Thẻ Đọc Tâm

Chương 23

Trên đường về, Bạch Tiêu ở trong trạng thái bất an. Cô không biết giúp bé gái đó chết đi như thế rốt cuộc có đúng không.

Trâu Bác nghĩ rằng Bạch Tiêu vẫn còn nghĩ đến số phận bi thảm của Dương Di Châu mà chán nản buồn bã, anh nghĩ rằng lúc này khó có cách nào để Bạch Tiêu vui lòng được.

Bởi thế, Trâu Bác liền giở tuyệt chiêu: “Bạch Tiêu, anh đưa em đi ăn hải sản nhé!”.

Ăn uống là cách họ có được niềm vui một cách nhanh chóng nhất. Bạch Tiêu thích ăn hải sản, đặc biệt là những loại cá lạ. Cô ngờ rằng kiếp trước của mình chính là một chú mèo.

Họ xuống xe sớm hơn dự định rồi đi đến một nhà hàng hải sản trong thành phố.

Trâu Bác lấy ví ra, nhìn một lúc, nghĩ rằng đi rút thêm tiền cho chắc chắn.

Ai cũng nói rằng lúc buồn, con gái thường rất thích ăn, Trâu Bác thấy Bạch Tiêu đang tâm trạng như thế chắc sẽ ăn đến mức ví anh thành căn phòng trống mất.

Hai người đi đến một ngân hàng. Bạch Tiêu ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế ở đại sảnh. Một mình Trâu Bác đi đến chỗ máy rút tiền tự động.

Bạch Tiêu đã đợi mười lăm phút, ngẩng đầu lên thì thấy Trâu Bác vẫn đứng trước cột ATM, cô nhớ là vừa rồi không có nhiều người đứng đợi ở đó.

Tại sao Trâu Bác rút tiền lâu thế?

Bạch Tiêu nghĩ: Có thể anh ấy đi rút mới biết trong thẻ còn ít, lai ngại mượn thẻ của Bạch Tiêu, cũng ngại nói với cô là mình hết tiền, nên gọi điện nhờ người khác chuyển ít tiền vào thẻ của anh ấy.

Nghĩ thế, Bạch Tiêu đứng lên, đi đến phía sau Trâu Bác, nhẹ nhàng nói: “Em hơi đau bụng, hay là hôm nay không ăn nữa, để hôm khác nhé!”.

Câu nói giải vây dịu dàng này lại khiến Trâu Bác giật bắn mình, lập tức quay lại, sắc mặt trắng bệch.

Anh lúng túng: “À, à, không sao, em đi sang bên kia đợi anh nhé, anh xong ngay thôi”.

Bach Tiêu gật đầu rồi quay lại đại sảnh.Lúc quay người đi, cô thấy máy ATM đưa ra một sấp tiền, chí ít cũng đến năm nghìn tệ, Trâu Bác rút ra rồi nhét vào ví.

Bạch Tiêu bỗng nghĩ: “Tại sao Trâu Bác không muốn cô đứng gần khi anh rút tiền, lẽ nào anh sợ cô nhìn thấy số tiền trong thẻ của anh hay mã thẻ hay sao?”.

Bạch Tiêu biết điều quay người đi, tâm trạng chẳng vui vẻ gì.

Cô sa sẩm mặt, cùng Trâu Bác đi vào quán hải sản. Trên đời này, người phi phàm có miệng lớn nhất chính là William Parry Murphy[1], vì không ai dám có ý kiến gì với định luật của ông.

[1] William Parry Murphy (1892 – 1987), là một bác sĩ người Mỹ, đá đoạt giải Nobel Sinh lý và Y khoa năm 1934 chung với George Minot và George Whipple cho công trình nghiên cứu của họ về bệnh thiếu máu cùng cách trị bệnh này.

Ví dụ như: Khi bạn gặp phải một công việc không hài lòng, nhất định sẽ liên tiếp gặp những truyện không vui khác.

Bạch Tiêu đã “giết” người, lại thấy bạn trai không muốn mình đứng gần khi anh rút tiền, sau đó cô muốn ăn một bữa hải sản thật ngon để giải tỏa, kết quả là ăn phải một sợi tóc.

Ai ăn cơm mà chưa từng gặp phải tóc chứ? Ăn món gì cũng lo lắng bất an, ăn phải tóc khi ăn cơm cũng giống như đi đường vấp ngã. Đó là điều rất bình thường…

Bạch Tiêu chau mày vân vê tóc, lại bị Trâu Bác ngăn lại.

Trâu Bác gọi nhân viên phục vụ đến.

Bạch Tiêu sợ phiền phức, không muốn gọi nhân viên phục vụ - ai có thể biết rằng người đó có cãi lại không chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy hôm nay việc gì cũng không thuận lợi.

