Thế Gia Danh Môn

Chương 102

Vu Thu Nguyệt đứng bên hết nhìn Thái phu nhân lại nhìn Cận Thiệu Khang lúc này đang hoàn toàn chẳng quan tâm tới sự tồn tại của mình, trái tim cô ta lạnh dần lạnh dần, rồi cứ thế rớt xuống.

Cô ta gắng giữ bình tĩnh, bước lên hành lễ với hai người họ: “Hầu gia, phu nhân!”

Cận Thiệu Khang nghe thấy giọng cô ta, vẻ dịu dàng trên mặt dần dần biến mất, quay đầu lại, nhìn cô ta, điềm đạm hỏi: “Có khỏe không?”

“Thu Nguyệt vẫn khỏe, con cũng rất khỏe, đa tạ Hầu gia quan tâm.” Vu Thu Nguyệt chầm chậm ngẩng lên, hai mắt long lanh, đầy sự ai oán và khẩn cầu.

Cận Thiệu Khang bất giác thầm thở dài. Nhờ Tưởng Nhược Nam, hắn biết thế nào là thích, là yêu. Đấy là thứ tình cảm ngọt ngào chảy vào tận trong tim, thứ tình cảm hắn chưa bao giờ cảm nhận được ở Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt gả cho hắn với trái tim nhiều tính toán vụ lợi, nhưng hắn vẫn có thể hiểu cho nàng ta. Có điều giữa nàng ta và Tưởng Nhược Lan, nếu buộc phải lựa chọn, không còn cách nào, hắn chọn Nhược Lan. Sự đau lòng của Thu Nguyệt sẽ khiến hắn thấy hổ thẹn, nhưng nếu làm Nhược Lan đau lòng, trái tim hắn cũng đau.

Dù sao Vu Thu Nguyệt cũng chỉ là thiếp thất, xét về địa vị hay tình cảm cũng không thể bì với Nhược Lan được.

Nhưng nói thế nào thì Vu Thu Nguyệt cũng đã được gả cho hắn với thân phận của một đích nữ. Cả đời này, hắn sẽ không bạc đãi nàng ta, sẽ cho nàng ta một cuộc sống đầy đủ, an nhàn. Sau này đứa trẻ ra đời, dù là nam hay nữ, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để cho nó một tiền đồ tốt đẹp. Ngoài những việc ấy ra, hắn không thể cho Vu Thu Nguyệt nhiều hơn. Cũng may, những thứ nàng ta cần chỉ có vậy mà thôi.

“Cố gắng giữ gìn sức khỏe. Cần gì cứ nói.” Cận Thiệu Khang dặn.

“Đa tạ Hầu gia.” Giọng Vu Thu Nguyệt nghẹn ngào.

Tưởng Nhược Nam đứng một bên nhìn, đương nhiên không vì mấy lời quan tâm của Cận Thiệu Khang mà nổi cơn ghen. Dù gì Vu Thu Nguyệt cũng đang mang thai con của hắn, tất hắn không thể bỏ mặc, thiếu quan tâm. Mức độ này nàng vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, muốn nói thêm với Cận Thiệu Khang mấy câu nhưng hắn đã đi qua, cùng Tưởng Nhược Nam tới chỗ Thái phu nhân.

Vu Thu Nguyệt nhìn theo mà lòng dậy lên cảm giác oán hận, tức giận.

Bên này, hai người hành lễ xong, hỏi thăm Thái phu nhân một lúc. Sau đó, Cận Thiệu Khang nói với Thái phu nhân về chuyện năm ngày nữa mình sẽ tháp tùng Hoàng thượng tới bãi săn, “Con đi khoảng một thời gian, Hoàng thượng cho phép mang theo nữ quyến. Nhược Lan sẽ đi cùng con, chuyện trong phủ nhờ mẫu thân chăm lo.”

Cận Yên Nhiên nghe thấy thế cũng rộn ràng đòi đi, Thái phu nhân vội vàng nạt con gái, chỉ một câu “ngoan ngoãn ở nhà đợi gả” đã khiến nàng ta mặt đỏ ửng, không dám lên tiếng nữa.

Thái phu nhân dặn dò Cận Thiệu Khang phải cẩn thận, Tưởng Nhược Nam không được gây họa, không được khiến Cận gia mất mặt, đại loại là những lời như thế.

