Thê Chủ Tà Mị

Chương 59

Đối mặt với Vân Tư Vũ, Vân Vũ Dương có thể liền không khách khí, mặc dù Vân Tư Vũ bây giờ là Nhàn Vương Quân, thế nhưng nói cho cùng cũng là con trai của bà, nói chuyện tự nhiên không cần chú ý nhiều như vậy, trực tiếp đem mục đích của mình nói ra. Bất quá bởi vì còn cần Vân Tư Vũ, bà nói chuyện giọng điệu so với bình thường hòa hoãn rất nhiều.

Chỉ là, Vân Tư Vũ càng nghe sắc mặt càng khó chịu, cuối cùng trực tiếp cắt đứt lời nói của Vân Vũ Dương, tức giận nói: "Không thể nào! Phải cứu Vân Thiển chính các ngươi đi cứu, đừng hòng đánh chủ ý lên Hề!" Chuyện nguy hiểm gì liền đẩy lên trên đầu Hề.

Đối phương nếu dám cùng phủ Trấn quốc tướng quân đối nghịch, tất nhiên có chỗ dựa vào, trước tiên không đề cập tới chuyện cứu người đối với Phong Lăng Hề có nguy hiểm hay không, chỉ là Vân Vũ Dương có tâm tư lợi dụng Phong Lăng Hề liền chạm vào ranh giới cuối cùng của Vân Tư Vũ.

Hiển nhiên Vân Vũ Dương không nghĩ tới thái độ kiên quyết của Vân Tư Vũ như vậy, không để ý chút nào nghĩ đến tình thân, mặt mũi lập tức không khỏi tràn đầy tức giận quát lớn: "Nghịch tử, Thiển nhi cũng là huynh đệ ruột của ngươi, rõ ràng không nhận lục thân như vậy. Nếu như có một ngày vi nương gặp nguy hiểm, ngươi có phải là cũng thờ ơ lạnh nhạt như vậy không?"

Vân Tư Vũ hừ lạnh một tiếng, giận điên người không đền mạng nói: "Nếu như muốn cho Hề đối mặt với nguy hiểm, ta tình nguyện ngàii chết sớm một chút!"

Hiển nhiên, Vân Tư Vũ là thật sự nổi cơn thịnh nộ rồi, cái nhà này hắn chưa bao giờ xem là nhà. Bởi vì hắn chưa bao giờ cảm nhận được một tia tình thân trong cái nhà này, đối với ngôi nhà này hắn xưa nay đều là đối mặt lạnh lùng, cũng sẽ không bởi vì không đối xử công bằng mà tức giận. Bởi vì đó là lãng phí cảm tình, nhưng hiện tại Vân Vũ Dương đem chủ ý đánh lên trên người Phong Lăng Hề, hắn liền ngồi không yên, hắn đang suy nghĩ nếu như hắn đánh một chưởng về Vân Vũ Dương có thể bị sét đánh hay không.

Vân Vũ Dương bị lời nói của hắn nghẹn lời, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thiếu chút nữa một hơi thở không ra: "Ngươi... ngươi… đứa con bất hiếu này, rõ ràng nguyền rủa mẫu thân của mình, ngươi... Ta thực sự là uổng công nuôi một kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi!"

Vân Tư Vũ híp mắt cười lạnh: "Nuôi ta rất thua thiệt? Vậy ta đem tiền trả lại ngươi là được." Nói xong liền lấy ra một miếng kim bài nhỏ to bằng ngón cái từ trong lòng ngực lòng ném cho Vân Vũ Dương, cằm hất ngang, không chút do dự nói ra: "Ta Vân Tư Vũ từ nay về sau cùng phủ Trấn quốc tướng quân sẽ không lại có quan hệ gì, cả đời không qua lại với nhau!" Hắn ước gì cùng phủ tướng quân không liên quan, miễn cho Vân Vũ Dương luôn nghĩ tới nghiền ép hắn.

Nói cho cùng, hắn ở phủ Trấn quốc tướng quân sinh sống nhiều năm như vậy, nợ Vân Vũ Dương thật đúng là chỉ có vài đồng tiền mà thôi.

