Thế Gia Danh Môn

Chương 20

4.5

Tiếng hét sắc nhọn thất thanh ấy nhanh chóng lấn lướt cả tiếng cười nói vui vẻ của các vị phu nhân, khiến không khí vừa dịu xuống bỗng như ngưng đọng.

Tiếng hét ấy vang lên từ phía Đông Nam, nơi tập trung của đám a hoàn.

Trong buổi tiệc trà này, mỗi vị phu nhân đều đem theo vài a hoàn và người hầu, lúc này, họ chỉ giữ một hai người ở bên để tiện hầu hạ, những người còn lại Hầu phủ bố trí trà và điểm tâm ở góc Đông Nam, cho họ có chỗ nghỉ ngơi chơi đùa, còn a hoàn của các phu nhân trong Hầu phủ cũng thay nhau qua đó nghỉ, trò chuyện với a hoàn của các phủ khác.

Thái phu nhân cau mày, vốn định bảo Liễu Nguyệt qua đó xem sao rồi lặng lẽ giải quyết. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, phía góc Đông Nam đã có một nha đầu hai tay ôm mặt, đầu tóc hỗn loạn chạy ra, nhìn theo hướng của cô ta, có lẽ định tiếp tục bỏ chạy, nhưng chạy được hai bước, thì không cẩn thận vấp ngã, lại ngã xuống ngay cạnh chân của một vi phu nhân.

Vị phu nhân đó lệnh cho a hoàn theo hầu mình đỡ cô ta đứng lên, cất tiếng hỏi: “Đây là a hoàn nhà ai, thật chẳng biết lễ nghi gì cả!”

Các phu nhân đều nhìn a hoàn đó im lặng, nhưng Vu Thu Nguyệt ngồi sau Thái phu nhân bỗng “á” lên một tiếng rồi gọi, “Ngọc Liên, là Ngọc Liên!”

Liễu Nguyệt cũng nhận ra đây là a hoàn Ngọc Liên thường theo hầu bên cạnh Vu Thu Nguyệt, liền nói nhỏ với Thái phu nhân.

Vừa là a hoàn của phủ, lại còn xông vào giữa nơi tiếp đãi khách khứa. Thái phu nhân muốn xử lý nhẹ nhàng cũng không được nữa, bà bất lực, đành bảo Liễu Nguyệt đưa Ngọc Liên tới chỗ mình.

Ngọc Liên quỳ trước bàn của Thái phu nhân, toàn thân run lẩy bẩy, khóc thút thít.

Thái phu nhân tức giận vì cô ta dám xông ra phá đám, làm loạn tiệc trà nên nghiêm giọng nói: “Thân là a hoàn, mà lại không có phép tắc gì cả, đưa ra, nhốt lại để sau sẽ xử lý!”

Nói xong lại lẳng lặng quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt một cái, ánh mắt sắc lẹm, rõ ràng là đang trách cứ Vu Thu Nguyệt không quản giáo nghiêm a hoàn!

Vu Thu Nguyệt thầm cười nhạt, trách ta, đợi lát nữa bà sẽ còn thấy kinh ngạc hơn! Nhân lúc Thái phu nhân không để ý, Vu Thu Nguyệt lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Liên.

Hai bà hầu già đi tới định kéo Ngọc Liên ra ngoài, đúng lúc này, Ngọc Liên bỗng khóc thét lên, nói: “Thái phu nhân, Thái phu nhân, không liên quan tới nô tỳ, là a hoàn Hồng Hạnh vô duyên vô cớ đánh nô tỳ, nô tỳ không cẩn thận nên kêu thành tiếng, Thái phu nhân, không phải lỗi ở nô tỳ!”

Nghe tới tên Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam giật thót mình, vô thức nhìn về chỗ ngồi của mình, thì thấy Hồng Hạnh vẫn đứng hầu cạnh nàng nay đã bị đổi thành Ánh Tuyết, còn Hồng Hạnh thì không thấy tăm hơi đâu. Tưởng Nhược Nam dùng ánh mắt để hỏi dò Ánh Tuyết, Ánh Tuyết vẻ mặt lo lắng, khe khẽ lắc đầu. Rõ ràng là cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này lại có một a hoàn xông vào, quỳ thụp một cái xuống đất, lớn tiếng nói: “Thái phu nhân, là nô tỳ đánh Ngọc Liên, nhưng do Ngọc Liên chửi rủa phu nhân của chúng nô tỳ sau lưng, nên nô tỳ mới động tay đánh người! Mong Thái phu nhân minh giám!”

Thì ra là Hồng Hạnh nghe thấy Ngọc Liên nhắc tới tên mình, nên mới xông vào để giải thích.

Các vị phu nhân ngồi xung quanh thấy a hoàn của Hầu phủ đã gây ra sự hỗn loạn tới mức này, đặc tính ưa “tám” chuyện của họ lại nổi lên, người nào người nấy mở to mắt nhìn kịch hay.