Thái phu nhân nói xong, Cận Thiệu Khang đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, “Xin mẫu thân hãy cho phép nhi tử làm một việc.”

Tưởng Nhược Nam không ngờ hắn trịnh trọng như thế, lại còn đề cập tới việc này trước mặt bao nhiêu là người, nàng bỗng thấy ngượng, khẽ giật giật áo hắn: “Hầu gia…” Mặt nàng đỏ rực, lộ rõ vẻ ngượng ngùng nữ nhi.

Mọi người chưa từng thấy bộ dạng này của Tưởng Nhược Nam, bất giác liếc mắt nhìn nàng không ngớt.

Thái phu nhân càng tò mò hơn: “Hầu gia muốn nói chuyện gì?”

Cận Thiệu Khang quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười trấn an nàng, mặt Tưởng Nhược Nam càng đỏ hơn, nhưng nàng không ngăn hắn nữa. Động tác rất nhỏ giữa hai vợ chồng khiến mọi người có mặt trong phòng đều ngẩn ra, còn Vu Thu Nguyệt bất giác đứng dậy, sắc mặt tái dần.

Cận Thiệu Khang quay đầu nhìn Thái phu nhân, nghiêm túc nói: “Mẫu thân, xin hãy cho phép con và Nhược Lan được động phòng hoa chúc lại.”

Chỉ một câu nói hết sức nhẹ nhàng ấy thôi mà như tiếng sấm giữa trời quang, khiến mọi người kinh động ngẩn hết cả ra.

Một lúc sau, Cận Yên Nhiên chẳng giữ được phong thái của thục nữ, hét lên: “Động phòng hoa chúc? Hai người… hai người muốn động phòng ư?”

Tưởng Nhược Nam có cảm giác mặt mình đang bốc cháy. Nhưng, nàng lại ngẩng đầu, nhìn Thái phu nhân khẽ gật đầu xác nhận.

Thái phu nhân lập tức mỉm cười, Cận Yên Nhiên vui tới mức chạy lại nắm tay Tưởng Nhược Nam, liến thoắng: “Tốt quá, tốt quá rồi!”

Vương thị khẽ quay đầu nhìn sắc mặt trắng nhợt của Vu Thu Nguyệt, thầm thở dài.

Thái phu nhân giơ tay kéo Tưởng Nhược Nam, cười nói: “Nghĩ thông rồi là tốt, con hãy ngoan ngoãn sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho Cận gia. Làm thêm một lần động phòng hoa chúc nữa mặc dù không đúng phép tắc, nhưng ta cũng không phản đối, chỉ là không thể mở tiệc thiết khách như lần trước. Dù sao chuyện này mà truyền ra ngoài cũng sẽ khiến người ta chê cười.

Chỉ cần Tưởng Nhược Nam chịu thay đổi thì một đêm động phòng hoa chúc có là gì? Nói cho cùng, nàng dâu này, dù xét về nhân thế hay cách đối nhân xử thế, bà cũng vô cùng hài lòng.

Cận Thiệu Khang không ngờ lại thuận lợi như vậy, lập tức dập đầu: “Nhi tử biết, đa tạ mẫu thân tác thành.”

Tưởng Nhược Nam mặc dù không thoải mái với câu “nối dõi tông đường” chút nào, nhưng cũng hiểu việc này vô cùng quan trọng ở thời cổ đại. Nàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn theo Cận Thiệu Khang.

Thời gian còn lại, mọi người đều vui vẻ nói về chuyện này, Vương thị mặc dù rất thông cảm cho hoàn cảnh mà biểu muội đang rơi vào, nhưng tình hình bây giờ thế nào chứ? Tưởng Nhược Nam nếu thật sự động phòng với Hầu gia rồi thì vương quyền của Cận gia hiển nhiên thuộc về nàng. Biểu muội cho dù có sinh được thứ trưởng tử đi nữa, thế lực đứng sau Tưởng Nhược Nam mạnh mẽ như vậy, rồi sẽ sinh đích tử, lúc ấy thứ trưởng tử cũng chẳng là gì. Sau này bản thân cô ta phải ăn cháo hay được ăn cơm đều phải nhìn sắc mặt Tưởng Nhược Nam. Vì vậy Vương thị cũng tỏ ra vui mừng phấn khởi, không còn quan tâm tới biểu muội của mình nữa.