Kim bài quá nhỏ không đáng giá, nhưng trên kim bài này lại in dấu chương có giá trị trăm vạn bạc trắng, kim bài nhỏ như vậy, Vân Tư Vũ còn có mấy cái, đều là Phong Lăng Hề chuẩn bị cho hắn, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Bất quá hắn coi như có nhiều hơn nữa, cũng không nỡ lấy thêm ra mấy cái, ngay cả đưa một cái này cho Vân Vũ Dương hắn đều cảm thấy thiệt thòi. Lúc trước hắn sinh sống ở phủ tướng quân cũng không chán nản, cũng không phải hoàn toàn là Vân Vũ Dương nuôi hắn. Phủ tướng quân phủ căn bản cũng không phân bao nhiêu bạc trên người hắn như vậy, bất quá nếu muốn cắt đứt quan hệ, vậy thì thẳng thắn cắt hoàn toàn, hắn cũng không muốn lại quỵt nợ phủ tướng quân dù chỉ một chút, để tránh khỏi làm cho người ta lưu lại câu chuyện lại đến uy hiếp hắn.

Kỳ thực hắn để ý nhất vẫn là Phong Lăng Hề bị hắn liên lụy, không muốn Phong Lăng Hề bởi vì hắn mà chịu thiệt, cho nên hắn mới quyết đoán như vậy.

Vân Tư Vũ nói xong cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi ly, Vân Vũ Dương tức giận tới mức đập vào bàn.

Chủ ý của bà thật hay, thế nhưng lại không biết chính mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Nhàn vương điện hạ, lại càng chưa từng hiểu rõ qua chính mình vì sao vẫn không để ý đến nhi tử chút nào, cho nên nhất định phải thất bại.

Vân Tư Vũ không phải là u mê yếu đuối hèn nhát, kiêng kỵ rất nhiều người, hắn có không chỉ là một chút khôn vặt, cho nên, cái gì thăm dò, cái gì lợi dụng, cái gì cứu người, chuyện này còn chưa có bắt đầu liền chết yểu ở nơi này với Vân Tư Vũ.

Nhìn bóng lưng rời đi của Vân Tư Vũ, Vân Vũ Dương giận dữ hét: "Hắc tuyền thạch là đồ của Nhàn vương, nếu không là vì hắc tuyền thạch kia, phủ tướng quân cũng sẽ không phải là nhà không có ngày lành, Vân Thiển càng sẽ không bị người bắt đi, chuyện này nói cho cùng vẫn là do Nhàn vương gây nên, người này nàng cứu cũng phải cứu, không cứu cũng phải cứu!"

Vân Tư Vũ bước ra cửa liền dừng chân quay người lại, nhìn Vân Vũ Dương, đối mặt với người vô liêm sỉ như vậy, hắn nên tức giận đến mức run cả người mới đúng, nhưng trên thực tế hắn rất là bình tĩnh, bình tĩnh mở miệng nói: "Xem ra Vân tướng quân là rất ghét bỏ hắc tuyền thạch, đúng là bản Vương Quân không phải, lúc trước không biết Vân tướng quân căm ghét hắc tuyền thạch như vậy, rõ ràng đem nó cho ngài, đã như vậy bản Vương Quân vẫn là đem mầm gieo họa này mang đi được rồi."

Nói xong liền lay động cổ tay, bạc băng vốn ngủ say như chết ở trên cổ tay hắn bị lay động rơi trên mặt đất, Vân Tư Vũ liếc nhìn ánh mắt giận hờn của bạc băng, dặn dò nói: "Đi tìm ra hắc tuyền thạch, cho ngươi lập đại công."

Nghe vậy, trong nháy mắt tinh thần bạc băng vô cùng phấn chấn, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang, một bộ dáng chuẩn bị ra chiến trường, oạch một hồi liền không thấy, lập đại công nha! Vậy khẳng định có thức ăn ngon.

Sau khi mấy lần cùng tiểu hồ ly đoạt lấy độc hoàn, bạc băng cũng nghiễm nhiên thành một kẻ tham ăn, vẫn ghi nhớ những viên thuốc tròn vo bên trong bình nhỏ kia của Vân Tư Vũ.

Tiểu hồ ly chớp mắt mấy cái, nó cũng muốn đi mà! Nó cũng muốn lập công mà! Nó cũng muốn thức ăn ngon tròn vo mà!

