Thê Chủ Tà Mị

Chương 9

Vân Dật làm sao sẽ không nghe ra ý tứ của Lục Nhã Âm, sắc mặt không khỏi càng ngày càng đỏ thắm, nhưng không có cắt đứt lời của hắn, chỉ là buồn bực nghe không lên tiếng.

Mẫu của hắn là trấn quốc tướng quân, đối với vị đồng liêu tuổi trẻ tài cao - Tô Văn này tự nhiên cũng nhắc tới, bất quá khi đó hắn không có để ở trong lòng, hiện tại gặp được người lại không tự chủ được đem những lời nói tán dương kia của mẫu thân cùng nàng có liên hệ tới.

Cuộc sống bình tĩnh qua vài ngày, nữ hoàng bệ hạ liên tục không có nhìn thấy Nhàn vương điện hạ đã hồi kinh, cuối cùng dứt khoát cũng mặc kệ nàng, lăn qua lăn lại mình mới đứng lên hành động.

***

Thiên Vũ đại lục 3598 năm, nước Hoàng Vũ, Hiên Đế kế vị vẻn vẹn một năm liền đã hoàn toàn nắm giữ thế lực ở trong triều, trong triều cao thấp một mảnh đều dẹp yên.

Mặc dù còn có một Phượng thiên quốc ở đây, hiện lên hai chân thế chân vạc xu thế, nhưng là những năm gần đây hai nước cũng không có chiến tranh, cho nên trong nước Hoàng Vũ đó là thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lập nghiệp.

Chỉ là trong triều cho dù lại bình tĩnh, cũng là không thể thiếu kéo bè kết phái, tranh đấu quyền thế, bất quá chỉ cần không phải quá mức thì nữ hoàng bệ hạ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, dù sao thân là nữ hoàng chuyện cần làm rất nhiều, nàng rất bận rộn.

Bất quá nữ hoàng bệ hạ một khi quyết tâm dân trào, đơn giản chỉ cần phải làm mai làm mối, ban thưởng tứ hôn cái gì, sẽ tùy hứng không lo lắng nàng thần tử kia cùng đối tượng được ban cho cưới sẽ có ý kiến gì.

Hiện tại trấn quốc tướng quân Vân Vũ Dương liền đang vì chuyện này buồn rầu, buổi sáng hạ triều sau khi nữ hoàng đơn độc triệu kiến nàng, mặc dù không có nói rõ muốn tứ hôn nhưng là ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

"Thê chủ, làm sao vậy?" Đang quân Vân Vũ Dương là Liễu Sâm thấy nàng liên tục cau mày không ngừng thở dài, không khỏi mở miệng hỏi thăm.

"Aizz..." Vân Vũ Dương lại thở dài, có chút buồn rầu nói: "Nữ hoàng cố ý làm cho phủ tướng quân của chúng ta cùng Nhàn vương phủ kết thân."

"Cái gì?" Liễu Sâm nghe vậy không khỏi lên tiếng kinh hô, Nhàn vương mặc dù là vương gia nhưng lại đối với triều đình không hề kiến thụ*, không vào triều - không làm việc, mặc dù nghe nói bộ dáng cũng không tệ lắm, nhưng lại cả ngày trà trộn vào thanh lâu, không biết tiến thủ, người như vậy có tiền đồ gì đáng nói?

(*kiến thụ: có ý kiến và thụ giáo mọi người.)

Nếu là người nhà bình thường có lẽ có thể muốn đem con trai gả cho nàng leo lên Nhàn vương phủ, nhưng hai đứa con trai của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không gả bọn họ cho người như vậy, bọn họ có lựa chọn tốt hơn, nhất là Dật, Dật xuất sắc như vậy dĩ nhiên là muốn cái dạng tuổi trẻ tài tuấn. Cũng không thể cứ như vậy làm hỏng.

Liễu Sâm đè đáy lòng kinh hoảng xuống hỏi: "Thê chủ, nữ hoàng có nói có thể coi trọng ai không?"

Vân Vũ Dương lắc đầu nói: "Nữ hoàng không có chỉ rõ là ai, nhưng ra lệnh cho ta mang theo mấy người hài tử tiến cung tham gia yến tiệc, làm cho Nhàn vương chính mình chọn, hơn phân nửa ý là Dật." Trong vài người con trai - Vân Dật là xuất sắc nhất, theo tính tình Nhàn vương đương gia cả ngày đến thanh Lâu sẽ chọn ai còn không hiểu sao?

"Ầm..." Cửa truyền đến từng tiếng vang lên, hai người giương mắt nhìn đi, liền gặp gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Vân Dật đứng ở nơi đó, có chút thất thần.

Liễu Sâm trong lòng đau xót, vội vàng đi tới dìu hắn tiến vào, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Dật...Dật... ngươi cũng đừng dọa phụ thân..."

Vân Dật lúc này mới hồi phục tinh thần lại, một gương mặt mỹ lệ vẫn như cũ không có chút huyết sắc nào, nhìn xem Liễu Sâm hỏi: "Phụ thân... đây không phải là sự thật có đúng hay không?" Hắn không muốn gả cho Nhàn vương, phải gả thì cũng gả cho...nghĩ đến người trong lòng kia, đáy lòng Vân Dật lại càng khó chịu, tại sao phải biến thành như vậy? Nữ hoàng làm sao sẽ đột nhiên muốn tứ hôn? Đúng rồi, Nhã Âm đã nói qua, nhưng tại sao là hắn?

Liễu Sâm rưng rưng nhìn về phía Vân Vũ Dương, cầu xin nói: "Thê chủ, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp đi, Dật không thể gả cho Nhàn vương."