Vu Thu Nguyệt biết, lúc này cô ta nên tỏ ra vui mừng, nhưng cô ta thật sự không thể nào cười nổi.

Tưởng Nhược Nam chịu động phòng, cũng có nghĩa là không lâu nữa nàng sẽ sinh đích tử! Cô ta sẽ bị coi là gì đây? Con của cô ta sẽ thế nào? Cho dù cô ta hao tâm tổn trí nghĩ cách sinh con trai, nhưng rồi cũng vô ích thôi.

Cô ta cúi đầu, hai tay nắm chặt, bất giác không kiềm chế được mà run lên. Vu Thu Nguyệt nghiến chặt răng, cố gắng hết sức mới không để nước mắt rơi xuống.

***

Ra khỏi Tùng Hương viện, Tưởng Nhược Nam nói với Cận Thiệu Khang: “Sao chàng lại nói chuyện đó trước mặt bao nhiêu người vậy?” Hơn nữa, lại còn có cả Vu Thu Nguyệt.

Cận Thiệu Khang hiểu ý nàng, cười đáp: “Cho dù ta không nói thì không lâu nữa họ cũng sẽ biết. Hơn nữa ta với vợ ta động phòng, có gì mà không nói được? Hà tất phải che giấu kiêng kị.”

Cũng đúng. Nàng thân là chính thất, nàng động phòng với hắn cũng là việc hết sức bình thường, Vu Thu Nguyệt là thiếp thất, có gì phải bất mãn đây. Cái ngày cô ta tình nguyện gả cho Cận Thiệu Khang làm thiếp, chẳng phải cô ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi sao?

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, không bàn luận gì thêm nữa, hai người cùng đi về phía Thu Đường viện.

Ngày hôm sau, tin Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang sắp động phòng đã lan truyền khắp Hầu phủ. Thái phu nhân cũng bắt đầu chuẩn bị các thủ tục cho đêm động phòng hoa chúc. Chuyện này nói đi nói lại vẫn thấy hơi hoang đường. Nào ai đã thành thân rồi mà còn làm động phòng hoa chúc lần hai? Thái phu nhân sợ chuyện truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho thiên hạ nên hạ nghiêm lệnh cho khắp trên dưới trong phủ, không ai được lan truyền tin này ra, chuyện động phòng chỉ tiến hành âm thầm là được.

Thời gian này, Cận Thiệu Khang bận chuyện cấm vệ quân, mấy ngày liền đều đi sớm về muộn. Hôm nay, hắn khó khăn lắm mới về sớm hơn mọi ngày một chút, hai vợ chồng cùng ăn tối, Tưởng Nhược Nam thấy trăng đẹp, bèn đề nghị cùng đi dạo.

Cận Thiệu Khang đương nhiên không phản đối, hai người ra khỏi Thu Đường viện, đi về phía Hậu hoa viên.

Cùng lúc này, Vu Thu Nguyệt vì lòng buồn bã, cũng một mình dạo đến Hậu hoa viên.

Không khí ban đêm mát lành như nước, trăng sáng như gương, ngàn sao lấp lánh.

Vì đêm đã khuya, trong Hậu hoa viên ít người qua lại, Cận Thiệu Khang phóng túng hơn bình thường một chút. Hắn nắm tay nàng, chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ. Ánh trăng lẳng lặng rót lên người họ, tạo ra bầu không khí vô cùng lãng mạn, nhẹ nhàng.

Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, nghĩ gì nói nấy, thời gian dường như trôi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, họ đã đi được một vòng quanh Hậu hoa viên.

Cận Thiệu Khang sợ nàng mệt, bèn đề nghị: “Trước mặt có một cái đình nghỉ chân, chúng ta qua đó ngồi nghỉ một lát rồi quay về nhé.”

Tưởng Nhược Nam cũng hơi mệt thật, bèn gật đầu nhận lời, hai người cười nói đi về phía đình nghỉ chân trước mặt.

Ở một chỗ cách đình không xa, Vu Thu Nguyệt đang đứng trước một khóm hoa, buổi tối tâm trạng buồn chán nên cô ta cùng a hoàn Lệ Châu đi dạo hít thở không khí trong lành. Lúc dừng ở đình, thấy khóm hoa đang nở rộ bên cạnh, nghĩ đến thân mình vạn sự không thuận, trong lúc tức giận bỗng nảy ý phá hoại, cô ta bước ra ngoài, giật từng khóm hoa rồi ném xuống đất chà giẫm. Lệ Châu đứng bên nhìn hành vi điên cuồng đó mà sợ sệt, nhưng biết tính khí chủ nhân nên không dám khuyên can.