Những người dân lành thường sợ thấy phiền phức, vì thế người xấu mới càng ngày càng càn quấy.

Nhân viên phục vụ đến, đó là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, lại bôi lớp phấn mắt màu xanh, mái tóc bết được buộc sau gáy.

Nhân viên phục vụ có bộ lông mày rất nhạt, nghe nói người có lông mày quá nhạt thì tính khí đều không tốt.

“Có chuyện gì sao?”, nhân viên phục vụ đi đến, nghiêng người hỏi.

Trâu Bác chỉ vào đĩa cá hấp trước mặt Bạch Tiêu, sợi tóc hiên ngang vừa to vừa dài vẫn hiên ngang nằm trong đó.

Cô nhân viên phục vụ nhìn sợi tóc, dửng dưng nói: “Tôi tưởng chuyện gì lớn chứ! Chỉ là một sợi tóc này thôi sao?”, cô ta vừa nói vừa nhặt sợi tóc lên, lại còn lẩm bẩm: “Đúng là lắm chuyện”.

Vẻ mặt cao ngao ấy, giọng nói kiêu căng ấy khiến Bạch Tiêu rất tự ti: Thấy chưa, quả nhiên người khác coi đó là chuyện nhỏ mà. Bỗng một Bạch Tiêu rất hiểu biết lại cảm thấy vị khách như mình chẳng khác gì người thuộc chòm sao chuyên bới lông tìm vết.

Trâu Bác nắm lấy tay cô nhân viên đang nhặt sợi tóc lên, nói lớn: “Gọi quản lý của các cô đến đây”.

Bạch Tiêu vội nói: “Thôi, bỏ qua đi”.

Tính cách của người có lông mày nhạt lại rất mạnh mẽ. Cô phục vụ tức giận quát lớn: “Sao anh lại cầm tay tôi, anh muốn trêu ghẹo tôi sao?”.

Những cô gái sớm lang bạt trong xã hội quả nhiên là rất mạnh mẽ.

Cô phục vụ đó quát to như thế khiến tất cả khách hàng trong quán lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bàn của Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cảm giác bị những người xung quanh nhìn, thấy mình thật giống chú khỉ.

Cô nói nhỏ với Trâu Bác: “Thôi bỏ đi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện”.

Trâu Bác từng hành động vì việc nghĩa, tính cách đương nhiên cũng nóng nảy và không dễ bỏ qua như thế. Vì anh tin rằng lúc nào cần hành động thì phải hành động.

Anh đã làm thế - một bàn tay vung ra.

Ba phút sau, một nhân viên bảo vệ đến. Cô nhân viên có đôi lông mày nhạt kéo tay anh bảo vệ, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình bị cầm tay, … Bộ dạng mờ ám và thẹn thùng đó khiến người khác không thể hoài nghi rằng họ có gian tình, mặc dù dáng vẻ anh bảo vệ an ủi cô ta rất đứng đắn.

Thời đai này, nhân viên nào cũng tìm cho mình một chỗ dựa. Các cô gái thật là chẳng còn lề lối gì, chẳng trách luôn có những cô gái không thích đi kiếm việc làm.

Anh bảo vệ với ý đồ anh hùng cứu mỹ nhân đã hằm hằm trừng mắt với Trâu Bác.

Trâu Bác rút ra tờ một nghìn tệ ra để lên trên bàn, nói để cô nhân viên đi cắt tóc.

Không khí có chút căng thẳng, anh bảo vệ vốn hừng hực khí thế cũng trở nên do dự.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ ngậm nước mắt, nhổ một sợi tóc của mình, sau đó cho vào miệng. Cô ta uống một ngụm nước rồi phẫn nộ mắng Bạch Tiêu: “Cô đã hài lòng chưa?”.

Phụ nữ sao cứ làm khổ những người phụ nữ khác như vậy? Khi một người phụ nữ phải chịu thiệt, họ luôn mau chóng tìm một người phụ nữ khác đê trút giận. Bạch Tiêu bị câu hỏi đó làm cho lúng túng, sự việc này căn bản không phải ý của cô.

Bạch Tiêu ăn cơm trong tâm trạng chán chường và rất không vui khi ra khỏi quán.

Trâu Bác lại luôn đi cạnh cô quan tâm hỏi han: “Em không vui à? Người nào khiến em không vui thì anh sẽ khiến người đó cũng phải buồn bã”.

Bạch Tiêu trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng tủi thân.

Trâu Bác của ngày hôm nay sao lại khác với Trâu Bác mà mình đã quen thế?

Sự việc nhỏ này có cần thiết bỏ tiền ra để sỉ nhục người khác không?

