Thế Gia Danh Môn

Chương 122

***

Sáng sớm hôm sau, Cận Thiệu Khang lên triều, Tưởng Nhược Nam tới Tùng Hương viện. Trước mặt mọi người, nàng kể lại chuyện Cảnh Tuyên Đế ban Việt nữ cho Cận Thiệu Khang.

Cũng chẳng có gì phải giấu, dù sao không lâu nữa, người cũng sẽ được đưa tới.

“Có lẽ khoảng hai hôm nữa, trong cung sẽ đưa người tới. Mong mẫu thân hãy chuẩn bị một chút.” Tưởng Nhược Nam điềm tĩnh nói.

Tất cả mọi người đều sững lại. Sao chỉ tham dự một bữa tiệc lại mang một người con gái về?

Hai tiểu thư họ Cận chẳng để lộ thần sắc gì đặc biệt, bởi trong mắt họ, với địa vị của Cận Thiệu Khang, thêm một người con gái nữa cũng không quá đáng. Nhưng với Vương thị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt thì khác, họ đều mang những tâm trạng khác nhau.

Vương thị và Cận Yên Nhiên biết Tưởng Nhược Nam rất ghen, thầm nghĩ, sau này Hầu phủ lại náo nhiệt rồi!

Nhưng Vu Thu Nguyệt khẽ chau mày lại, trong lòng thầm hận, một người đã đủ khó đối phó rồi, giờ sao lại thêm một người nữa? Nhưng lại lập tức nghĩ, tình hình hiện tại đối với cô ta là tình hình chết, không chừng người mới sẽ mang lại cơ hội mới! Phải xem diễn biến thế nào đã…

Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện này là chuyện vui, Hầu gia hiếm muộn, thêm một người nữa hầu hạ là thêm một người giúp Cận gia sinh người nối dõi.” Chỉ là người ở trong cung, đừng quá nhiều tâm tư là được, nếu không lại thêm phiền phức.

Rồi quay đầu dặn dò Trương ma ma, “Hãy thu dọn Nghênh Hương viện còn trống cho người mới đi.”

Mọi người đều nể mặt Tưởng Nhược Nam nên không nói gì. Một lúc sau, Thái phu nhân cho họ lui ra, nhưng giữ Tưởng Nhược Nam ở lại.

Những người khác đi rồi, đều châu đầu lại bàn tán.

Hai vị tiểu thư chẳng mấy khi về thăm nhà, lần này về lại ở mấy ngày mới đi. Lúc này, Cận Yên Vân đang đi theo Triệu di thái thái và Vương thị về viện tử của họ; Cận Yên Hồng không thân với bên nhị phòng nên về nơi ở của mình.

Cận Yên Nhiên đỡ Vu Thu Nguyệt về Cẩm Tú viện.

“Người con gái được Hoàng thượng ban chắc chắn không thể tầm thường.” Vu Thu Nguyệt lên tiếng.

Cận Yên Nhiên gật đầu: “Tỷ có để ý sắc mặt của tẩu tẩu không, muội có thể cảm nhận được tẩu ấy rất không vui, nhưng đây là chuyện không thể không nhận. Giờ chỉ hy vọng người mới là người biết lễ nghi phép tắc, đừng gây chuyện là được.”

Vu Thu Nguyệt vỗ vỗ tay Cận Yên Nhiên cười: “Giờ muội vẫn còn tâm tư lo những việc này sao? Ta biết, hôn sự của muội và Ninh Vương đã định ngày rồi, chính là vào tháng Mười. Cũng may Thái phu nhân đã chuẩn bị hồi môn từ sớm nên cũng không gấp gáp lắm. Muội nên lo cho hôn sự của mình đi.”

Cận Yên Nhiên đỏ mặt: “Tiểu tẩu tử thật xấu, chỉ biết cười muội muội thôi. Không thèm chơi với tẩu tẩu nữa!” Nói xong, dậm chân dậm tay chạy đi.

Vu Thu Nguyệt nhìn theo bóng Cận Yên Nhiên, nụ cười dần tắt.

Cô ta lại mong người mới sẽ là kẻ quậy phá không lễ nghi phép tắc, tìm đủ mọi cách để chiếm lấy trái tim Hầu gia, khi ấy xem Tưởng Nhược Nam còn dám huênh hoang không?

Nói thế nào thì nói, người mới chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều so với Tưởng Nhược Nam.

Một Việt nữ, một vũ nữ mà thôi.