Đúng lúc này, hai chủ tớ họ nghe thấy tiếng Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang trò chuyện từ xa vọng lại. Vu Thu Nguyệt giật mình, nhìn đống hoa cỏ dập nát xung quanh, chẳng nghĩ ngợi gì, giật lấy chiếc đèn lồng trên tay Lệ Châu thổi tắt, sau đó nhanh nhẹn kéo tay Lệ Châu nấp sau hòn giả thạch.

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân hai người đi ngang qua vào đình nghỉ chân.

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang ngồi xuống ghế đá, lúc quay đầu lại thấy đống hoa cỏ dập nát dưới đất. Tưởng Nhược Nam vội vàng chỉ cho Cận Thiệu Khang xem: “Liệu có phải chó hoang vào vườn?”

Cận Thiệu Khang đáp: “Nô tài trong phủ càng ngày càng chẳng ra sao.”

Tưởng Nhược Nam tiếc nuối: “Hoa đẹp thế mà, thật đáng tiếc…”

“Nếu nàng thích, ngày mai ta cho người trồng lại.”

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang ôm lấy nàng: “Có lạnh không?”

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không lạnh.” Rồi lại chỉ lên trăng: “Thiệu Khang, chàng xem trăng càng ngày càng tròn rồi, đợi khi chúng ta đi săn về, có lẽ cũng chuẩn bị tới tết Trung Thu.”

Cận Thiệu Khang siết chặt vòng tay, tì cằm lên đầu nàng: “Nàng sai rồi, đợi khi quay về chính là đêm động phòng hoa chúc của hai ta!”

“Háo sắc!” Tưởng Nhược Nam cười mắng, “Chỉ nghĩ đến động phòng.”

Cận Thiệu Khang cúi xuống thơm lên má nàng một cái, “Nhược Lan, nàng nói thế thật oan uổng cho ta quá. Ta muốn động phòng là bởi vì sau khi động phòng nàng mới chính thức trở thành vợ ta, nàng không biết ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.”

Vu Thu Nguyệt nấp sau hòn giả thạch, sắc mặt trắng bệch. Cô ta không biết rằng, thì ra hắn cũng có thể nói những lời tình ý nồng nàn bằng thứ giọng dịu dàng như vậy. Trước kia, những lúc hai người bên nhau, họ không nói nhiều, cách thể hiện cũng chẳng thân mật nhiệt tình lắm. Cô ta vẫn tưởng đó là điều bình thường, ai chẳng biết An Viễn Hầu nổi tiếng thủ lễ? Nhưng bây giờ mới biết, thì ra hắn cũng có lúc buông lơi bản thân, chỉ có điều, đối tượng không phải là cô ta mà thôi.

Tưởng Nhược Nam khẽ ngẩng đầu lên: “Thiệu Khang, thực ra có một chuyện thiếp mãi vẫn chưa hiểu.”

Cận Thiệu Khang cười, dịu giọng: “Chuyện gì?”

“Thiệu Khang”? Vu Thu Nguyệt run rẩy, hai mắt mở to. Tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

“Rốt cuộc chàng thích thiếp ở điểm gì?” Tưởng Nhược Nam khẽ hỏi. Thực ra, bây giờ câu hỏi này đã không còn quan trọng nữa, nhưng nàng vẫn không kìm được tò mò. Bản thân nàng không xinh đẹp, cũng không dịu dàng, chẳng có tài năng khí chất gì, hắn thích nàng ở điểm nào chứ?

“Nhược Lan, tự dưng nàng hỏi thế, ta chẳng biết phải nói thế nào. Cũng có thể vì nàng đẹp, nàng lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi…” Cận Thiệu Khang chầm chậm đáp, giọng điệu khẳng định, dường như hắn cho rằng dùng mọi từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời này dành cho nàng cũng không có gì là quá đáng. Trong lòng hắn, nàng cái gì cũng tốt.