Ngọc Liên nghe Hồng Hạnh nói thế, khóc lóc đáp: “Tôi đâu có mắng chửi phu nhân, bên tai nào của chị nghe thấy tôi mắng chửi phu nhân chứ!”

Hồng Hạnh ngang ngược giơ tay chỉ thẳng vào mặt Ngọc Liên, giọng vừa nhanh vừa sắc: “Đồ khốn, cô tưởng rằng cô không thừa nhận là xong hả? Cô mắng phu nhân của chúng tôi làm bộ làm tịch, còn nói cái gì mà vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương…”

“Hồng Hạnh, im miệng!” Tưởng Nhược Nam đanh thép lên tiếng ngắt lời Hồng Hạnh! Xấu che tốt khoe, trước mặt khách khứa, cho dù có nói gì cũng là sai, cho dù có đúng thì cũng vẫn bị coi là sai! Chỉ còn cách tạm thời dẹp chuyện này để đó đã, đợi quan khách về rồi sẽ giải quyết mới là đúng.

Hồng Hạnh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của tiểu thư, có chút tủi phận, cô ta làm vậy hoàn toàn là vì tiểu thư mà!

“Phu nhân, là thật, nhất định là vì Vu di nương đánh cược thua người, nên trong lòng oán giận, không chừng những lời này cô ta đã nói trước mặt Ngọc Liên…”

“Bốp.” Tưởng Nhược Nam hận cô ta không biết lúc nào nên dừng lúc nào nên nói, nên đã cho Hồng Hạnh một cái bạt tai thật mạnh, lúc ấy mới khiến cái miệng của Hồng Hạnh ngậm chặt.

Hồng Hạnh ôm mặt, nhìn nàng với ánh mắt như không dám tin, “Tiểu thư…” Nước mắt ầng ậc, rồi lã chã rơi.

Nhưng đã muộn rồi, các vị phu nhân ngồi xung quanh đã hiểu rõ mọi chuyện qua lời biện giải của Hồng Hạnh, xem ra a hoàn của Tưởng Nhược Lan đã đánh a hoàn của người cùng vào cửa một ngày với nàng là Vu Thu Nguyệt.

Lúc này mọi người mới để ý tới Vu Thu Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi ở một góc, bộ dạng đáng thương như chực khóc đến nơi. Rồi lại nhìn bộ dạng vừa ra tay đánh người của Tưởng Nhược Lan, hình dung tới câu nói của Hồng Hạnh “vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương”, lòng nảy sinh nghi ngờ, nhưng còn e ngại vì đây là việc nhà người ta, không tiện lên tiếng hỏi. Có điều bao nhiêu suy đoán cứ lởn vởn trong đầu họ.

Thái phu nhân thấy tiệc trà mà mình chăm chút hết lòng chuẩn bị biến thành một chiến trường hỗn loạn, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy.

Lúc này Vu Thu Nguyệt đột nhiên đi tới quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, run rẩy nói: “Tỷ tỷ, tỷ hãy tin muội, Ngọc Liên tuyệt đối không bao giờ nói những lời như thế, nhất định là có hiểu lầm trong đó!” Nói xong quay đầu qua, nhìn Ngọc Liên hỏi: “Ngọc Liên, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi mau nói rõ ta nghe!”

Ngọc Liên vừa dập đầu vừa khóc đáp: “Di nương, người hãy tin nô tỳ, sao nô tỳ dám nói những lời như thế chứ, nô tỳ cùng với Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân đang nói chuyện về một vở kịch trước đó từng xem qua, nói tới những tình tiết trong đó, nhưng Hồng Hạnh lại đột nhiên xông tới, vô cớ không nói không rằng cho nô tỳ hai cái tát, còn giật tóc nô tỳ nữa!”

Vương phu nhân thấy chuyện này còn liên quan tới a hoàn nhà mình, vội gọi Tiểu Thúy lại hỏi cho rõ. Tiểu Thúy quỳ dưới đất run rẩy đáp: “Ngọc Liên nói không sai ạ, chúng nô tỳ đúng là đang nói chuyện về một vở kịch, nhưng vị tỷ tỷ kia…” Tiểu Thúy chỉ Hồng Hạnh, “Đột nhiên xông tới đánh người, thật đáng sợ!”

“Nói vớ vẩn, ta đã nghe thấy rất rõ ràng… Ta biết rồi, các ngươi thông đồng một giuộc với nhau!” Sắc mặt Hồng Hạnh trắng bệch, nói năng lộn xộn.

Vương phu nhân cười nhạt đáp: “A hoàn nhà ta chưa bao giờ làm những việc vô phép vô tắc như thế!”