Bất quá đại ma đầu đáng sợ kia đã nói, nó và bạc băng nhất định phải có một con ở bên cạnh chủ nhân, bởi vì an toàn của chủ nhân là quan trọng nhất; cho nên tiểu hồ ly vốn ở trong góc thấy bạc băng vừa đi, mặc dù tâm cũng theo bay đi nhưng lập tức nhảy lên bả vai của Vân Tư Vũ, lẳng lặng mà nằm sấp thật tốt, nhìn như là ngủ gà ngủ gật, trên thực tế lại là sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được không khí bây giờ không đúng, huống hồ nó là linh hồ thông minh như thế chứ? Hiện tại đương nhiên muốn phòng kẻ thù ám hại.

Vân Vũ Dương đã sớm bị tức giận đến mức một Phật xuất khiếu – hai Phật thăng thiên*, cũng không có đi quan tâm bạc băng và tiểu hồ ly bất phàm, càng không có nghĩ tới Vân Tư Vũ có phải là có thể tìm tới những người bắt cóc Vân Thiển kia, cũng như tìm được hắc tuyền thạch hay không, chỉ là giận dữ hét: "Nghịch tử, ngươi dám! Ngươi có thể suy nghĩ, nếu như không có nhà mẫu thân ủng hộ, ngươi một khi thất sủng liền chẳng là cái thá gì, không cần ỷ vào hiện tại Nhàn vương yêu thích ngươi, liền coi trời bằng vung!"

(*ý là tức giận đến mức bước 1 hồn lìa khỏi xác, bước 2 hồn bay lên trời.)

Cắt đứt quan hệ? Hừ! Ai từng thấy nam tử xuất giá cùng nhà mẫu thân cắt đứt quan hệ? Không có nhà mẫu thân ủng hộ, địa vị ở nhà thê chủ tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, ai lại ngu xuẩn dám làm như thế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chuốc lấy khổ đau!

Xem ra Vân Vũ Dương đối với thủ đoạn ẩn giấu của mình vẫn rất có tự tin, cho nên vẫn không cho người đuổi theo bạc băng, căn bản có lẽ là đối với bạc băng nhìn không thuận mắt!

Vân Tư Vũ dứt khoát ngồi xuống ở một bên chờ bạc băng, nghe xong lời Vân Vũ Dương nói, cũng chỉ là véo nhẹ lấy đầu ngón tay, lạnh nhạt nói: "Nhà mẫu thân ủng hộ? Chỉ sợ là ở sau kéo chân ta đi!"

Dù sau đã không cần để ý mặt mũi, Vân Tư Vũ nói chuyện cũng không kiêng dè chút nào, lại càng bỏ qua ngụy trang đã từng ngoan ngoãn.

Hắn cũng không giống như nam tử bình thường kiêng kỵ rất nhiều như vậy, Phong Lăng Hề yêu thích hắn không phải là bởi vì thân phận của hắn, nói cách khác, Phong Lăng Hề nếu như chỉ bởi vì hắn không có thân phận công tử phủ tướng quân liền chướng mắt hắn, làm sao lại đáng giá hắn vì nàng dừng lại?

Vân Dật giống như là bị Vân Tư Vũ đột nhiên tới chuyển thành dọa đến sợ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy lúc này nhìn qua Vân Tư Vũ quá mức lạnh lùng, gần như vô tình, mà động tác nhẹ nhàng véo lấy đầu ngón tay kia, thậm chí cho hắn một loại cảm giác rất ma quái nguy hiểm.

Cảm giác như vậy chỉ là một cái thoáng qua, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, thấy Vân Tư Vũ và Vân Vũ Dương đã ầm ĩ càng không thể ngăn cản, trong lòng hắn lại còn ghi nhớ một lòng thương yêu Vân Thiển.

Chỉ thấy Vân Dật đột nhiên đi tới bên cạnh Vân Tư Vũ, sau đó quỳ thẳng xuống về phía hắn, mang theo mắt lệ tràn đầy cầu xin: "Tư Vũ, làm Đại ca cầu xin ngươi, Thiển nhi mặc dù không hiểu chuyện cùng ngươi ồn ào, thế nhưng bản tính không xấu, ngươi không thể thấy chết mà không cứu! Hắn cũng là ngươi đệ đệ mà!"

Vân Tư Vũ giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: "Vân Dật, không cần làm cái trò này với ta, nếu như huynh đệ tình thâm, tại sao ngươi không để cho Tô Văn đi?"