Nhưng nói mãi nói mãi, hắn bỗng hoang mang: “Hình như không chỉ có thế, như thế vẫn chưa đủ, để ta nghĩ thêm…”

“Đủ rồi, không cần nói nữa…” Nàng quay người, bỗng thấy hối hận vì mình đã hỏi câu ngốc nghếch kia. Nàng nhìn hắn, “Vớ vẩn, thiếp đâu tốt như vậy, chỉ riêng khoản chàng nói thiếp đẹp… Thiếp đâu có đẹp.”

Cận Thiệu Khang áp tay lên khuôn mặt nàng, “Ai bảo vậy? Trong mắt ta, chẳng ai đẹp bằng nàng.”

Tưởng Nhược Nam nghe mà thấy vô cùng ngọt ngào, nàng cười cười ngả hẳn vào lòng hắn. Hai tay vòng qua ôm lấy eo hắn, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Một lát sau, Cận Thiệu Khang lên tiếng: “Không sớm nữa, chúng ta về thôi.”

Tưởng Nhược Nam “ừm” một tiếng, rồi hai người tay cầm tay rời khỏi đình.

Cho tới khi chắc chắn họ đã đi xa, Vu Thu Nguyệt mới ra khỏi hòn giả thạch, sắc mặt cô ta trắng như mặt quỷ, âm trầm đáng sợ. Cô ta nhìn theo hướng họ đi, đột nhiên bật ra tiếng cười sắc lạnh.

Hay cho một đôi tình chàng ý thiếp, hay cho mối tình sâu như biển. Tưởng Nhược Lan, ngươi đã cướp đi của ta tất cả, giờ ngươi đắc ý lắm phải không? Những thứ này lẽ ra phải thuộc về ta, tình cảm của Hầu gia, vị trí chủ mẫu, vinh quang của Hầu phu nhân, đều là của ta! Ta sẽ không buông tay chịu thua đâu! Ta quyết không ngồi chờ chết!

Lệ Châu đứng bên cạnh nhìn gương mặt cô ta mà bất giác rùng mình.

Cả tối, Vu Thu Nguyệt không ngủ được.

Nay trái tim Hầu gia đã dành hết cho tiện nữ kia, việc tiện nữ đó sinh đích tử chỉ là chuyện sớm muộn! Cho dù bản thân có sinh được thứ trưởng tử cũng chẳng thể thay đổi được tất cả. Lẽ nào sau này, cứ như thế bị tiện nữ đó đè đầu cưỡi cổ? Lẽ nào cô ta phải đứng nhìn tiện nữ Tưởng Nhược Lan chiếm hết mọi vinh quang của mình? Vu Thu Nguyệt ta tài mạo song toàn, nếu có thể cam tâm chịu để người khác áp đặt, cam tâm sống đời nhu nhược thì đã không tủi nhục bước vào Hầu phủ với thân phận thiếp thất!

Nhưng bây giờ còn cách nào, phải làm sao mới vùng lên được? Phải làm thế nào mới giành lại tất cả những thứ thuộc về mình?

Ánh mắt Vu Thu Nguyệt sắc như dao, khóe miệng dần nhếch lên thành nụ cười nhạt.

***

Sáng hôm sau, khi Tưởng Nhược Nam đi dạo ở Hậu hoa viên lại gặp Vu Thu Nguyệt cũng đang tản bộ ở đó. Tưởng Nhược Nam không muốn để ý tới cô ta nên quay người bỏ đi.

Vu Thu Nguyệt nhìn thấy, nhớ lại những lời nghe được tối qua, lửa giận bốc lên, cô ta không kìm nén được mà buột miệng khiêu khích: “Tỷ tỷ, tại sao nhìn thấy muội lại bỏ đi, lẽ nào tỷ chột dạ ư?”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, dừng bước, quay lại nhìn cô ta, đáp: “Di nương nói vậy cũng thật kỳ lạ, tại sao ta lại chột dạ?”

Tưởng Nhược Nam bỗng phát hiện ra, Vu Thu Nguyệt hôm nay có chút khác lạ. Bình thường khi gặp nàng, dù không cam tâm tình nguyện thế nào thì bề ngoài cô ta vẫn vờ cung kính. Nhưng hôm nay, dường như cô ta đã bị thứ gì đó kích thích, hoàn toàn vứt bỏ mặt nạ của mình, để lộ bộ mặt thật vốn có.