***

Thái phu nhân gọi Tưởng Nhược Nam vào phòng trong, sai Liễu Nguyệt dâng trà.

“Nhược Lan, ta biết trong lòng con không vui, nhưng Hầu gia thân là quan tam phẩm, chuyện này khó tránh. Sau này có lẽ còn có nữa, con cũng nên nhìn thoáng một chút.”

Tưởng Nhược Nam biết, Thái phu nhân chịu hiểu cho tâm tư của nàng, chịu nói những lời an ủi này đã là rất tốt rồi, đương nhiên nàng không thể yêu cầu bà chỉ nghĩ tới nàng. Trong lòng bà, người quan trọng nhất chính là Hầu gia, là Cận gia, điều này rất bình thường.

“Con hiểu, thưa mẫu thân. Người không cần lo lắng cho con.”

Quan trọng nhất là cách cư xử của Cận Thiệu Khang, mà những chuyện ấy không cần thiết phải nói với Thái phu nhân.

“Hiểu được thì tốt.” Thái phu nhân hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, Liễu Nguyệt vào báo: “Thái phu nhân, trong cung có người tới.”

Nhanh như vậy ư? Cả Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam đều sững lại mất một lúc. Nhưng nàng lập tức rõ ràng ngay, Hoàng thượng đã cố ý làm vậy. Trong thời hạn nửa năm, hắn không nỡ để phí dù chỉ một chút thời gian nào.

Tưởng Nhược Nam thầm cười nhạt trong lòng.

Nàng cùng Thái phu nhân ra đón.

Người trong cung chính là Hoàng Quý hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, y hất phất trần nhìn Thái phu nhân cười rất tươi: “Cận lão phu nhân, chúc mừng chúc mừng, chuẩn bị tiếp chỉ.”

Thái phu nhân vội vàng sai người đi gọi những người khác lại, bố trí đâu vào đấy.

Mọi người cùng quỳ xuống, Hoàng Quý cao giọng đọc thánh chỉ, đại ý là ban Việt nữ Thanh Đại cho Cận Thiệu Khang làm thiếp.

Thái phu nhân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bà vốn tưởng rằng trong cung sẽ cho người đưa cô gái đó tới là xong, không ngờ Hoàng thượng còn vì chuyện này mà hạ thánh chỉ.

Có thể thấy Hoàng thượng rất xem trọng Hầu gia, nên bà cũng mừng thầm trong lòng, người mới Thanh Đại cũng có thể coi là sự ân sủng của Hoàng thượng dành cho Hầu gia. Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng bà bỗng thấy có thiện cảm với người con gái này.

Thái phu nhân cùng mọi người trong Cận gia dập đầu tạ ân. Hai tay dâng lên đón lấy thánh chỉ từ tay Hoàng Quý.

Hoàng Quý cười nói: “Kiệu của người mới đang chờ ngoài cổng phủ.”

Thái phu nhân vội vàng sai kẻ dưới: “Mau đưa cô nương đó vào đây.”

Mọi người đều ngóng cổ đợi chờ, rất muốn biết mỹ nhân mà Hoàng thượng ban tặng đẹp tới mức nào.

Không lâu sau, mấy a hoàn đỡ một người con gái thân hình thướt tha kiều diễm đi vào.

Cô gái có vẻ thanh tú trời sinh, mặc một chiếc áo gấm thêu hình hoa sen màu xanh nhạt, bước đi nhẹ nhàng như cành liễu đung đưa trước gió, khiến người ta có cảm giác rất gần gũi, hòa nhã.

Thái phu nhân tươi cười, thể hiện sự hài lòng của mình. Những người còn lại nhìn thần sắc của Thái phu nhân, thì cũng đều mỉm cười.

Tưởng Nhược Nam đứng một bên, giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Thanh Đại bước vào phòng, quỳ xuống, cúi lạy: “Nô tỳ Thanh Đại bái kiến Thái phu nhân, bái kiến các vị phu nhân, tiểu thư.”

Thái phu nhân vội lên tiếng: “Đứng dậy đi, sau này đều là người một nhà cả, không cần tự xưng là nô tỳ nữa.”

“Vâng.” Thanh Đại đứng dậy, lùi sang một bên, cúi đầu đứng đó.

Hoàng Quý cười: “Cận lão phu nhân, người cũng đã tới rồi, ở đây không còn việc của ta nữa, ta phải về cung bẩm báo với Hoàng thượng.”

Thái phu nhân vội sai người mang bạc lên, cung tiễn ra tận cửa.

