Thế Gia Danh Môn

Chương 132

Cận Thiệu Khang cười, Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt hắn có vẻ gì đó khác thường, lại hỏi: “Sao thế? Việc đã được giải quyết rồi, sao chàng còn không vui?” Ngẫm nghĩ rồi như hiểu ra, “Có phải mẫu thân đã nói gì chàng không?” Nàng có thể tưởng tượng được Thái phu nhân sẽ nói những lời như thế nào, khó trách hắn lại không vui như thế.

Tưởng Nhược Nam cầm tay hắn lắc lắc, nhìn thì có vẻ như an ủi nhưng thực chất là đang nũng nịu.

“Được rồi, đừng ủ rũ nữa, cùng lắm thì…” Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt, đôi mắt nàng sáng long lanh, “Cùng lắm thì buổi tối thiếp xoa bóp cho chàng…”

Hai má nàng bỗng dưng đỏ rực.

Bộ dạng nàng yêu kiều như thế, khiến Cận Thiệu Khang nhìn không rời mắt, hắn kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Sau một hồi triền miên quấn quýt, hắn mới từ từ buông nàng ra, nhìn nàng khẽ nói: “Nhược Lan, cả đời này ta sẽ không để nàng phải đau lòng, buồn bã. Hãy tin ta.”

“Thiếp tin chàng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, mỉm cười.

Ánh nến nhảy nhót, một thứ ánh sáng mơ màng phủ lên người họ, tạo ra hai cái bóng mờ ảo, vô cùng đẹp đẽ và ấm áp.

Buổi tối, Tưởng Nhược Nam y lời massage cho hắn, nhưng không biết thế nào, cuối cùng lại biến thành hắn massage cho nàng. Cuối cùng lại không biết thế nào, Tưởng Nhược Nam dần dần bị hắn lột sạch quần áo, cùng chui vào chăn, sau đó họ làm gì chắc không cần phải nói nhiều nữa.

Nhưng có một điểm cần phải nhắc tới, Tưởng Nhược Nam có cảm giác, tối nay Cận Thiệu Khang có vẻ khá hăng. Trước kia nàng thấy hắn không có nhiều phụ nữ, tưởng rằng về mặt này chắc hắn không nhiệt tình, nhưng sau mới biết mình đã nhầm to. Người đàn ông này, mỗi khi bên nàng, hắn dũng mãnh như thể sức lực không bao giờ cạn, lần nào cũng khiến nàng mệt mỏi vô cùng. Hơn nữa tần suất lại rất dày, cứ cách một hai ngày lại một lần, đây còn là kết quả mà nàng đã phải nỗ lực đấu tranh để giành được. Nửa tháng đầu sau ngày động phòng, gần như ngày nào hắn cũng quấn lấy nàng, thỉnh thoảng không chỉ ngày một lần…

Có điều nói thật thì… cảm giác ấy cũng thật tuyệt.

Nhưng đến tận tối nay mới biết, thì ra trước đó hắn vẫn chưa dùng hết sức…

Hắn ôm chặt nàng, lúc thì thế này, lúc lại thế kia, không biết đổi tư thế bao nhiêu lần, tấn công vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần Tưởng Nhược Nam không chịu nổi, hắn lại ôm nàng, hôn nàng, dùng những lời ngọt ngào, tình cảm để dỗ dành nàng, khiến nàng choáng váng, rồi lại tiếp tục đợt tấn công mới. Chẳng biết bao lâu sau mới gõ trống thu quân.

Sau chuyện ấy, Tưởng Nhược Nam mệt tới mức không thể cử động nổi. Cận Thiệu Khang gọi a hoàn mang nước vào, bình thường đều tự Tưởng Nhược Nam dậy rửa ráy dọn dẹp, nhưng lần này thấy nàng không muốn cử động, biết nàng ngại không muốn để bọn a hoàn làm những việc này nên hắn đích thân rửa ráy cho nàng. Cuối cùng, hắn gọi nàng dậy nằm vào trong ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tưởng Nhược Nam hỏi một câu: “Chẳng phải chỉ có đàn ông mới được ngủ ở trong thôi sao?” Đây là phá lệ, mùa hè còn được, nhưng hễ đến mùa đông thì nằm ngoài sẽ lạnh chết người.