Càng lúc càng lớn chuyện, các vị phu nhân liếc nhìn Hồng Hạnh đang sợ hãi tới thất thần, trong đầu họ bất giác xuất hiện một câu nói, “thật là chủ nào tớ nấy”, chủ nhân báo đạo, a hoàn cũng bá đạo, chưa làm rõ ràng đã dám ra tay đánh người! Đến a hoàn còn thế, không cần nghĩ cũng biết bình thường Tưởng Nhược Lan đã ức hiếp di nương kia thế nào!

Các vị phu nhân đều biết Vu Thu Nguyệt bị Tưởng Nhược Lan ngáng chân chen ngang, nên mới từ chính thất chuyển thành thiếp thất, giờ lại được chứng kiến cảnh này, càng khiến họ hướng sự thông cảm của mình về phía Vu Thu Nguyệt, bao nhiêu thiện cảm dành cho Tưởng Nhược Lan trước đó bỗng dưng tan nhanh như mây khói.

Tưởng Nhược Nam bình tĩnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lòng nàng đã hiểu, Hồng Hạnh mặc dù thô lỗ, nhưng quyết không vô cớ đánh người, hơn nữa sự việc đâu thể trùng hợp như thế, lại đúng lúc để Hồng Hạnh nghe được câu nói mẫn cảm dễ khiến cô ta hiểu lầm? Rất rõ ràng, tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch từ trước, biết tính cách Hồng Hạnh nóng nảy dễ lỗ mãng, nên bọn họ đã cố tình nói để Hồng Hạnh nghe được, khiến cô ta hiểu lầm. Hồng Hạnh đã trúng kế của Vu di nương rồi! Hồng Hạnh là a hoàn thân cận với nàng, những thứ khác không nói, riêng tội quản giáo không nghiêm là nàng chắc chắn không thể tránh được! Hơn nữa khiến buổi tiệc trà thành ra thế này, người khác sẽ nhìn nàng thế nào? Tiệc trà bị hủy hoại vì Hồng Hạnh, Hầu phủ mất thể diện, về phía Thái phu nhân, nàng phải ăn nói với bà ra sao đây?

Tưởng Nhược Nam vô thức thấy toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi.

Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất khóc lóc, vẻ mặt vô tội hết sức thì thầm cười nhạt, nàng đã sai rồi, đôi khi, không phải cứ nàng tha cho người ta thì người ta cũng sẽ tha cho nàng. Giống loại người như Vu Thu Nguyệt, chỉ cần nơi lỏng mất cảnh giác một giây thôi, cô ta sẽ không do dự gì mà xông tới, cắn nát nàng không chừa một mẩu!

Loại người này, nàng phải mãi mãi chà đạp dưới chân mình, khiến cô ta không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên!

Đúng lúc Thái phu nhân chuẩn bị tuyên bố tiễn khách kết thúc “vở kịch” này, thì đột nhiên ở một góc của tiệc trà bỗng lại náo loạn lên, một a hoàn thất thanh kêu: “Không hay rồi, phu nhân nhà tôi trở bệnh!”

Thái phu nhân “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, được Cận Yên Nhiên dìu, bà đi vòng qua mấy trà kỉ, bước về hướng phát ra âm thanh đó, lo lắng liên miệng hỏi: “Chuyện gì thế? Ai trở bệnh?”

Các vị phu nhân đang đứng quây lại ở một góc thấy Thái phu nhân đi đến bèn đứng tránh ra, một vị phu nhân trong số đó nói: “Là Lưu phu nhân, hình như rất nghiêm trọng!”

Thái phu nhân trong lòng thất kinh, vội vàng đi về phía phu nhân của Lưu viên sử là La thị, Tưởng Nhược Nam nghe thấy, cũng bỏ mặc Hồng Hạnh và Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất, quay người theo sau Thái phu nhân.

Hai người đến một góc vườn thì thấy La thị ngã xuống bên cạnh trà kỉ, tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thỉnh thoảng lại ho hung hắng, trán rịn mồ hôi, hai ba a hoàn đang ngồi bên cạnh, người vuốt ngực, người vỗ lưng, kẻ lại giúp Lưu thị lau mồ hôi. Đám phu nhân vây quanh người này một câu, kẻ kia một câu thăm hỏi tình hình.

Thấy Thái phu nhân đến, a hoàn đang lau mồ hôi cho Lưu thị vội dừng tay lại, quỳ trước mặt bà, khóc nói: “Thái phu nhân, xin người hãy mời công tử nhà nô tỳ tới, công tử đã nói, nếu phu nhân đột nhiên phát bệnh thì phải lập tức mời đại phu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!”

Thái phu nhân nhìn La thị đang thở dốc, ho tới trắng xanh cả mặt, vừa sai tên hầu chạy đi mời Lưu thái y, vừa gọi người đưa La thị vào trong phòng.