Trâu Bác khiến người khác cảm thấy rất xa lạ, dường như sau một đêm anh đã trở nên vừa nóng nảy vừa hung hăng.

Bạch Tiêu với trái tim ôn hòa, dần cảm thấy thế giới này không bình lặng như thế.

Sau khi ăn cơm với Trâu Bác, Bạch Tiêu muốn trở về trường, cô dừng lại một lúc.

Tâm trạng cô hết sức rối bời.

Cô đã giết một em bé chán sống, cô không biết giúp kết thúc cuộc đời buồn thảm ấy có phải là làm việc thiện hay không.

Bạch Tiêu tâm trạng rối như tơ vò, thế giới quan của cô đều như bị thay đổi.

Nhưng Trâu Bác dường như muốn biểu đạt tình yêu với Bạch Tiêu nên bỏ tiền ra để Bạch Tiêu trút giận, sau đó lại không tiếc tiền để mua niềm vui cho cô, rồi muốn đưa cô đi dạo phố.

Thực ra, tư duy của phái nam đôi khi rất thẳng thắn. Vì yêu bạn, anh ta sẽ nghĩ cách để bạn vui lòng, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp đến cho bạn.

Nếu một anh chàng nói yêu bạn, hay tặng quà và tìm mọi cách để làm bạn vui lòng nhưng chưa từng đưa bạn đi chơi thì cũng đừng nên tin tưởng vào thành ý của anh ta. Anh ta chính là một tên lừa đảo, cho dù anh ta có viết cho bạn những bức thư tình – vì nam sinh có thể viết một vạn bức thư tình để chứng minh một chuyện: Anh ta là người yêu văn học và biết sáng tác văn thơ.

Trâu Bác đưa Bạch Tiêu đến một cửa hàng, Bạch Tiêu thử một bộ quần áo thể thao, rất trẻ trung nhưng mác giá lại là ba nghìn bảy trăm tám mươi tệ. Hiện này, sản phẩm kiểu này đều nhìn thấy ở mọi nơi, kiểu dáng trẻ trung, giá cả hợp lý, khiến bạn kinh ngộ sâu sắc rằng cuộc sống mãi mãi là một chuỗi mâu thuẫn: Khi có dáng thì không có tiền, khi có tiền thì lại không có dáng.

Lúc thử bộ đồ này, Bạch Tiêu mới nhìn thấy mắc giá treo trên đí, cô liền chau mày, đi ra ngượng ngùng đưa bộ quần áo đó cho nhân viên phục vụ có đôi mắt dữ tợn rồi kéo Trâu Bác đi.

“Sao thế, rất đẹp mà, chúng ta mua nhé?”, Trâu Bác nói.

Bạch Tiêu kinh ngạc mở to mắt, nói: “Đắt quá, ba nghìn bảy trăm tám mươi tệ một bộ cơ. Trừ phi mặc nó chạy thể dục mà em có thể bay lên được thì mới mua. Em vẫn đang là sinh viên, tuyệt đối không dùng những đồ xa xỉ như thế này đâu”.

Trâu Bác cười cười không nói.

Sau đó Bạch Tiêu đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, Trâu Bác đã cầm một túi đồ trên tay, trong đó chính là bộ đồ cô vừa mới thử.

“Anh phát tài sao? Trúng được năm triệu tệ à?”, Bạch Tiêu cảm thấy hổ thẹn, không dám nhận.

“Chắc chắn em chưa mua vé số bao giờ rồi. Bây giờ mặt sau của vé số dòng chữ năm mươi tệ đã thành quá khứ rồi, nó được thay thế bằng phần thưởng cực lớn với giá trị mười triệu tệ cơ”, Trâu Bác ấn ấn vào mũi Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu vừa bất an vừa kinh ngạc, nhận lấy bộ đồ gần bốn nghìn tệ cũng Trâu Bác dạo phố.

Sau đó, Tráu Bắc thể hiện hành vi chàng trai phát tài theo đuổi một cô gái. Anh ta mua một chiếc Iphone tặng Bạch Tiêu, lại mua một sợi dây chuyền rực rỡ, đeo lên chiếc cổ nhỏ nhắn của Bạch Tiêu, âm thầm truyền đạt câu nói: “Anh nhiều tiền lắm, là đi cướp đấy”.

Những thứ này đều bị Bạch Tiêu kiên quyết từ chối nhưng Trâu Bác cứ có cơ hội là lại mua ngay, quyết tâm tiêu tiền của anh rất lớn.

Bạch Tiêu có một trái tim ngây thơ, bị những thứ mật ngọt chết ruồi làm cho mơ màng. Yêu Trâu Bác lâu như thế mà chưa bao giờ nghe nói anh là người giàu có, thế mà tại sao bỗng chốc anh lại trở nên hào phóng như vậy?