Nhìn xem vẻ mặt của Vân Tư Vũ, trong lòng Vân Dật đột nhiên phát lạnh, cảm thấy Vân Tư Vũ như vậy rất xa lạ, xa lạ đến mức làm cho lòng người hoảng sợ, cũng không phải là Nhị công tử phủ tướng quân nhìn như ngoan ngoãn kia, cũng không phải là Nhàn Vương Quân hoạt bát đáng yên bên cạnh Nhàn vương kia.

Vân Tư Vũ cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, đối với Vân Dật hắn vẫn không thế nào thích, mặc dù hắn nhìn qua ngăn nắp như vậy, cao quý tao nhã, được kính trọng và yêu mến.

Vân Tư Vũ sâu kín nói: "Cho dù Tô Văn chỉ còn lại nửa sức lực không nhúc nhích được, đường đường là Đại tướng quân, thủ hạ chẳng lẽ còn không có mấy người tài ba? Nàng thật sự bất lực sao?"

Lời này làm cho Vân Dật giật mình đứng ngay tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, một câu cũng không nói nên lời.

Vân Tư Vũ lại tiếp tục nói: "Nghe nói Tô tướng quân còn có hai Thị quân, nên đều không phải kẻ tầm thường chứ! Nếu như ngươi cầu xin Tô Văn giúp ngươi, không xảy ra chuyện gì cũng còn tốt, một khi gặp phải một chút phiền toái như vậy, liên lụy đến Tô Văn, đó chính là cho hai người khác đả kích cơ hội của ngươi, nhất là hiện tại Tô Văn đang bị thương, vẫn còn làm cho nàng vì chuyện nhà mẫu thân ngươi hao tổn tâm trí, chuyện này vốn là có thể làm cho người cầm lấy nói, ngươi không muốn để cho người khác bắt lấy được nhược điểm của mình, cho nên liền để cho Hề đi chịu chết?"

Sắc mặt Vân Dật tái nhợt lắc đầu, không chịu thừa nhận tâm tư của mình dơ bẩn như vậy.

Vân Tư Vũ lại cười, không đếm xỉa Vân Vũ Dương vẫn tức giận đến trợn lên nhìn hắn, cũng không nhìn bộ dáng lung lay sắp ngã của Vân Dật, tiến đến bên lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Vân Dật, thật sự ngươi so với bất luận người nào cũng đều dối trá hơn, rõ ràng làm chuyện xấu, lại cứ càng muốn ra vẻ người tốt, ngay cả mình đều lừa gạt, ngươi không mệt mỏi sao? Ngươi rõ ràng động lòng với Hề không phải sao? Nhưng ở trong lòng ngươi quan trọng nhất vẫn là địa vị của ngươi, tương lai tốt đẹp của ngươi, cho nên tình thân - tình yêu đối với ngươi mà nói, ngươi cũng cho rằng không quan trọng như vậy, ngươi sẽ hết sức cứu Vân Thiển, điều kiện tiên quyết là không thể uy hiếp đến địa vị của ngươi, cho nên vì bảo vệ địa vị của ngươi, ngươi có thể nhìn Vân Thiển rơi vào trong nguy hiểm, không cầu xin Tô Văn, cũng có thể dằn lòng đem Hề đẩy vào trong nguy hiểm."

Vân Dật luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phong Lăng Hề, Vân Tư Vũ làm sao có thể không có phát hiện. Bất quá Vân Dật đã gả cho Tô Văn, hơn nữa lấy tính cách của Vân Dật, hắn cho dù thật sự hoàn toàn thay lòng đổi dạ cũng không thể tái giá. Huống hồ, trong lòng Vân Dật nhất định sẽ hết sức bài xích chính mình thay lòng đổi dạ, sự thật lẳng lơ dâm loàn, cho nên hắn mới không có quá mức để ở trong lòng, tình địch lớn nhất của hắn thật sự là Hoàng Ngọc Ngạn.

Sắc mặt Vân Dật trắng bệch, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không phải, không phải như vậy..." Hắn thích chính là Tô Văn, hắn không phải lẳng lơ dâm loàn, không tuân thủ phu đạo, thấy một người yêu một người, cũng sẽ không giống như Vân Tư Vũ nói hư hỏng như vậy, máu lạnh như vậy.

