăng Hề nhìn trúng nàng khôn khéo, vừa nhìn tư thế của Phong Lăng Hề thì nàng đã hiểu rõ ý của Cung chủ.

Lập tức mời hộ vệ kéo thị vệ đang canh giữ ở cửa sân mạnh mẽ kéo dài vào trong sân.

Người tới nơi này phần lớn là người có chút thân phận, an toàn rất là quan trọng. Bởi vậy hộ vệ tự nhiên đều là tuyển chọn tỉ mỉ, hơn nữa là người từ Thánh Cung đi ra, đối phó với một người thị vệ thì miễn bàn.

Thị vệ kia bị điểm trúng huyệt đạo nằm ném xuống đất, còn bị Duẫn Thiểu Thiên đút cho một viên xuân dược cực mạnh không thể trả lại. Nàng sợ đến mức mồ hôi lạnh đều xuất ra, không ngừng nhìn về phía Hoàng Vũ Mặc chờ mong chủ nhân có thể cứu mình. Nàng nếu là thật đụng vào Hoàng tử điện hạ đó chính thì là mười cái mạng cũng không đủ chết.

Mắt Hoàng Vũ Mặc thấy mọi chuyện phát triển trở thành như vậy cũng không vững vàng, lập tức muốn lôi kéo Hoàng Ngọc Ngạn rời đi. Bất đắc dĩ Duẫn Thiểu Thiên ngăn cản nàng quá chặt chẽ, làm cho nàng căn bản là không có cách tới gần Duẫn Thiểu Thiên, cuối cùng hai người giao đấu với nhau.

Phong Lăng Hề chê nàng vướng bận nên tự mình động tay điểm huyệt nàng rồi ném qua một bên. Sau đó liếc mắt nhìn thấy Hoàng Ngọc Ngạn vẫn ói đến trời đất u ám thì nói với Duẫn Thiểu Thiên: “Làm cho hắn tỉnh táo một chút, cũng không thể ngay cả bộ dáng của thê chủ tương lai cũng không thấy rõ.”

Duẫn Thiểu Thiên chỉ sợ thiên hạ không loạn vỗ bộ ngực bảo đảm nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối làm cho Hoàng tử điện hạ tỉnh táo hưởng thụ!”

Vân Tư Vũ ôm cánh tay của Phong Lăng Hề đứng ở nơi đó chỉ là nhìn. Lúc Phong Lăng Hề dễ dàng tha thứ cho Hoàng Ngọc Ngạn thì hắn không có bất mãn, bây giờ nàng muốn trừng trị Hoàng Ngọc Ngạn thì hắn cũng không chen miệng vào. Hắn hiểu rõ Phong Lăng Hề có chừng mực, cũng không cần hắn nhắc nhở cái gì.

Thế nhưng Hoàng Vũ Mặc sẽ không có bình tĩnh như vậy: “Phong Lăng Hề, ngươi dừng tay! Ngươi không thể làm như vậy!”

Phong Lăng Hề không thèm để ý nàng, Hoàng Ngọc Ngạn bị Duẫn Thiểu Thiên ghim hai châm trong nháy mắt thoải mái rất nhiều cũng tỉnh táo không ít nhưng còn có chút không làm rõ được chuyện gì xảy ra, chỉ là theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Hoàng Vũ Mặc nóng nảy đến độ gân xanh nổi lên: “Phong Lăng Hề, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi không thể nổi điên như thế...”

Phong Lăng Hề mắt điếc tai ngơ, cái cằm hất hất về phía thị vệ kia đã bắt đầu động tình. Duẫn Thiểu Thiên hiểu ý cười híp mắt đến gần giải huyệt đạo của nàng.

Thị vệ kia còn có chút tỉnh táo, huyệt đạo vừa được giải thì muốn chạy. Bất quá có thể bởi vì chưa hoàn toàn tỉnh táo hay không mà trong lúc vội vàng đã quên phương hướng, có chết hay không cũng lao tới về phía Phong Lăng Hề, trực tiếp bị Phong Lăng Hề đạp một cước trở lại.

Một cước này làm cho thị vệ kia thanh tỉnh một chút, thế nhưng rất nhanh lại không kiên trì được hoàn toàn bị dục vọng khống chế, dựa vào bản năng bắt lấy người gần nàng nhất, mà cách nàng gần nhất chính là Hoàng Ngọc Ngạn.

“A...” Hoàng Ngọc Ngạn bị hù dọa giẫy giụa muốn chạy đi nhưng khí lực lại há có thể lớn hơn thị vệ quanh năm luyện võ?

Một tiếng “xoẹt...”, tay áo bị xé lộ ra cánh tay ngọc ngà trắng nõn. Hoàng Ngọc Ngạn trước đây nhìn thấy một màn máu tanh kia thì hoảng sợ quá độ, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy sớm nên dọa ngất đi, đáng tiếc Duẫn Thiểu Thiên có dự kiến trước ghim châm cho hắn tuyệt đối có thể kiên trì một canh giờ không ngất.

“Hoàng tỷ... cứu đệ...” Hoàng Ngọc Ngạn sợ đến gào khóc không ngừng, tay đấm chân đá nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Hai mắt của Hoàng Vũ Mặc đỏ bừng gắt gao trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, bộ dáng kia hận không thể lột da rút gân Phong Lăng Hề.

Minh Tuyên cứng ngắc nằm trên đất động cũng không dám động, hắn cách Hoàng Ngọc Ngạn không xa thật sự cũng rất nguy hiểm.

Ma Y cung cấp dược vật bị người trong giang hồ gọi là thuốc ma. Bởi vì rất nhiều người cảm thấy những dược vật kia có ma tính, thần kỳ đến làm cho người thán phục, rồi lại đều là mang theo vài phần tà ác.

Ngay lúc Hoàng Ngọc Ngạn sắp bị lột sạch trần thì thị vệ cầm lấy y phục của hắn đột nhiên ngã đè ở trên người hắn. Hoàng Ngọc Ngạn hét lên một tiếng dùng cả tay chân đẩy nàng ra, sau đó ngồi xổm ở một bên run lẩy bẩy, oa oa khóc lớn.

Hoàng Vũ Mặc rốt cục thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đầy mồ hôi lạnh. Lúc bị Duẫn Thiểu Thiên giải huyệt đạo thì thiếu chút nữa mềm ngã xuống đất, hiển nhiên Ninh vương điện hạ cũng bị dọa không nhẹ.

Phong Lăng Hề mỉm cười nhìn Hoàng Ngọc Ngạn, tặc tặc lưỡi nói: “Thật sự là đáng tiếc...”

Hoàng Ngọc Ngạn dưới ánh mắt của nàng thì càng thêm run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám khóc, môi không ngừng mấp máy nhưng không có phát ra âm thanh. Bất quá nhìn khẩu hình đó rõ ràng đang lặp lại hai chữ “ma quỷ“.

Hoàng Vũ Mặc cười khổ một cái, Sơ Tuyết không có bị ôm đi, Phong Lăng Hề có lẽ ngay từ đầu không có ý định thật sự đối xử với Ngọc Ngạn như vậy. Nàng ta rốt cuộc vẫn là bận tâm đến tình cảm của Hoàng tỷ, chỉ là mặc dù làm như vậy cũng rất nghiêm trọng.

Bất quá nếu thật có thể làm cho Ngọc Ngạn hết hy vọng cũng được, coi như là làm ra một cơn ác mộng vậy!
Bình Luận (0)
Comment