Cận Thiệu Khang đắp chăn cho nàng, dịu giọng nói: “Nàng ấy, lạnh cũng không biết đường nói, cả buổi tối để chân lạnh ngủ sẽ không ngon đâu. Sau này hễ trời trở lạnh, nàng ngủ trong, bên trong ấm hơn.” Những lời của hắn giống như ánh mặt trời tháng Ba, khiến người nàng ấm lên. Nàng ôm eo hắn, vùi mình trong lòng hắn. Miệng mỉm cười rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng hạnh phúc.

Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng nhưng không làm sao ngủ được, hắn nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng mà bên tai vang vọng những lời của Thái phu nhân.

“Hầu gia, nếu trong vòng nửa năm mà Nhược Lan mang thai thì người làm mẹ như ta, từ nay về sau sẽ không can thiệp vào việc của hai con nữa. Nhưng nếu trong vòng nửa năm mà không có tin tức gì, Hầu gia cần phải đến phòng Thanh Đại. Nếu đến khi ấy Hầu gia vẫn còn lần lữa đẩy đưa thì không cần phải nhớ tới người làm mẹ này. Hầu gia chỉ cần sống với vợ mình thôi, cũng không cần tới gặp bà mẹ già ta đây.”

Cận Thiệu Khang thở dài. Chuyện này, hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định không kể cho Tưởng Nhược Nam. Hắn sợ nếu nàng biết, nàng sẽ có áp lực.

Có lẽ không sao đâu, Nhược Lan khỏe mạnh, không bệnh không tật, bản thân hắn chỉ cần nỗ lực một chút, nhất định sẽ khiến nàng mang thai.

Thời gian sau, Tưởng Nhược Nam bắt tay vào lo liệu việc chung thân đại sự cho hai nha đầu kia. Thái phu nhân đã chịu gật đầu, cũng muốn gả hai nha đầu đó cho những người đàn ông tốt. Bà quan hệ rộng hơn Tưởng Nhược Nam nên yêu cầu Trương ma ma giúp Tưởng Nhược Nam một tay.

Sau một thời gian bận rộn, đã tìm được ứng cử viên sáng giá cho hai nha đầu kia. Đều là những nông dân của huyện bên cạnh. Mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng đều là những người có tính cách thật thà trung hậu. Vì gia cảnh quá nghèo không dám nghĩ tới việc lấy vợ, có người tới làm mối, của hồi môn lại hậu hĩnh, mặc dù nữ tử đã thất thân nhưng họ cũng chẳng chê bôi.

Tưởng Nhược Nam thấy Thái phu nhân quan tâm chuyện này, bèn kể rõ tình hình của hai người đàn ông kia cho bà biết.

“Con định mua đất dựng nhà cho họ ở nơi khác, rời khỏi quê cũ.”

Thái phu nhân kỳ lạ hỏi: “Tại sao?”

Tưởng Nhược Nam đáp: “Cho dù người đàn ông có nghèo đến đâu thì vẫn cần thể diện, chuyện như thế này có lẽ không giấu được bao lâu. Những người quen biết bọn họ, đột nhiên thấy họ mua đất dựng nhà chắc chắn sẽ nảy lòng ghen tuông đố kị, tới khi ấy lại lời ra tiếng vào. Đàn ông phải chịu ấm ức bên ngoài, về nhà đương nhiên sẽ trút lên vợ, lâu dần ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng. Vì vậy con nghĩ, đổi hẳn chỗ ở, người khác không biết gốc rễ, bọn họ sống sẽ yên vui hơn.”

Thái phu nhân nghe xong thì gật đầu liên tục, “Nhược Lan, con rất kỹ càng, suy nghĩ thật chu đáo.” Giọng đầy vẻ tán thưởng.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nói gì. Thực ra cũng chẳng phải nàng đặc biệt tốt đẹp, nhưng nếu hai nha đầu đó sống tốt thì nàng cũng đỡ áy náy phần nào.

Trước chuyện này, Thanh Đại thì khen Tưởng Nhược Nam tốt bụng, lại khen nàng đích thân lo lắng cho hai thông phòng là phúc khí của họ. Còn Vu Thu Nguyệt ngoài mặt tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng cười nhạt, chẳng qua là do ghen tuông, vờ vịt tử tế chứ gì? Cũng may cô ta đã có thai, nếu không, không biết “phu nhân” sẽ làm gì cô ta nữa.

Đến ngày xuất giá, hai nha đầu tới dập đầu tạ ân Tưởng Nhược Nam.