Vân Dật cố gắng muốn phủ nhận những lời Vân Tư Vũ nói, hắn không thể tiếp thu chính mình như vậy, hắn nhất định không phải như vậy: "Không, ta sẽ không để cho Thiển nhi có việc, ta cũng không muốn nàng chết."

Từ ‘nàng’ này, hiển nhiên không phải là chỉ Tô Văn.

Tiếng nói vừa dứt, Vân Dật chính là ngẩn ra, sau đó giống như là không còn sức lực mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt càng trắng đến không có một chút hồng hào nào.'Thì ra hắn thật sự thích Nhàn vương điện hạ sao? Sẽ không, hắn chỉ là hâm mộ Tư Vũ, chẳng qua là cảm thấy hắn gặp Nhàn vương điện hạ thoáng qua quá tốt, chỉ là như vậy mà thôi.'

Ngước mắt nhìn Vân Tư Vũ cười lạnh, đáy lòng Vân Dật khí lạnh càng ngày càng nặng, trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ, ác ma!

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao bây giờ nhìn tới rõ ràng đáng sợ như vậy? Hắn rõ ràng cũng không có làm gì, chỉ là mấy câu nói, nhưng lại từng chút một phá hủy hắn.

Vân Vũ Dương chỉ nghe thấy nửa đoạn trước, câu nói kế tiếp của Vân Tư Vũ bởi vì nói nhỏ bên tai Vân Dật cho nên bà cũng không nghe thấy; nhưng nhìn bộ dáng giống như điên cuồng của Vân Dật, biết rõ Vân Dật khuyên bảo cũng hoàn toàn thất bại, không khỏi vỗ bàn một cái đứng lên, chỉ vào Vân Tư Vũ, tức giận nói: "Vân Tư Vũ, ngươi thực sự là càng ngày càng coi trời bằng vung, ngày hôm nay vi nương liền cẩn thận dạy dỗ dạy dỗ ngươi, miễn cho ngươi ở phủ Nhàn vương gây chuyện thị phi, làm cho người khác cho rằng phủ tướng quân ta gia giáo không nghiêm."

Bà vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng khác liền truyền vào trong tai của ba người: "Vương Quân bản vương làm sao đắc tội Vân tướng quân rồi, để Vân tướng quân muốn động tay dạy dỗ?"

Lời này thực sự làm cho người ta không nói được lời nào, trước đây rõ ràng còn là một bộ người một nhà, thái độ không cần khách khí, hiện trong nháy mắt liền biến thành hai nhà người. Vân Vũ Dương muốn dạy dỗ Nhàn Vương Quân của cô, đó chính là đánh vào mặt Nhàn vương cô, đó là có thể tùy tiện dạy dỗ sao?

Hơn nữa, người nhà Vân tướng quân lại nói là dạy dỗ nha!

Vân Vũ Dương muốn dùng thân phận mẫu thân để dạy dỗ Vân Tư Vũ cũng là hợp tình hợp lý. Phong Lăng Hề lại cứ đem thân phận Nhàn Vương Quân của Vân Tư Vũ nhấc lên. Vân Vũ Dương nếu như dám dạy dỗ Vương Quân của nàng, khẳng định Nhàn vương điện hạ kia là sẽ cố gắng dạy dỗ vị "hạ quan" này một chút.

Phong Lăng Hề chậm rãi đi vào thư phòng, mặt mũi Vân Vũ Dương tràn đầy lúng túng, không khỏi trừng mắt về phía quản gia sau lưng Phong Lăng Hề.

Quản gia cúi đầu, trong lòng rất là ủy khất, điều này cũng không có thể trách ả nha! Nhàn vương điện hạ nhất định phải đi bên này, ả còn có thể ngăn cản không cho nàng ta đi sao?

Vân Vũ Dương đang muốn nói chút gì đó hòa hoãn bầu không khí, sau một khắc lại giống như là bị bóp cổ, đè xuống đến mức mặt đỏ lên, lạinói không ra lời.

Nhàn vương điện hạ quăng đến quăng đi trong tay đó là cái gì? Đây không phải là hắc tuyền thạch sao?

Vân Vũ Dương máy móc giống như đem dưới tầm mắt dời di, nhìn con rắn bên chân Nhàn vương điện hạ kia, đó không phải là cái trước đó Vân Tư Vũ thả sao? Nói như vậy khối hắc tuyền thạch trong tay Nhàn vương điện hạ này chính là khối bị hắn giấu đi?

