Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 324

Ngước mắt nhìn lên trời, đã là giữa trưa, đi từ trong núi ra đã mất cả buổi sáng, vừa mệt vừa khát, Chung Dực quyết định tìm một chỗ nghỉ chân, thật sự cơ thể này không chịu được mệt mọc nữa rồi, nếu là trước kia đoạn đường này có là gì, hắn càng ngày càng yếu rồi.

Ở nơi rừng rậm hoang vu này, ngay cả quán trà cũng không có, may mà Chung Dực đã tự chuẩn bị đủ nước và lương khô, tới bên đường tìm một tảng đá lớn sạch sẽ để ngồi, yên lặng dùng bữa.

Nắng đầu xuân không quá gắt, đủ để sưởi ấm, có điều hơi khô hanh nhưng Chung Dực vẫn chịu được, trên lông mày đã lấm tấm mồ hôi. Lấy khăn ra lau mồ hôi, ăn bữa trưa xong, Chung Dực quyết định nghỉ một lát rồi lập tức lên đường, tốt nhất là tìm được một nhà trọ trước khi trời tối, ở nơi rừng núi hoang vu này có rất nhiều côn trùng có độc, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đang định đứng dậy thì đột nhiên có tiếng xe ngựa ầm ầm truyền tới, Chung Dực quay đầu lại trong vô thức, ngước mắt nhìn thì thấy cát vàng mù mịt, có một cỗ xe ngựa đỏ tươi đang chạy nhanh tới. Có rất ít người sơn xe ngựa màu sắc sặc sỡ như này, Chung Dực không khỏi nhìn theo, lúc Lan Nhụy còn sống cũng rất thích màu sắc tươi sáng.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước người Chung Dực, một khắc trước còn chạy hết tốc lực, một khắc sau đã đứng vững như núi, người đánh xe chắc chắn là người trong nghề lâu năm còn không thì là một hán tử võ công cao cường.

Chung Dực nhắm mắt lại, mặc dù bây giờ rơi vào cảnh nghèo túng nhưng Chung Dực hắn cũng không phải người hèn kém, xe ngựa bất ngờ dừng lại cũng không hoảng hốt, yên lặng chờ đợi.

Chẳng mấy chốc rèm xe ngựa được vén lên, một giọng nói lanh lảnh vang ra: “Này, đi trấn Liễu Dương thế nào vậy?”

Giọng nói này nghe rất quen tai, đột nhiên lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Lan Nhụy cũng hỏi như vậy: “Này, ngươi là ai vậy?”

Một cảm giác quen thuộc gần gũi, tâm trạng của Chung Dực lập tức tốt lên, không so đo người này thất lễ, nhướng mày cười một tiếng: “Đi tới khúc cua thì rẽ phải, đi tiếp hai canh giờ là đến.”

Từ đầu tới cuối Chung Dực không hề ngẩng đầu nhìn nữ tử này, không hề tò mò về dung mạo của nàng ấy. Chỉ là rất thích giọng nói này, giống hệt người trong ký ức xưa, chẳng qua người này có vẻ ương bướng hơn.

Xe ngựa lập tức chạy thẳng, Chung Dực cũng đứng dậy đi về phía trước, trấn Liễu Dương cũng là điểm đến của hắn, một trận ho khan ập đến, sắc mặt Chung Dực tái nhợt, cầm lấy tay nải, cất bước tiến lên, xe ngựa vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng, Chung Dực cũng không quan tâm, chuyện này có liên quan gì tới hắn?

Nhưng trên đời lắm chuyện kỳ quái, tỷ như xe ngựa vừa chạy mất dạng lại dùng tốc độ sét đánh quay lại. Nữ tử kia cách rèm nói: “Này, ngươi cũng tới trấn Liễu Dương à?”

Thật ra Chung Dực không muốn trả lời nữ hài không biết phép tắc này, nhưng do được giáo dục đàng hoàng nên hắn vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi đã chỉ đường cho ta, vậy ta tiện đường chở ngươi, ta và ngươi không nợ nần gì hết.” Giọng nữ hài vọng ra ngoài, thái độ rất kiêu ngạo cứ như đang ban phước vậy.

Chung Dực nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nói: “Không cần, chỉ tiện tay chỉ mà thôi.”

Chung Dực cất bước đi, cứ cảm thấy nữ hài này là lạ, còn hán tử đánh xe thì từ đầu đến cuối không nói một câu nào, không biết trong xe còn người khác không, nữ hài này kiêu ngạo như thế, nhìn dáng vẻ này chắc là con cháu nhà thế gia có chút tiếng tăm trên giang hồ. Đời này Chung Dực không có dính líu gì với người giang hồ, tất nhiên cũng nên tránh xa hơn.