Vân Vũ Dương nhìn con trai xuất sắc nhất trước mắt, trong lòng cũng là một hồi phát khổ, nhưng là muốn cho nữ hoang thay đổi tâm tư sao mà khó khăn quá.

Thấy Vân Vũ Dương không nói, Liễu Sâm không khỏi khóc ròng nói: "Nữ hoàng tại sao có thể như vậy? Kia là ân nhân cứu mạng của nàng, dựa vào cái gì để cho Dật chúng ta đi hoàn lại ân tình giúp nàng?" Nhàn vương sở dĩ được phong làm họ khác vương, bất quá cũng là bởi vì lúc trước ngẫu nhiên cứu thái nữ hoàng một mạng.

Vân Vũ Dương vội vàng lên tiếng quát lớn: "Không cho phép nói lung tung!" Nữ hoàng bệ hạ sao lại để người ngoài có thể xem vào?

Liễu Sâm bị nàng quát lớn không dám lại nói lung tung, chỉ là ôm Vân Dật khóc không ngừng.

Vân Vũ Dương nhìn xem hai người, thở dài nói: "Chuyện này để ta suy nghĩ."

Nghe vậy, tiếng khóc Liễu Sâm nhỏ đi một ít, Vân Dật tựa như cũng nhìn thấy hy vọng bình thường, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Vân Vũ Dương nhíu mày suy tư một phen, đột nhiên nhìn Liễu Sâm nói ra: "Ngươi cho người mang Tư Vũ tới đây."

Làm trái với ý tứ của nữ hoàng là không được, hiện tại chỉ hy vọng bị Nhàn vương nhìn trúng không phải là Dật, nếu như nhất định phải hy sinh một đứa con trai mà nói, Vân Tư Vũ là lựa chọn thích hợp nhất.

Vừa vặn Vân Tư Vũ cũng sắp mười tám tuổi, thời điểm nên lập gia đình, mặc dù hắn không có như thế nào chú ý đứa trai này, nhưng là nàng cũng biết trong bốn đứa con trai thì đứa con trai này tài mạo lại không xuất chúng, mặc dù bộ dạng coi như đáng yêu, lại thiếu quyến rũ mà nam tử nên có, hơn nữa tính tình hoang dã một chút, lại là con vợ kế, gả cho Nhàn vương tính ra thật cũng không quá kém.

Vân Dật cùng Vân Thiển thân là con trai trưởng, nàng không muốn bọn họ gả cho Nhàn vương, mà nhỏ nhất là Vân Suối, mặc dù tính tình có chút ít nhu nhược, nhưng cũng có vài phần tư thái liễu yếu đào tơ, so với dã hài tử Vân Tư Vũ càng làm cho người ta thêm yêu mến, nghĩ đến sau này có thể gả cho cái người tốt hơn, hơn nữa đối với phụ thân Vân Suối - Diệp Thu, Vân Vũ Dương vẫn có vài phần tình cảm, nếu để cho Vân Suối gả cho Nhàn vương, Diệp Thu nhất định sẽ rất thương tâm.

Cho nên cuối cùng xui xẻo cũng chỉ có thể là không có phụ thân trông nom - Vân Tư Vũ. Tư Vũ - Tư Vũ, cái tên Vân Tư Vũ này là phụ thân Ninh Huyên tự mình lấy, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lúc trước Ninh Huyên cũng là một tiểu mỹ nhân, tuy là người trong giang hồ, lại không hề lỗ mãng, tính tình ôn thuận, còn rất tài ba, rất được Vân Vũ Dương sủng ái, danh tiếng thậm chí vượt qua đang quân Liễu Sâm, chỉ là về sau Vân Vũ Dương không cẩn thận trúng độc ở trong cung, Ninh Huyên vì cứu nàng đem độc trên người nàng dẫn tới người mình.

Mặc dù cuối cùng bảo vệ một mạng nhưng dung mạo bị hủy, vì không để cho Vân Vũ Dương đau lòng, hắn không chịu nói cho Vân Vũ Dương là hắn cứu nàng, chỉ nói là chính mình uống nhầm thảo dược có độc mới có thể hủy dung mạo.

Cái nam tử quật cường kia một lòng cho rằng tình yêu chân chính chắc là sẽ không bởi vì dung mạo đẹp xấu mà thay đổi, nhưng sự thật lại vĩnh viễn là tàn khốc.

Phủ tướng quân mỹ nhân còn nhiều mà, đối với một cái nam tử dung mạo xấu xí đáng sợ như thế có nhiều sủng ái hơn nữa, cũng sẽ theo thời gian biến mất, chỉ nghe người mới cười không thấy người cũ khóc, càng về sau Ninh Huyên rất khó nhìn thấy bóng dáng Vân Vũ Dương nữa, nếu không phải vừa vặn trước kia hắn đã mang thai Vân Tư Vũ, chỉ sợ hắn đến chết cũng không có cách nào lưu lại một tia huyết mạch ở trên đời này. Hắn móc tim móc phổi yêu cô gái, lưu cho hắn bất quá là vô vàn cùng bi thương.

Hiện tại thậm chí còn nghĩ tới hy sinh con trai duy nhất của hắn, chỉ vì muốn bảo vệ đứa con trai khác của mình, tuyệt tình như thế, nếu là Ninh Huyên dưới suối vàng biết được, sẽ phải rất đau lòng đi.!

Không biết hắn sẽ hối hận hay không khi quyết định đổi người như thế này?

(demcodon: viết xong chương này mình thấy đau lòng cho phụ thân của anh Vũ quá, yêu đến mức không tiếc mạng của mình nhưng cuối cùng xấu đi thì lại bị cô phụ, có sắc đẹp nào có thể trường tồn mãi với thời gian đâu, hy vọng sau này tác giả không đối xử tệ với anh Vũ.)
Bình Luận (0)
Comment