The Dark Duet Series

Chương 190

Quay trở về khách sạn, hắn mở chiếc laptop với những ngón tay run rẩy và một trái tim đập như chạy đua. Ban đầu hắn cứ nghĩ đây là một ngõ cụt khác, nhưng rồi hắn nhận ra Nicole đang cố gắng liên lạc với ai đó có tên là Sophia, được một khoảng thời gian rồi. Hắn lần theo dấu vết đó, mở từng tin nhắn Nicole đã gửi cho đến khi cuối cùng, hắn cũng thấy được một email từ Sophia.

Đến: Nicole

Từ: Sophia

Trả lời: Chủ đề: Cậu đang ở chỗ quái nào vậy?

23 Tháng Mười Hai, 2009

Chào cô gái, lâu rồi không nghe tin nhỉ - mình biết. Mình xin lỗi. Kể cả khi đang viết thư này, mình biết cậu có đủ mọi quyền để ấn nút xóa nó đi, nhưng mình mong ít nhất cậu sẽ chịu nghe mình nói. Đã gần Giáng Sinh rồi, và mình cô đơn lắm. Mình nhớ cậu. Mình nhớ gia đình mình (không dám nghĩ mình lại nói thế).

Mình đang đi lang thang khắp Châu Âu, nhìn thấy những thứ mà hầu hết người ta cả đời cũng không thấy được. Sự thật ư? Nó không được như lời tán tụng đâu. Người Pháp rất đáng ghét. Mình sẽ không gợi ý đến đây trừ khi cậu nói được trôi chảy tiếng Pháp, bởi vì họ thô lỗ với du khách lắm. Dù là thành phố tình yêu, nhưng nó lại cô đơn chết được. Mình đã phải đi cầu thang để lên đỉnh Tháp Eiffel, và cuối cùng khi lên đến nơi, mình nhận ra mình chẳng có ai để cùng chia sẻ khoảnh khắc đó cả. Ý mình là, ở đó rất đông đúc và người ta cứ xô đẩy suốt, quang cảnh thật sự rất tráng lệ, như lại rất trơ trọi, nó cũng chỉ là một tòa tháp cao mà thôi. Có kẻ đã trộm ví của mình, và mình đã không hề chú ý cho đến khi đi mua đồ ở cửa hàng lưu niệm.

Nước Anh rất đắt đỏ. Cậu có biết 1 bảng bằng tận 2 đô la không!? Mình không ở đó lâu lắm. Số tiền mình có rất lớn, nhưng sẽ không đủ dùng cả đời nếu mình không cẩn thận trong việc chi tiêu. Một điều tuyệt vời ở Anh đó là người ta tử tế hơn rất nhiều, nhưng mấy người đàn ông lại gợi nhắc cho mình hơi nhiều về người mà cậu biết là ai rồi đấy. Trọng âm của họ khiến mình muốn khóc.

Mình nhớ anh ấy, Nick. Mình biết như thế thật ngu ngốc, nhưng thật đấy. Mình nghĩ đó là lý do tại sao mình không thể trò chuyện với bất kì ai sau khi rời khỏi bệnh viện. Mình không nghĩ cậu sẽ hiểu được. Không phải là mình không tin cậu – mình tin chứ. Chỉ là mình yêu anh ấy, còn những người khác đều ghét anh ấy, và mình không thể chịu được chuyện đó.

Một ngày nào đó, mình sẽ sẵn sàng. Một ngày nào đó, mình sẽ hết yêu anh ấy, sẽ không còn nhìn thấy anh ấy ở mọi nơi mình đến nữa. Mình sẽ thôi nghe thấy giọng anh ấy trong đầu và mơ về những nụ hôn của anh hằng đêm. Một ngày nào đó, mình sẽ có thể nhìn nhận được mọi thứ như nó phải thế, và mình sẽ căm ghét anh ấy vì những gì anh ấy đã bắt mình trải qua – nhưng không phải hôm nay. Không phải ngày mai.

Cậu giận dữ với mình và tin mình đi, mình hiểu điều đó. Mình sẽ điên tiết lắm nếu cậu quyết định nhảy khỏi rìa trái đất và không trả lời tin nhắn của mình, nhưng mình cần thời gian. Mình vẫn cần thời gian. Nếu cậu không còn ở đó khi mình vượt qua chuyện này, mình sẽ hiểu. Chỉ cần biết rằng, mình yêu cậu và mình không bao giờ muốn mọi chuyện thành thế này giữa hai chúng ta. Nếu mình không nhận được tin từ cậu, vậy thì chúc Giáng Sinh Vui Vẻ nhé.