Nữ hài sửng sốt, có lẽ chưa bao giờ gặp phải người không biết điều như vậy, hừ lạnh một tiếng: “Việc ta muốn làm không cần ngươi đồng ý.”

Dứt lời, phu xe kia đột nhiên lao tới, như ưng lớn giang cánh vồ lấy Chung Dực, thân thủ rất nhanh, Chung Dực thầm run lên dùng toàn bộ sức lực né người. Nếu không rơi vào nước đường này, Chung Dực cũng sẽ không chật vật như vậy, mặc dù nam tử này lợi hại nhưng Chung Dực cũng không ngại chạm trán.

Nam tử kia sửng sốt, nhìn Chung Dực gầy yếu nhưng không ngờ lại là cao thủ.

Nữ tử trong xe ngựa ồ lên, lập tức nói: “Đại Bằng, quay về.”

Nam tử im hơi lặng tiếng trở lại xe trong nháy mắt, nhìn Chung Dực bằng ánh mắt đề phòng, nhưng vẫn nói: “Tiểu thư, người này nhiễm khí độc, e là không sống được bao lâu.”

Nữ tử đáp lại, đột nhiên một cây roi bạc từ trong xe ngựa quật tới, mặc dù Chung Dực đã cảnh giác nhưng thân mang bệnh không thể giằng co lâu dài, cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong không địch lại roi bạc, roi bạc sáng loáng như rắn độc thè lưỡi, quấn lấy eo hắn, kéo hắn lên xe.

Chung Dực bực tức nghiêm mặt nhìn nữ tử ngồi đối diện. Nữ tử này không quá đẹp, nước da cũng không trắng như nữ tử trong Kinh thành mà có màu rám nắng.

“Chưa có người nào từ chối lời mời của ta, lá gan của ngươi không nhỏ đâu.” Nữ tử nở nụ cười tươi roi rói, đôi mắt long lanh ánh nước, thế mà lại mang một nét đẹp đặc biệt khác.

Chung Dực mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Tại hạ có lòng tốt chỉ đường, cô nương quá đáng quá rồi.”

Nữ tử cười hì hì, nói: “Quá đáng? Đâu có, ta nghĩ ngươi đã chỉ đường cho ta mà lại không xin báo đáp, lại còn là nam tử đầu tiên không chịu nhìn ta, ta cảm thấy rất thú vị nên muốn cho ngươi đi nhờ đoạn đường, nhưng ngươi lại coi lòng tốt của ta như điều ác.”

Chung Dực không muốn so đo với nữ tử ương ngạnh như này, bèn đáp: “Vậy xin cô nương cho tại hạ xuống xe, đường hướng lên trời, mỗi người đi đường của mình là được.”

“Nếu ta không muốn thì sao? Nếu ta quyết tâm phải báo đáp ơn chỉ đường của ngươi thì sao?” Nữ tử cảm thấy Chung Dực là một người vô cùng thú vị, thú vị hơn những nam tử nàng ấy từng gặp nhiều, nam nhân coi trọng lễ tiết như vậy khác hoàn toàn giang hồ lỗ mãng. Nàng ấy suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi không phải là người trong giang hồ à?”

Chung Dực lắc đầu.

“Ngươi trúng độc à?”

Chung Dực gật đầu.

“Ngươi là người ở đâu?”

Chung Dực không đáp lại.

“Ngươi tên là gì?”

Hai người ngồi trong xe ngựa, một người không ngừng hỏi, một người hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, hoặc là có thể không trả lời, thật sự rất cổ quái. Nhưng tình cảnh cổ quái này kéo dài mãi, khiến khóe miệng hán tử đánh xe bên ngoài cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu thư nhà hắn kiên nhẫn với một tên đầu gỗ lâu như vậy mà không tức giận, nếu là trước đây e rằng đã xuất roi ra rồi.

Nữ tử cảm thấy Chung Dực là một mỹ nam tử hiếm có, không giống với những người luyện võ mà nàng từng gặp. Hầu như người trong giang hồ đều có nước da ngăm đen, cơ thể cường tráng, múa đao vung thương mạnh mẽ thô thiển. Nhưng nam tử yếu đuối trước mắt này lại là một cao thủ, không biết tại sao lại trúng độc khiến cơ thể tàn tã như này.

Cuối cùng Chung Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, nữ tử này lắm chuyện để hỏi thật, gần như muốn hỏi luôn mười tám đời tổ tông nhà người ta, thật sự là nhức đầu vô cùng, sao trên đời lại có người nói nhiều như thế, mà so võ công thì thua nên Chung Dực không có ý định phản kháng, dù sao thì hắn cũng là người sắp chết, ở đâu cũng như nhau.