Với sự sắp xếp của nàng, ban đầu, hai người bọn họ chẳng mấy thật sự cảm kích. Có điều thân phận thấp kém không thể phản đối nên dập đầu tạ ân cũng chỉ cho có lệ. Từ nhỏ họ đã sống trong Hầu phủ, sớm quen cuộc sống ở đây, đột nhiên lại gả họ đuổi đi, trong lòng họ đương nhiên không muốn. Mặc dù Trương ma ma có nói nghìn hay vạn tốt, nhưng họ đều không tin. Tưởng Nhược Nam lại tốt bụng như thế?

Nhưng sau này, hai người họ xuất giá rồi, nhìn thấy nhà của mình, ruộng đất của mình, của hồi môn hậu hĩnh của mình, bên cạnh lại có được người chồng biết điều hết lòng yêu thương. Hai nha đầu đó vốn là người giỏi giang, nếu không sẽ không thể được chọn làm thông phòng cho Cận Thiệu Khang. Có được nền tảng như thế đương nhiên sẽ biết cách để làm cuộc sống của mình ngày một tốt đẹp hơn. Và phu quân của họ, do trước kia phải sống quá khổ sở, đột nhiên có cơm ăn áo mặc, nương tử lại xinh đẹp như hoa, nên vô cùng trân trọng, yêu thương họ gấp bội.

Hai nha đầu lúc này mới biết, so với cuộc sống ngày ngày phòng không chờ đợi ở Hầu phủ trước kia thì bây giờ mình hạnh phúc hơn rất nhiều.

Trong Hầu phủ, họ cùng lắm cũng chỉ có thể làm di nương, lại còn lúc nào cũng rón rén quan sát sắc mặt của chủ mẫu và quý thiếp. May mắn sinh được con trai còn mong có chút ưu đãi; nếu không may, cả đời này sẽ sống tẻ nhạt như thế. Đâu có thể tiêu dao như bây giờ.

Lúc này mới biết được tấm lòng của Tưởng Nhược Nam. Hối hận khi ấy không thành tâm dập đầu tạ ân nàng. Đương nhiên, đấy là chuyện về sau rồi.

***

Chẳng bao lâu lại tới cuối tháng, lại đến ngày Cận Thiệu Khang được nghỉ. Thái phu nhân thấy Cận Yên Nhiên sắp xuất giá, trong lòng không nỡ, bèn nhân dịp Cận Thiệu Khang được ở nhà mấy ngày, mọi người cùng tổ chức trò gì đó vui vẻ.

Vui chơi giải trí ở thời cổ đại chẳng có mấy trò, phổ biến nhất là xem kịch. Tưởng Nhược Nam biết Thái phu nhân muốn làm náo nhiệt nên mời gánh hát nổi tiếng nhất trong hoàng thành đến.

Gánh hát dựng sân khấu ở Hậu hoa viên.

Tưởng Nhược Nam bố trí để bọn a hoàn chuẩn bị bàn ghế, sợ gió to Thái phu nhân không chịu được, lại gọi người khiêng mấy tấm bình phong bằng gỗ ra, xung quanh đặt rất nhiều lò sưởi, bên trong đốt than hoa ấm áp, chẳng có chút lạnh lẽo nào.

Khi mọi người đều đã ngồi xuống ghế của mình, trên trà kỷ sơn đen bên cạnh là ly trà bốc khói nghi ngút, đủ mọi thứ điểm tâm, hạt dưa rồi hoa quả. Dưới ghế được đặt nệm dày, sau lưng cũng có gối kê, dưới chân trải thảm màu đỏ hoa văn bắt mắt với từ “cát tường phúc lộc”, khi ngồi cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu. Đến người khó tính như Thái phu nhân cũng không thể không thừa nhận, Tưởng Nhược Nam rất tỉ mỉ chu đáo.

Bà khe khẽ nói với Cận Yên Nhiên: “Chịu khó nhìn mà học, nếu con được như tẩu tẩu thì gả về phủ Ninh Vương ta cũng thấy vui.”

Cận Yên Nhiên bĩu bĩu môi: “Nói không chừng con còn làm tốt hơn tẩu ấy.”

Thái phu nhân cười ngất, lắc lắc đầu.

Lúc này, Thái phu nhân đang ngồi ở vị trí chính giữa, hàng trên cùng. Bên trái là Cận Thiệu Khang, bên cạnh Cận Thiệu Khang là Tưởng Nhược Nam, bên phải là Cận Yên Nhiên, kế bên là Triệu di thái thái và Cận Thiệu Đường.