Vân Vũ Dương nóng nảy, hắc tuyền thạch này nếu như thật sự bị Nhàn vương lấy về, vậy Vân Thiển có thể làm sao bây giờ? Bà phải làm như thế nào với dặn dò của nữ hoàng bệ hạ đây?

Chỉ là còn không chờ bà mở miệng nói gì, Vân Tư Vũ liền nhảy ra phía sau, trực tiếp đoạt lấy hắc tuyền thạch trong tay Phong Lăng Hề nhét vào trong lòng ngực chiếm làm của riêng. Lúc trước lấy ra hắc tuyền thạch này, hắn đã đau lòng rất lâu, hiện tại cuối cùng cũng coi như là cầm về.

Vân Vũ Dương thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu, mà Vân Tư Vũ ngay cả khóe mắt đều không nhìn bà một cái mà lôi kéo tay Phong Lăng Hề nói: "Hề, chúng ta trở về đi, về sau chuyện của phủ Trấn quốc tướng quân đều không liên quan với chúng ta."

Phong Lăng Hề không hỏi câu nào chỉ là gật đầu nói: "Được."

"Nhàn vương điện hạ..." Vân Vũ Dương tự nhiên không muốn cứ như vậy để cho hai người rời đi, thế nhưng Phong Lăng Hề nếu như muốn đi há có thể ngăn cản được?

"Vân tướng quân, nữ hoàng bệ hạ đích thân tới phủ Nhàn vương, bản vương cũng không thể trốn ở phủ tướng quân không tiếp khách."

Bị tầm mắt lạnh nhạt của Phong Lăng Hề quét qua, Vân Vũ Dương thiếu chút nữa nổi khùng lên, nữ hoàng bệ hạ cái rắm! Bà đứng ở phủ tướng quân, cho dù nữ hoàng bệ hạ thật sự đi tới phủ Nhàn vương, bà như thế nào lại không biết? Đây rõ ràng chính là lạm dụng danh nghĩa của nữ hoàng bệ hạ, một mực nàng ta vẫn không thể coi đây là nhược điểm mà đối phó bà. Bởi vì chuyện này một khi nháo đến trên triều đình, nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối sẽ cho bà một câu: "A! Trẫm xác thực có đi tới phủ Nhàn vương phủ! Thay đổi thường phục đi mà, Vân tướng quân không biết cũng có thể thông cảm được."

Đây chính là thái độ của nữ hoàng bệ hạ đối với Nhàn vương điện hạ, quả thực chính là bị Nhàn vương bỏ thuốc mê, bà còn có thể làm sao?

Nhìn Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ nghênh ngang mang hắc tuyền thạch rời khỏi địa bàn của bà, Vân Vũ Dương thiếu chút nữa đem răng cắn nát, bà có thể thật sự là trộm gà không xong còn mất cả nắm gạo!

Vân Dật giương mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt trước nay chưa từng có phức tạp, nàng ta biết rõ Tư Vũ cũng không phải vô hại như bề ngoài vậy sao?

Vân Vũ Dương sau khi phá huỷ nửa thư phòng, cuối cùng cũng coi như là tiêu tan chút khí, hiện tại mất hắc tuyền thạch muốn đi đổi người là không thể, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, chỉ là trong lòng bà lại không nhịn được lo lắng. Vân Thiển biến mất lâu như vậy rồi, nếu như có chuyện không hay xảy ra...

Vân Dật không thể ở lại phủ Trấn quốc tướng quân thêm, dù sao Tô Văn vẫn còn dưỡng thương. Hắn vẫn ở lại phủ Trấn quốc tướng quân, khẳng định lại sẽ bị hai vị Thị quân kia bắt được cơ hội đả kích hắn.

Hậu viện mặc kệ bên ngoài như thế sao, nhưng bên trong cũng không khác mấy. Trong hậu viện của Tô Văn mặc dù chỉ có ba người, nhưng bởi vì hai vị Thị quân kia thủ đoạn tuyệt vời làm cho người ta khó lòng đề phòng; mà hậu viện của Vân Vũ Dương cũng không bình tĩnh như nơi nào, mặc dù không có nháo xảy ra chuyện gì, ngoài mặt mọi người cũng đều rất hòa thuận, nhưng bên trong còn không phải là tranh đấu gay gắt sao?