Ôm cậu,

Sophia

Caleb tìm kiếm trong số tin nhắn còn lại, nhưng không tìm được bất kì ngày tháng nào sau bức email của Livvie cả. Rõ ràng là Nicole đã bước tiếp, và Livvie đã để cô ta làm thế. Có lẽ, Caleb nghĩ, hắn cũng nên làm thế với Livvie, song, trái tim hắn đã bị lấy mất rồi. Hắn cần phải biết liệu cô có còn yêu hắn không, hay liệu hắn đã đúng, rằng mọi cảm xúc cô dành cho hắn chỉ xuất phát từ nhu cầu được sống sót mà thôi.

Hắn quằn quại với ý nghĩ có nên tìm kiếm cô hay không. Hắn biết câu trả lời của cô có thể hủy hoại hắn, nhưng hắn cần phải biết. Hắn phải biết liệu cô có đau khổ khi thiếu hắn nhiều như hắn đau khổ khi thiếu cô hay không. Nếu cô có yêu hắn, hắn muốn dành phần đời còn lại của mình để cố gắng trở nên xứng đáng với cô. Nếu cô không yêu hắn, ít ra hắn có thể tìm được chút khuây khỏa vì biết rằng mình đã quyết định đúng khi trả tự do cho cô.

Caleb quan sát cô gái đang ngồi bên ngoài quán cà phê. Hắn có còn hiểu cô nữa không? Liệu cô có biết cuộc đời vốn dĩ của mình đang treo lơ lửng một cách bấp bênh không? Liệu cô có cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo của hắn không? Có phải cô có giác quan thứ sáu có thể phát hiện ra lũ quái vật hay không? Ý nghĩ đó khiến hắn thấy buồn.

Hắn đã từng ở vị trí này. Hắn đã từng làm chuyện này. Hắn không nên theo dõi cô. Hắn không nên cân nhắc việc xông vào đời cô lần nữa. Hắn vẫn còn việc phải làm, còn nhiều phụ nữ cần phải được giải phóng khỏi kiếp nô lệ mà hắn đã đẩy họ vào.

Hắn nhìn cô gái lần cuối.

Anh yêu em, Livvie.

Hắn tra chìa khóa vào và lái xe đi.

***​

Ngày thứ 392: Madrid, Tây Ban Nha

Chỉ là một loại cảm giác thôi, nhưng tôi cứ liên tục cảm thấy nó một khoảng thời gian rồi. Có người đang theo dõi tôi. Tôi đã liên lạc với Reed, và anh ta đã nghiêm túc cho vài người đi do thám để xem tôi có đang gặp nguy hiểm không. Lẽ ra anh ta sẽ gặp tôi trong vài ngày nữa, với danh nghĩa điều tra một vụ án giả mạo. Trong thời gian đó, anh ta muốn tôi cứ xử sự bình thường. Anh ta không muốn kẻ đang theo dõi tôi phát hiện ra tôi đã biết.

Reed bảo rằng anh ta đã nghe qua vài báo cáo về việc có người đang nhắm vào các đồng minh của Rafiq. Rafiq đã mất tích được hơn một năm và chính phủ của gã không lấy gì làm vui về chuyện đó. Họ nghĩ FBI có dính dáng đến sự biến mất của gã. Dĩ nhiên là họ không hề có bằng chứng. Dù vậy dường như Reed không quá bực bội về vấn đề đó. Thủ phạm rõ ràng là một kẻ giấu mặt. Anh ta đã giải phóng mười tám phụ nữ khỏi kiếp nô lệ tình dục.

Ban đầu khi mới nghe tin, tôi đã lập tức nghĩ rằng đó có thể là Caleb, và tim tôi dường như bị ai đó siết chặt lấy. Reed không hề nói ra, nhưng tôi nghĩ anh ta có thể cũng nghi ngờ là Caleb. Nó thể hiện trong cái cách anh ta hỏi rằng liệu tôi có khả năng biết kẻ đó là ai hay liệu có ai đó đã liên lạc với tôi không.

“James Cole chết rồi,” tôi đã thì thào như thế.

“Phải,” Reed đáp, “Tôi mong anh ta sẽ có đủ lý trí để giữ nguyên tình trạng đó.”

Tôi muốn đồng ý với Reed, nhưng trong tim, tôi biết điều mình thật sự muốn là gì. Tôi muốn đó là Caleb. Tôi muốn biết anh vẫn còn sống. Tôi muốn biết anh đang ở ngoài kia cố gắng sửa chữa một phần sai lầm của mình. Hơn bất kì điều gì, tôi muốn gặp lại Caleb.

Tôi đã sớm nghĩ đến việc tự sát, nhưng rồi tôi nghe thấy giọng nói Caleb bên tai, bảo tôi phải sống, vì tự sát là cách hèn nhát để chạy trốn. Vậy nên, tôi đã dùng số tiền Caleb để lại cho mình, và quyết định đi nhìn ngắm những nơi trên thế giới mà tôi từng nghe kể đến, và tưởng rằng mình không bao giờ có cơ hội được thấy.
Bình Luận (0)
Comment