Hôm nay đúng là một ngày kỳ quái.

Cô rất muốn dùng Thẻ đọc suy nghĩ để xem con người Trâu Bác thật giả thế nào nhưng lại không dám.

Bạch Tiêu phát hiện: Nếu muốn biết nội tâm của một người, nhất định phải rất mạnh mẽ, vì kết quả thường bất ngờ và đáng sợ hơn bạn tưởng tượng rất nhiều.

Phải thật sự dũng cảm mới dám nhìn thấu tất cả.

Trâu Bác đã kể n+1 câu chuyện cười mà Bạch Tiêu cũng chẳng muốn nhếch miệng cười. Điều này khiến Trâu Bác không vui: “Sao đã mua nhiều đồ cho em như thế mà em vẫn chẳng nở lấy một nụ cười? Em thật khó nuông chiều đấy”.

Bạch Tiêu muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thế giới này có rất nhiều cặp tình nhân vì tiền mà phiền não, cũng có rất nhiều đôi vì tiền mà chia tay. Bạch Tiêu hoàn toàn không hoài nghi, Trâu Bác đã phát tài, có lẽ thật sự anh đã trúng được mười triệu tệ, vì anh đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Hôm sau, Trâu Bác lái chiếc BMW X5 đến ký túc xá Bạch Tiêu ở khiến cô hết sức kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì vui mừng.

Thế giới này, ngày nào cũng phát sinh những chuyện phát tài kỳ lạ. Thực ra mỗi ngày đều có người nhận được quà tặng, như là Thẻ đọc suy nghĩ của một nhà khoa học, thậm chí là của người ngoài hành tinh, hoặc là một trò vui từ người khác.

Nhưng sau khi phát tài lại tiêu xài thỏa thích. Vì đa số những người không có năng lực và tố chất tâm lý cho việc sử dụng khoản tiền đó. Việc sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ cũng như vậy.

Trâu Bắc đưa Bạch Tiêu lên xe và lái xe đi vun vút, vẫn tốt mà, vận tốc mới chỉ 70km/h thôi.

Bạch Tiêu lại lẫn nữa kinh hãi. Người con trai ở bên cạnh khiến cô kinh ngạc. Sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà anh lại trở nên ngang tàng hống hách như vậy? Con người trên những bước đường đời đều có thể trở thành cọng cỏ. Chỉ cần giẫm hay đạp một cái sẽ trở nên vô dụng.

Vườn trường vẫn yên tĩnh như xưa. Mấy sinh viên đang trượt trên patanh năm nào như Na Tra giẫm lên đám mây ngũ sắc, vui vẻ chơi đùa trên con đường rợp mát, yên tĩnh.

“Thật đáng ghét, mấy người kia cứ trượt đi trượt lại làm cản đường mình. Thật muốn đạp ga đâm chết một đứa cho chúng sợ xanh mắt ra”, Trâu Bác lái xe mà không có lấy một chút nhẫn nại. An tỏ ra không nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Bạch Tiêu.

Người với người sống rất bình đẳng, đất đai và sinh mệnh đều như thế, anh dựa vào đâu mà dám lái chiếc BMW này băng qua đó và không cho người khác vui vẻ chơi đùa chứ? Vậy mà còn nói sẽ đâm chết người ta.

Trong mắt Bạch Tiêu, chuyện này rất vô lý.

Bạch Tiêu cảm thấy trong một đêm, thế giới này hoàn toàn đã thay đổi. Thế giới của quá khứ sau một trận giông bão đã dần dần bị nhấn chìm, khi những đợt sóng được đẩy lùi, những thứ còn nổi trên mặt nước là một thành phố hoàn toàn khác.

Cô không biết cơn bão đó nổi lên khi nào, chỉ cảm thấy sau trận giông bão đó là cảm giác xa lạ, trước mắt chỉ là sự hoang tàn đổ nát.

Bạch Tiêu liền hét lên mấy tiếng dừng xe thì Trâu Bác mới chịu dừng. Cô tức giận mở cửa xe bước xuống chẳng thèm quay đầu lại.

Trâu Bác cảm thấy không thể hiểu nổi, anh cũng không biết cô gái của mình rốt cuộc là thế nào. Chẳng phải con gái đều thích khoe mẽ sao? Chẳng phải con gái đều thích những người con gái trong truyền thuyết sao? Cô gái rốt cuộc này quả thực đang làm bộ làm tịch đây mà.

Trâu Bác một mình lái xe dạo phố, cảm thấy buồn bực không tài nào tập trung được.
Bình Luận (0)
Comment