Liễu Sâm cũng không đi làm chuyện dư thừa, cũng không phải sợ sệt bị người ta bắt lấy nhược điểm, làm cho người ta có cơ hội đả kích hắn sao?

Hiện tại Vân Thiển mất tích, Liễu Sâm bị bệnh, có người đúng là ở trong lòng cười trên sự đau khổ của người khác đây!

Phong Lăng Hề nói nữ hoàng bệ hạ đích thân tới phủ Nhàn vương vốn là thuận miệng nói, nhưng không nghĩ thời điểm hai người trở lại phủ Nhàn vương, thật sự nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ.

Bất quá lần này nữ hoàng bệ hạ không có mạnh mẽ bổ nhào vào Nhàn vương điện hạ, ngược lại có vẻ hơi nguy hiểm khó dò: "Nghe Bạch Khung nói, Vân Thiển mất tích?"

Phong Lăng Hề hồi kinh không lâu, còn đang trong lười biếng, cho nên chuyện Vân Thiển mất tích nàng không có nhận được tin tức trước tiên, ngược lại Bạch Khung nhìn thấy trước tiên, sau đó mặt than ít lời Bạch Khung liền nói một câu với nữ hoàng bệ hạ nhiều chuyện, kỳ thực cũng chính là tâm tư của nàng thôi.

Dựa vào cái gì chủ tử nhà mình có nhiều chuyện phải làm như vậy? Hết lần này đến lần khác lại còn lười hơn chủ tử nhà mình, cho nên mọi chuyện đều rơi xuống trên đầu mấy người thuộc hạ bọn họ. Các nàng bận bịu như thế lại còn phải phụ trách bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ kia có phải là cũng nên đền đáp một chút; tỷ như chuyện mất tích của công tử phủ tướng quân này, có thể cũng đừng mở ra trên đầu chủ nhân hay không? Nữ hoàng bệ hạ giải quyết là được rồi!

Phong Lăng Hề nhẹ nhàng nhíu mày, tầm mắt quét về phía Hoàng Vũ Hiên, nàng tự mình chạy tới phủ Nhàn vương, lại hỏi chuyện của Vân Thiển, hiển nhiên là trong chuyện này còn có chút chuyện cô không biết.

Chuyện của Vân Thiển, trên đường trở về Vân Tư Vũ đã nói cho cô biết rồi, vốn là cô cho rằng Vân Vũ Dương cố gắng hết sức phong tỏa tin tức, là vì muốn bảo vệ danh tiếng của Vân Thiển. Bây giờ nhìn vẻ mặt đó của Hoàng Vũ Hiên, chỉ sợ hoàn toàn không chỉ như thế.

Hoàng Vũ Hiên cười lạnh nói: "Vân Vũ Dương là không muốn cho ta biết chuyện này."

Dưới tầm mắt dò hỏi của Tại Phong Lăng Hề, nữ hoàng bệ hạ rất nhanh lộ ra nguyên hình, cao thâm khó dò gì đều là mây bay, chỉ thấy nữ hoàng bệ hạ đắc ý nhe răng nói: "Lão nhân kia có ý định làm cho Vân Thiển tiến cung, ta cũng ngầm đồng ý, chuyện này đối với phủ Trấn quốc tướng quân cực kì quan trọng, bà ta là sợ hãi Vân Thiển đột nhiên bị bắt làm hư chuyện này, ngược lại đem phủ Trấn quốc tướng quân đẩy vào đường cùng."

Lúc trước Hoàng Vũ Hiên vì tứ hôn cho Tô Văn và Vân Dật liền có điều do dự, nguyên nhân chính là vấn đề binh quyền.

Mà lão hồ ly Vân Vũ Dương này có thể bò tới vị trí hôm nay, sao lại không có mấy phần ánh mắt, bà ta từ lâu đoán được tâm tư của nữ hoàng bệ hạ, hơn nữa còn dự định thay thế nữ hoàng bệ hạ giải quyết mầm họa này. Cho nên bà ta ám chỉ nữ hoàng bệ hạ, bà ta đồng ý đem Vân Thiển đưa vào cung.

Kể từ đó, chờ hắn sau trăm tuổi, nữ hoàng bệ hạ nếu như muốn lấy lại binh quyền trong tay bà ta, cũng có thể danh chính ngôn thuận.