Hoàng Quý đi rồi, Trương ma ma đến cạnh Thanh Đại, giới thiệu cho nàng ta biết danh tính của từng người có mặt trong phòng.

“Đây là phu nhân.”

Thanh Đại vội quỳ xuống, bái kiến Tưởng Nhược Nam. Cúi đầu cụp mắt, vô cùng cung kính.

Khi giới thiệu tới Vu Thu Nguyệt là quý thiếp, Thanh Đại cũng quỳ xuống, gọi tỷ tỷ. Bộ dạng khiêm tốn dịu dàng như thế, khiến Vu Thu Nguyệt có phần bất ngờ. Phải hiểu rằng, Vu Thu Nguyệt mặc dù là quý thiếp, nhưng Thanh Đại cũng là thiếp do Hoàng thượng ngự ban, cho dù không quỳ lạy Vu Thu Nguyệt cũng chẳng ai nói được gì.

Đến lượt Cận Yên Nhiên, Vương thị, Triệu di thái thái, hai vị tiểu thư họ Cận, Thanh Đại cũng hành lễ tương xứng với địa vị của họ.

Thái phu nhân thấy nàng ta thần sắc cung kính, cử chỉ lễ phép, chừng mực, không giống loại người huênh hoang, nên thiện cảm trong lòng bỗng nhiên thêm vài phần.

Tưởng Nhược Nam vẫn đứng im quan sát, mặc dù nàng biết Thanh Đại cũng chỉ là người bị liên lụy vô tội, nhưng đối với kẻ hòng mong chiếm lấy trái tim của chồng mình, nàng chẳng thể thích nổi. Chỉ mong mọi việc sẽ bình an suôn sẻ trong nửa năm tới, rồi Hoàng thượng sẽ phải nghĩ cách đón nàng ta về cung. Sau này nàng ta được phong làm phi hay được ban tặng cho người khác làm thiếp làm phu nhân, nàng cũng chẳng quan tâm.

Sau khi bái kiến từng người trong nhà họ Cận, Thái phu nhân gọi Thanh Đại lại, nắm tay nàng ta, đứng ngắm nghía một lát, cười nói: “Đúng thật là vô cùng xinh đẹp, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Thanh Đại mặt thoáng ửng hồng, cúi đầu đáp: “Thanh Đại năm nay mười sáu.”

“Nghe nói con là con gái của tông thất Việt quốc, về phủ ta làm thiếp, thật thiệt thòi cho con.”

Thanh Đại dịu dàng đáp lại: “Không thiệt thòi, gia phủ thuộc chi khác trong hoàng thất, hơn nữa Thanh Đại cũng chỉ là con thiếp thất, từ nhỏ luyện ca tập múa, vốn là vì sau này đem cống cho Lương triều, chẳng phải cao quý gì.”

Nàng ta nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả Tưởng Nhược Nam cũng đều thấy bất ngờ, lần đầu tiên vào phủ đã để lộ điểm yếu của mình, lẽ nào không sợ mọi người coi thường hay sao?

Đây là tính cách nàng ta ngây thơ không toan tính hay là cố ý làm vậy để mong có được sự thương hại cảm thông? Cho dù là thế nào, nàng ta cũng đã thành công trong việc lấy lòng Thái phu nhân.

Thái phu nhân cười càng tươi hơn, “Xa nhà xa quê, thật khó cho con quá, Thanh Đại yên tâm, sau này ở trong Hầu phủ, chỉ cần con giữ đúng lễ nghi phép tắc, Hầu phủ tuyệt đối không bạc đãi con.

Thanh Đại vội nói: “Đa tạ Thái phu nhân thương xót, Thanh Đại nhất định sẽ không khiến Thái phu nhân thất vọng.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt: “Cũng sẽ không làm hai vị tỷ tỷ thất vọng.”

Tưởng Nhược Nam chăm chú nhìn nàng ta, chỉ thấy ánh mắt nàng ta thuần khiết, rất chân thành, ngây thơ, không giống như giả vờ.

Có lẽ đây là một cô nương đơn thuần thật sự?

Nhưng dù nàng ta đơn thuần hay giảo hoạt ranh ma, tốt cũng vậy mà xấu cũng thế, đều là người nàng phải đề phòng.

Cận Yên Vân thấy Thái phu nhân thích thú với người mới, bèn đứng bên cạnh trêu chọc vài câu, chẳng mấy chốc đã khiến Thanh Đại mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng.