Đột nhiên cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua, huyệt đạo ở ngực bị phong bế, nữ tử kia nắm lấy cằm Chung Dực, nhét một viên thuốc đen nhánh vào miệng hắn, sau đó khép miệng hắn lại, ấn vào giữa cổ của hắn, viên thuốc kia lập tức trôi xuống bụng, lúc này mới giải huyệt cho hắn.

Chung Dực liếc nữ tử kia một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới nàng.

Nữ tử kia bực bội nói: “Này, ngươi không hỏi ta cho ngươi ăn cái gì à?”

“Không sống được bao lâu nữa, ăn cái gì cũng không quan trọng.” Chung Dực nói.

Nữ tử nghẹn lời, sống ở đời chưa bao giờ gặp được nam nhân nào kỳ quái như vậy, bèn nói: “Ngươi đúng là người không biết coi trọng mạng sống của bản thân, ngươi sắp chết thật đó.”

Chung Dực đáp lời, tất nhiên hắn biết mình không sống được bao lâu nữa, không cần người khác nói. Chết và sống cũng không có gì khác nhau. Nếu có thể chết trong tay nữ tử có tính cách giống Lan Nhụy mấy phần thì cũng được.

Nhìn bộ dạng không màng sống chết của Chung Dực, nữ tử gần như sụp đổ hoàn toàn, xưa nay chưa bao giờ gặp được loại người như này!

“Ngươi đến trấn Liễu Dương rồi đi đâu?” Giọng nói của nữ tử dịu hơn.

“Trời đất bao la luôn có chỗ dung thân.” Trong đôi mắt của Chung Dực có chút ánh sáng, dù là đi đâu, hắn cũng chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi.

“Ngươi không có nơi ở thì đi theo ta đi, ngươi nhìn dáng vẻ xấu xí sống không ra sống, chết không ra chết của ngươi đi, ta cứu sống ngươi, ngươi cưới ta, được không?”

Chung Dực sửng sốt, quay đầu nhìn nữ tử mặt mày rạng rỡ, chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, nghiêm nghị nói: “Chung mỗ đã có vợ con, không cưới người khác.”

Nữ tử nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó thì tức giận, có lẽ không ngờ Chung Dực đã có thê tử, thế là không quan tâm tới hắn, hờn dỗi vén rèm xe lên đi ra ngoài, lầm lì ngồi bên cạnh phu xe.

Lúc này Chung Dực mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình rơi vào hang sói, thật sự quá đau đầu! Phải nghĩ cách trốn đi mới được,  nhưng bây giờ mình đánh không lại người ta, chạy không nhanh bằng người ta, càng nghĩ càng phiền muộn.

Phu xe nghe rõ câu chuyện trong xe ngựa, bèn nói: “Tiểu thư, người thích tên này như vậy thì cứ bắt về sơn trang, trói đi bái đường thành thân, cả đời không cho ra khỏi trang, dù có thê tử rồi cũng có làm sao đâu?”

Tâm trạng của nữ tử rất rối ren, lông mày nhíu chặt lại, mãi lâu sau mới cất tiếng: “Đại Bằng, không biết tại sao ta lại không muốn ép buộc hắn, nhưng hình như ta thích hắn rồi, cảm giác giống như là định mệnh mà Công Tôn tiên sinh nói lần trước ấy.”

Cả người Đại Bằng lạnh băng, nhắc đến vị họ Công Tôn kia là hắn lại đen mặt, mãi lâu sau mới nói: “Vậy chúng ta còn đến trấn Liễu Dương nữa không?”

“Đi chứ, sao lại không đi? Ta muốn nghiền Phượng Thủy và Lạc Bạch ra thành tro!” Nữ tử nghiến răng nói.

Đại Bằng nhìn nữ tử với ánh mắt lo lắng, sau đó mới nói: “Hình như chúng ta không đánh lại người ta.”

“Không đánh lại cũng phải đánh, dám lừa ta lấy ngọc trai Kỳ Lân ra làm quà cưới cho bọn họ, đúng là đáng ghét.” Nữ tử cắn răng nói.

Đại Bằng không nói nữa, xe ngựa phi hết tốc lực đến trấn Liễu Dương. Trong xe ngựa, Chung Dực không ngờ nữ tử này lại quen biết Phượng Thủy và Lạc Bạch, chẳng phải Phượng Thủy và Lạc Bạch là người của Chu Hạo Khiên sao?

Chạy tới chạy lui vẫn không thoát khỏi phạm vi thế lực của Chu Hạo Khiên, Chung Dực nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đời này không muốn nghe bất cứ tin tức gì về Chu Hạo Khiên nữa. Thật ra hắn rất ghét Chu Hạo Khiên, nhưng cũng rất bội phục Chu Hạo Khiên, nam nhân này đã trở thành cây gai trong lòng hắn, nhưng hi vọng hắn sống lâu trăm tuổi bên Minh Yên quãng đời còn lại, nhưng lại không muốn nghe bất tức tin tức gì về hạnh phúc của bọn họ. Con người ấy à, luôn kỳ quái vậy đó, luôn mâu thuẫn giày vò bản thân.