Vu Thu Nguyệt từ từ bước về phía nàng, khóe miệng nhếch lên cười khó hiểu, “Đầu tiên, xin chúc mừng tỷ tỷ, chẳng bao lâu nữa sẽ động phòng cùng Hầu gia, và cũng chẳng bao lâu nữa sẽ sinh đích tử. Sau đó tiếp quản gia quyền từ tay Thái phu nhân, trở thành chủ mẫu thực sự của Hầu phủ, uy phong lẫm liệt một đời!”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn cô ta, “Ta là chính thất, tất cả những việc đó là đương nhiên thôi! Cũng chẳng có gì phải chúc mừng cả.”

Nụ cười của Vu Thu Nguyệt vụt tắt, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “Nhưng ngươi đừng quên, cái danh ‘chính thất’ ấy ngươi đã cướp từ tay ta. Nếu không phải vì ngươi thì ta mới là chính thất, ta mới là chủ mẫu của Hầu phủ! Giờ ngươi đã cướp của ta tất cả, còn không cho phép Hầu gia tới thăm ta. Tưởng Nhược Lan, ngươi không cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy tội lỗi khi đứng trước ta? Sao ngươi có thể đường hoàng, nghiễm nhiên như thế, ngươi thật quá vô sỉ!”

“Vu Thu Nguyệt, tại sao ta lại phải cảm thấy có lỗi, cảm thấy hổ thẹn với ngươi?” Tưởng Nhược Nam cũng nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng, rất điềm đạm: “Ngươi có thể thích Hầu gia, muốn được gả cho Hầu gia, tại sao ta không thể? Khi ấy ngươi còn chưa được gả về Hầu phủ cơ mà. Nếu như vậy, tại sao ta không thể lấy Hầu gia chứ?”

Thế giới này vốn là thế giới đặt quyền lợi lên hàng đầu, quyền lợi quyết định tất cả. Cách làm của Tưởng Nhược Lan là ngang ngược, nhưng đối với thế giới mà Tưởng Nhược Lan sống, cách làm đó không hề sai! Chỉ là Nhược Lan đã lựa chọn con đường này, hậu quả Nhược Lan cũng có thể gánh chịu. Nhược Lan đã phải trả giá vì sự lựa chọn của mình rồi.

Tưởng Nhược Nam nói tiếp: “Ngay khi bắt đầu cạnh tranh, ngươi hơn ta về diện mạo tài năng, nhưng gia thế của ta lại mạnh hơn ngươi nên ta thắng! Ngươi không nhận thua, được! Ngươi hạ thấp thân phận đích nữ của mình, tình nguyện vào Hầu phủ làm thiếp, bắt đầu vòng cạnh tranh thứ hai. Ngươi dùng đủ mọi cách để nhận được sự ủng hộ và thương xót của tất cả mọi người trong Hầu phủ, còn ta bị mọi người cười nhạo và khinh thường vì hành động ép hôn của mình. Do đó Hầu gia vô cùng căm ghét ta, hận ta. Ta là chính thất, nhưng chàng đã bỏ mặc ta vào đêm tân hôn mà chạy đến với ngươi, cùng ngươi động phòng hoa chúc, còn đánh ta bị thương. Trận chiến thứ hai này, ngươi đã thắng!”

Nghĩ đến chiến thắng lẫy lừng của mình vào đêm động phòng hoa chúc, Vu Thu Nguyệt bất giác hất cằm tự đắc: “Những điều đó đều do ngươi tự chuốc lấy!”

Tưởng Nhược Nam cười lạnh, tiếp tục nói: “Ngươi nói vậy cũng không sai, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Vì vậy ta đã thua và ta thừa nhận. Suốt một thời gian dài sau đấy, ta thất sủng, bị người đời cười chê, bị người ta lườm nguýt. Mà thế thôi cũng chưa đủ, ngươi còn không ngừng giở thủ đoạn, nhằm đạp ta xuống bùn đen, vĩnh viễn không có ngày vùng lên.”

Vu Thu Nguyệt nhìn trái ngó phải, thấy không có ai, bèn đáp: “Không sai, chính ta đã giở trò với ngươi, nhưng cũng chỉ là vì ta muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình. Chẳng phải ngươi đã nói chúng ta đang cạnh tranh sao? Nếu đã như vậy, tại sao ta không thể làm thế?”
Bình Luận (0)
Comment