Vu Thu Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Nghênh Hương viện của Thanh Đại muội muội không thể thu dọn xong trong ngày một ngày hai, chi bằng mấy ngày sắp tới đến ở tạm trong Cẩm Tú viện của ta, tỷ muội chúng ta cũng có cơ hội làm quen với nhau nhiều hơn.”

Nhân cơ hội này xác định xem nàng ta ngây thơ thật hay giả. Biết đâu có thể lôi kéo bè phái, mà không thể lôi kéo thì mua chuộc, nói tóm lại là Vu Thu Nguyệt ta sẽ không để lãng phí quân cờ mơn mởn thế này.

Tưởng Nhược Nam liếc cô ta một cái, thầm cười nhạt một tiếng, hình như hơi vội quá thì phải. Nhưng nàng không lên tiếng, nàng sợ nếu nàng lên tiếng Vu Thu Nguyệt sẽ nắm được đuôi của mình, nhân cơ hội đó mà đẩy Thanh Đại sang Thu Đường viện, mà nếu thế thật, đẩy qua đẩy lại cũng phiền phức.

Thái phu nhân cười nói: “Con đang mang thai, không thể làm phiền con được, thế này đi, mấy hôm tới tạm thời ở Tùng Hương viện, đợi Nghênh Hương viện thu xếp xong sẽ chuyển qua đó.” Nói xong nhìn Thanh Đại: “Con thấy thế nào?”

Thanh Đại được sủng thì thất kinh, vội vàng đáp: “Thanh Đại sao dám ở lại viện tử của Thái phu nhân, tùy tiện sắp xếp cho Thanh Đại một căn phòng nào đó ở tạm vài ngày cũng được.” Bộ dạng thảng thốt sợ hãi khiến người ta thương xót.

“Xem con kìa, con là thiếp thất do Hoàng thượng ngự ban, sao có thể tùy tiện được? Cứ thế đi, con ở lại đây kể cho ta nghe về con người và phong cảnh của Việt quốc, cũng giúp ta đỡ buồn hơn.”

Thanh Đại vội nhận lời: “Vâng.”

Thái phu nhân quay sang sai Liễu Nguyệt thu dọn phòng nhỏ trong viện

Người trong cung đưa tới, ít nhiều gì Thái phu nhân vẫn có chút đề phòng, nhân mấy ngày tới, phải tìm hiểu tính cách thật sự của cô nương này mới được.

Lại nói thêm vài câu nữa, rồi ai về nhà nấy.

Sau khi ra khỏi Tùng Hương viện, Cận Yên Nhiên đi tới bên cạnh Tưởng Nhược Nam, nói: “Tẩu tẩu, Thanh Đại có vẻ là một cô nương thật thà. Hy vọng tính cách thật sự của nàng ta đúng là như thế.”

Tưởng Nhược Nam không nói gì, chẳng qua mới chỉ gặp mặt có một lần, sao có thể hiểu hết được chứ?

Cận Yên Nhiên thấy nàng im lặng, biết trong lòng nàng đang vì chuyện này mà không vui, cũng không tiện nói thêm gì nữa, tìm cớ rời đi.

Buổi tối, Cận Thiệu Khang về, biết chuyện, cũng có chút kinh ngạc. “Sao nhanh thế đã đưa người tới rồi, đến thời gian chuẩn bị cũng không có.” Rồi sau đó nói: “Sớm hay muộn cũng chẳng có nhiều khác biệt.

Tưởng Nhược Nam và Liên Kiều cùng giúp hắn thay triều phục.

Cận Thiệu Khang cười hỏi: “Hôm nay ở nhà nàng làm những gì?”

Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, không đáp, Liên Kiều đứng bên cười đáp thay: “Phu nhân nói muốn giúp Hầu gia may khăn tay, nô tỳ muốn giúp, nhưng phu nhân không đồng ý, nói là muốn tự tay làm, cả buổi chiều hôm nay đã thêu được một mặt của khăn rồi.”

Cận Thiệu Khang vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Nhược Lan, nàng còn biết thêu nữa sao?”

Nói thật, hắn không thể tưởng tượng được hình dáng nàng khi cầm kim thêu. Hơn nữa, theo những gì hắn biết, Nhược Lan không giỏi việc nữ công gia chánh.

Tưởng Nhược Nam vỗ nhẹ vào đầu Liên Kiều một cái, mắng: “Nha đầu, đúng là lắm mồm, còn không mau lui ra.”

Liên Kiều lè lè lưỡi: “Hầu gia vừa về, phu nhân đã đuổi nô tỳ ngay.”
Bình Luận (0)
Comment