Khi xe ngựa dừng lại thì mặt trời đã ngả về Tây, trên bầu trời rực rỡ ráng chiều. Trấn Liễu Dương là một trấn nhưng lại rất nhộn nhịp, đã xế chiều nhưng trên đường vẫn kẻ đến người đi, ồn ào tấp nập.

Lúc tìm một quán trọ để nghỉ, nử tử còn thuê một gian phòng riêng cho Chung Dực, nói: “Ngươi muốn chạy cũng được, nhưng ta sẽ tìm được ngươi sớm thôi, không tin ngươi thử xem.”

Chung Dực lấy làm kỳ quái, bèn nói: “Tiểu thư có bản lãnh thông thiên, nhưng Chung mỗ cũng không phải hạng người vô năng, há lại mặc tiểu thư trói buộc?”

Nữ tử không tức giận, chỉ nói: “Vậy cứ thử một lần đi.” Nói rồi nháy mắt, cười tươi: “Ta chơi với ngươi, không tin thì thử xem.”

Nữ tử như không sợ Chung Dực chạy trốn, nói rồi lập tức dẫn Đại Bằng ra ngoài, Chung Dực biết chắc chắn bọn họ đi tìm Phượng Thủy và Lạc Bạch, trong lòng nhẹ nhõm hẵng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại vô dụng đến thế, hắn không tin không trốn được.

Đợi sau khi hai người đi rồi, Chung Dực cũng xuống lầu, trốn từ cửa sau, nhân trời tối biến mất khỏi trấn Liễu Dương, hắn còn có nơi phải đến.

“Tiểu thư, người không sợ người kia chạy mất à?” Đại Bằng tò mò hỏi.

Nữ tử cười khanh khách, nói: “Chạy thì chạy, chạy rồi thì cũng có thể bắt về.”

Đại Bằng đen mặt, nói: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, tìm ở đâu?”

“Thiên lý ngưng hương hoàn.” Trong mắt nữ tử lóe sáng, khẽ cười.

Đại Bằng sửng sốt, sau đó là kinh ngạc, thế mà lại dùng tới Thiên lý ngưng hương hoàn… Điên rồi!

“Tiểu thư giải độc cho hắn thì giải độc, dùng cái này làm gì? Quý muốn chết, trên đời này chỉ có mấy viên, chẳng lẽ người định gả cho hắn thật?” Đại Bằng không hiểu, không ngờ tiểu thư lại rung động thật.

Nữ tử ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Đại Bằng nói: “Phụ thân của ta nói, gặp được mẫu thân là số mệnh của ông ấy, nên ta nghĩ ta gặp được nam nhân này cũng là số mệnh của ta, dù hắn đi tới đâu ta cũng có thể dựa vào ngưng hương hoàn tìm ra hắn, nếu đã là số mệnh thì dù tốn cả đời cũng phải theo. Chẳng phải phụ thân theo đuổi mẫu thân cũng mất mười năm sao? Hoa Nhụy ta mất hai mươi năm cũng có thể được.”

Đại Bằng chỉ cảm thấy cái lạnh phủ lấy cả người, hai mươi năm… Vậy người thành bà cô rồi còn gả cái gì nữa?

“Hắn đã có vợ con, e rằng sẽ không đồng ý.” Vấn đề này cũng rất quan trọng.

Hoa Nhụy sờ sờ cằm, một lúc sau mới nói: “Không cưới thì không cưới, mẫu thân chưa gả cho phụ thân mà đã sinh ra ta, chẳng phải sau này vẫn cưới à. Hắn không chịu cưới ta, ta cứ ở bên cạnh hắn, kiểu gì cũng có một ngày sẽ cưới mà? Dù không cưới thì cả đời này cứ như vậy cũng không sao, thành thân không phải vấn đề quan trọng, nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”

May mà Chung Dực không nghe thấy, không thì không biết có nổi điên không. Hắn không biết khí độc trong người đã được giải, càng không biết sau này sẽ dây dưa với Hoa Nhụy, từ thời khắc này trở đi, một viên Thiên lý ngưng hương hoàn đã định sẵn Hoa Nhụy sẽ không ngừng bám lấy Chung Dực. Đó là một nữ tử cũng có chấp niệm sâu sắc giống Lan Nhụy, dù chấp niệm này ban đầu chỉ là một nỗi ám ảnh nhất thời nhưng đã an bài số mệnh cả đời…
Bình Luận (0)
Comment