Hàng sau có Vu Thu Nguyệt, Thanh Đại và Vương thị. Hàng sau nữa thì là các ma ma có chức sắc đã hầu hạ trong Hầu phủ nhiều năm. Bọn a hoàn và kẻ hầu thì đứng xung quanh đợi hầu, một vài tiểu nha đầu còn ngồi xổm trong góc khuất đợi xem náo nhiệt.

Lúc này, chủ gánh hát đưa thẻ cho Thái phu nhân chọn, Thái phu nhân chọn vở kịch vui “Lý Đạt gả con gái”, rồi đưa cho Triệu di thái thái, Triệu di thái thái chọn “Quý phi say rượu”, Cận Thiệu Khang không chọn mà đưa cho Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam chẳng có hứng thú với thể loại kịch ỉ ôi này, thấy Thái phu nhân thích vui vẻ, nàng cũng chọn vở kịch vui. Tiếp đến là Vương thị, Vu Thu Nguyệt chọn kịch, đến lượt Thanh Đại, Thanh Đại nói: “Mọi người đều chọn cả rồi, muội vở nào cũng thích xem.”

Sau đó Thái phu nhân ép nàng ta chọn, nàng ta mới chịu lật bài.

Trên sân khấu các diễn viên bắt đầu hát, vốn sẽ là một buổi tối hết sức vui vẻ, không ngờ lại xảy ra chuyện không vui.

Sân khấu được ghép lại bằng cây trúc và gỗ, rồi dùng dây thừng để cố định, bên trên trải vải hoặc dùng các vật trang trí khác.

Gánh hát đang hát được một nửa, phía trên sân khấu đúng lúc í í a a, đánh qua gạt lại, phía dưới Thái phu nhân cùng mọi người xem rất say sưa.

Lúc này, Thanh Đại đột nhiên đứng dậy, nói Vu Thu Nguyệt nhường đường cho mình qua. Vu Thu Nguyệt chau mày tức giận: “Không thể ngồi yên được à? Đi đi lại lại để làm gì? Không thấy ta cử động khó nhọc hay ssao?”

Thanh Đại không giận, chỉ khẽ xin lỗi, rồi nói rằng mình cần đi vệ sinh, lúc này Vu Thu Nguyệt mới lườm nàng ta một cái, dịch dịch chân.

Thanh Đại đi ra, định vòng qua sân khấu, tìm tới nhà vệ sinh ở phía sau. Nhưng vừa đi tới trước mặt Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang thì đột nhiên một cột cờ rất lớn đổ ập xuống, đè lên lò đồng trên liên hoa đài bên cạnh. Cây cột này thân khá lớn, nên khi đổ xuống làm lò đồng cũng bị đổ, gần như lăn về phía Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang.

Thái phu nhân thấy cái lò đồng rơi về phía mình thì nhất thời ngồi ngẩn ra không biết làm gì, Tưởng Nhược Nam ngồi cách bà khá xa nên cũng không cứu kịp, còn Cận Thiệu Khang ngồi bên cạnh Thái phu nhân lại nhanh trí, lập tức quay người bảo vệ Thái phu nhân, nhưng đã không kịp thoát thân, nhìn như sẽ bị lò đồng rơi vào người. Tưởng Nhược Nam thấy vậy, không kịp hét lên cầu cứu, xung quanh mọi người cũng chỉ biết ngồi ngẩn ra chứng kiến cảnh đó.

Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người mảnh dẻ đột nhiên xông tới sau lưng Cận Thiệu Khang, sau đó nghe “bộp” một tiếng, chiếc lò đồng cao bằng nửa người đập thẳng vào lưng Thanh Đại. Thanh Đại phun ra một búng máu, rồi đổ ập vào lưng Cận Thiệu Khang. Sau đó thấy lò đồng lăn qua, cơ thể Thanh Đại cũng từ từ trượt xuống.

Mọi người ngồi im, không khí tĩnh mịch chết chóc, lúc này mới như bừng tỉnh, sau đó khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Đám a hoàn ma ma chạy ào tới bên Thái phu nhân, kiểm tra xem Thái phu nhân có làm sao không. Cận Yên Nhiên sợ tới mức nước mắt ròng ròng, cầm tay mẫu thân, nhìn trái ngó phải, Triệu di thái thái và Vương thị cũng chạy đến, làm ra bộ quan tâm. Còn Tưởng Nhược Nam lại chạy ra phía sau Cận Thiệu Khang kiểm tra xem hắn có bị thương không. Vu Thu Nguyệt lại đỡ bụng đi giật lùi về phía sau, sợ mọi người trong lúc luống cuống sẽ va vào mình.