Mặc dù bà yêu thích cô con dâu Tô Văn này, nhưng trong lòng bà lại rất là rõ ràng, lấy năng lực của Tô Văn ở trong triều đã là như mặt trời buổi trưa, lại được nữ hoàng bệ hạ tín nhiệm, căn bản không cần bà đi bận tâm. Nếu như bà đơn giản chỉ cần phải chết níu lấy binh quyền trong tay, muốn sau khi trăm tuổi giao cho Tô Văn, như vậy chỉ e sợ sẽ chỉ làm nữ hoàng bệ hạ kiêng kỵ, tiến tới muốn chèn ép thậm chí là diệt trừ bà, càng có thể nào lại liên lụy Tô Văn mất đi tín nhiệm của nữ hoàng bệ hạ, cùng bị chèn ép.

Cho nên bà thông minh chuẩn bị buông tay, cứ như vậy, chí ít lúc bà còn sống có thể bảo đảm phủ Trấn quốc tướng quân bình yên; mà sau khi bà trăm tuổi, phủ Trấn quốc tướng quân không còn vinh quang, đó cũng là chuyện không thể làm gì, ai bảo bà không có nữ nhi chứ?

Mà nữ hoàng bệ hạ đối với đề nghị của Vân Vũ Dương cũng vui vẻ, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tuy nói có Phong Lăng Hề ở đây nàng rất yên tâm, nhưng nàng cũng sẽ không thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì, đều là gây phiền phức cho Phong Lăng Hề, hơn nữa chuyện này xử lý không tốt, nói không chừng còn sẽ liên lụy thế hệ sau.

Cho nên chuyện này, liền ở tình huống Vân Vũ Dương ám chỉ và nữ hoàng bệ hạ ngầm đồng ý thành chuyện như đinh đóng cột, thậm chí đã quyết định chờ thân thể thái hậu khỏe lại, lúc hồi cung mừng thọ thì chuẩn bị một hồi cung yến long trọng, chúc mừng ngày mừng thọ của thái hậu đồng thời cũng tuyển chọn mấy người nam tử vào cung cho là xung hỉ, đồng thời cũng coi như là theo tâm ý của thái hậu yêu thích cho nữ nhi xem xét mỹ nhân, để y vui vẻ hài lòng, trong đó một trong những người được lựa chọn trước chính là Vân Thiển.

Chỉ là không nghĩ tới bởi vì một tâm tư tà ác đưa lên hắc tuyền thạch của Phong Lăng Hề mà làm hại Vân Thiển bị trói đi.

Cũng khó trách Vân Vũ Dương sẽ gấp gáp như vậy, tính ra như vậy, Vân Thiển hiện tại có thể không chỉ riêng là con trai trưởng của phủ Trấn quốc tướng quân, theo như thân phận của Vân Thiển, sau khi tiến cung nhất định sẽ được phong làm Quý quân. Mặc dù còn chưa sắc phong, đó cũng là Quý quân tương lai, hơn nữa Vân Thiển tiến cung quan hệ với phủ Trấn quốc tướng quân phủ sẽ càng vẻ vang chói lọi, tự nhiên không thể làm hư.

Thế nhưng Vân Thiển đã bị người bắt đi lâu như vậy, coi như là chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng bị tổn hại trong sạch, chuyện này nếu như bị nữ hoàng bệ hạ biết được, làm cho nữ hoàng bệ hạ dưới cơn nóng giận liền đem toàn bộ phủ Trấn quốc tướng quân tống giam.

Nữ hoàng bệ hạ anh minh đương nhiên sẽ không bởi vì một nam nhân bị bắt đánh mất trong sạch, liền liên lụy trọng thần vô tội trong triều, ngu ngốc như vậy, nhưng nếu như nữ hoàng bệ hạ cảm thấy chuyện Vân Thiển tiến cung đã không thể được, tiến tới muốn mượn cơ hội này loại trừ phủ Trấn quốc tướng quân đây?

Cho nên Vân Vũ Dương làm sao có thể không lo lắng, hiện tại bà là có thể giấu một ngày thì hay một ngày.

Đáng tiếc, nữ hoàng bệ hạ trong lúc bà không hay biết đã biết hết rồi.
Bình Luận (0)
Comment