Thái phu nhân sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, sau khi hồi tỉnh lại, đầu tiên là nghĩ đến Cận Thiệu Khang đã giơ thân ra che cho mình. Bà quay người kéo tay con trai, miệng lẩm bẩm: “Hầu gia, con không sao chứ?”

Cận Thiệu Khang thấy mẫu thân bình an mới yên tâm, rồi sau đó lại nhớ ra Thanh Đại đã đứng bảo vệ cho mình, vội vàng nói: “Vừa rồi là Thanh Đại lao lên, che cho con…”

Thái phu nhân nghe vậy thì hét: “Thanh Đại? Vậy con bé sao rồi?”

Lúc này mọi người mới nhớ ra công thần của việc này, lần lượt nhìn về phía Thanh Đại, nhưng nghe một nha đầu hét lên thất thanh: “Trời ơi, di nương thổ huyết rồi.”

Thái phu nhân thất kinh, vội vàng vỗ vỗ tay Cận Thiệu Khang: “Mau ra xem đi, con bé tình nghĩa như vậy, đừng để nó xảy ra chuyện gì.”

Cận Thiệu Khang lao đi như một mũi tên xuất hiện bên cạnh Thanh Đại, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, lông mày khẽ chau lại, lông mi run run, đôi môi bợt bạt vẫn còn dính máu.

Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thêu cành mai, trước ngực vẫn còn dính mấy giọt máu bắn, làm hoa mai thêm đỏ, giống như đang kỳ nở rộ, nhìn vô cùng nhức mắt.

Cận Thiệu Khang bỗng thấy nặng nề, ngồi xuống, thận trọng đỡ đầu nàng ta lên.

Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt đều vây lại.

Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang ôm Thanh Đại, cẩm bào màu trắng thêu cây tùng xanh trên người hắn phối với chiếc váy thêu hoa sen xanh của nàng ta, nam tài nữ sắc, một bức họa vô cùng đẹp mắt.

Tưởng Nhược Nam bĩu môi, nhắc nhở mình đây là tình huống đặc biệt, không được nhỏ nhen.

“Thanh Đại, Thanh Đại.” Cận Thiệu Khang khẽ gọi.

Thanh Đại từ từ mở mắt, ánh nhìn yếu ớt lướt qua khuôn mặt của từng người, sau đó dừng lại ở chỗ Thái phu nhân, môi khẽ hé, giọng nói lí nhí: “Thái… phu nhân… Người không sao chứ?”

Thái phu nhân thấy câu đầu tiên sau khi nàng ta tỉnh lại là hỏi tới tình hình của mình thì vô cùng cảm động. Thấy nàng ta yếu như thế nên giọng bà bỗng nghẹn ngào: “Ta không sao… đừng lo. Đã đi mời đại phu rồi, ngươi sẽ không sao đâu.”

Thanh Đại khẽ khẽ quay đầu, nhìn Cận Thiệu Khang, đôi mắt vốn lờ mờ ảm đạm bỗng dưng lóe lên tia sáng dị thường, lại thêm khuôn mặt nàng ta trắng bệch, khiến nàng ta lúc này vẫn vô cùng xinh đẹp.

“Hầu gia… Hầu gia…” Giọng nói dịu dàng, vô cùng ướt át, để lộ tấm chân tình sâu thẳm, “Hầu gia… Chàng có sao không…”

Cận Thiệu Khang nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng lại nhớ đến những lời nàng ta cầu khẩn trước tượng Phật.

Cầu mong Hầu gia có thể nhìn con một lần…

Hắn khe khẽ thở dài: “Nàng hà tất phải làm thế, cơ thể ta khỏe mạnh, cho dù có bị lò đồng đập vào một cái cũng không sao.”

Thanh Đại ngây người nhìn hắn, giống như cả thế giới này chỉ mình hắn tồn tại, chăm chú như thế, say mê như thế, sau đó khóe môi nàng ta cong lên, để lộ nụ cười dịu dàng.

“Hầu gia, thấy chàng gặp nguy hiểm, thiếp chẳng nghĩ được gì nhiều, đã thấy mình lao lên đấy rồi… Chỉ cần Hầu gia không sao, Thanh Đại… Thanh Đại yên tâm rồi.” Nói xong nghẹo đầu, há miệng thổ ra một búng máu tươi.
Bình Luận (0)
Comment