Bọn a hoàn, hầu già vâng dạ bước lên phía trước, xúm lại khiêng La thị lên, ai ngờ chính vì hành động đó, khiến La thị lại càng khó chịu, bà ta ho sặc sụa liền mấy tiếng, mắt bắt đầu trắng dã. Thái phu nhân sợ hãi vội vàng kêu người dừng tay!

A hoàn của La thị càng khóc to hơn, không biết phải làm thế nào mới phải. Các vị phu nhân đứng bên thấy tình cảnh đó đều lẳng lặng lắc đầu, e rằng La thị lần này lành ít dữ nhiều!

Trong lúc mọi người còn đang hốt hoảng, thì đột nhiên có một người đi đến cạnh La thị, quỳ dưới đất, đón La thị từ tay của a hoàn sang tay mình, để bà ta nằm trên đùi, đồng thời hỏi a hoàn của La thị, “Xin hỏi, Lưu phu nhân có phải bị bệnh hen suyễn không?”

Mọi người đều nhìn về phía người đó, sững sờ, người này lại là Tưởng Nhược Lan, cô ta muốn làm gì?

Thái phu nhân lập tức hét: “Nhược Lan, con định làm gì hả? Việc này liên quan tới sự sống chết, không phải chỗ để con gây chuyện đâu!” Ngộ nhỡ vì nàng mà Lưu phu nhân chết trong Hầu phủ thì chuyện này sẽ rắc rối to!

Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất lúc này cũng đứng dậy, chậm rãi tới chỗ bọn họ, lạnh lùng đứng nhìn.

Đại a hoàn hầu bên cạnh La thị là Vân Tiếu thấy người bế phu nhân nhà mình đi mất là Tưởng Nhược Lan, nhớ ra giữa phu nhân nhà mình và vị Hầu phu nhân này từng có khúc mắc, lòng bất giác thất kinh: “Phu nhân đừng động vào phu nhân nhà tôi!” Nói xong bèn giơ tay định cướp phu nhân nhà mình về.

Tưởng Nhược Nam quả quyết hét: “Muốn cứu phu nhân nhà ngươi thì đừng có động tay vào!” Đồng thời ngẩng đầu lên nói với Thái phu nhân: “Mẫu thân, Nhược Lan có cách giảm bớt sự đau đớn cho Lưu phu nhân, để bà ấy an toàn đợi cho tới khi Lưu thái y tới!”

Mọi người nghe xong những lời Tưởng Nhược Lan nói thì đều lộ vẻ không tin, chưa từng nghe việc Tưởng Nhược Lan còn biết chữa bệnh cứu người! Họ lại nhớ ra chuyện a hoàn của cô ta còn vừa đánh người xong, suy nghĩ, không chừng Tưởng Nhược Lan muốn mượn chuyện này để lập công, nhằm tránh tội chăng? Nhưng cô ta phải xem mình có bản lĩnh ấy không đã chứ! Thật quá hồ đồ!

Cận Yên Nhiên lại chẳng buồn phí lời với nàng, dứt khoát gọi mấy bà hầu già tới lôi Nhược Lan ra, tránh nàng gây họa cho Hầu phủ!

Mấy bà hầu già xắn tay áo xông lên, đang chuẩn bị kéo Nhược Lan ra, đột nhiên nghe thấy Thái phu nhân khẽ quát: “Chậm đã.”

Cùng lúc ấy, các vị phu nhân đều nhìn Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt chăm chú.

Chỉ thấy giữa đám người, Tưởng Nhược Nam bình tĩnh giơ tay ra, bắt đầu ấn vài cái trên đầu trên người La thị, chỉ là vài động tác đơn giản, nhưng kỳ tích đã xảy ra, La thị vừa rồi còn khó khăn thở gấp không ngừng, ho tới không ra hơi nữa, nhờ Tưởng Nhược Nam xoa bóp mà hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại, sắc mặt cũng khá hơn trước rất nhiều, không còn hổn hển thở nhanh nữa, cơn ho cũng ngớt, bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt!

Sau khi xoa bóp nhẹ nhàng, Tưởng Nhược Nam nói với La thị: “Phu nhân, bà hãy dùng sức làm động tác nuốt xuống vài lần, như thế bà sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy!”

Thần trí của La thị vẫn luôn rất tỉnh táo, thấy Tưởng Nhược Lan chỉ làm vài động tác đơn giản đã giảm bớt sự đau đớn cho mình, vội tin tưởng nàng, đâu còn nhớ tới việc quan hệ giữa mình và nàng có vết rạn, nghe lời, lập tức làm theo những gì nàng nói, sau khi nuốt xuống vài lần, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Lời cảm kích bỗng buột miệng thốt lên: “Đa tạ!”

Mọi người kinh ngạc tới mức muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, vừa rồi rõ ràng còn thấy bộ dạng của Lưu phu nhân như sắp chết tới nơi, sắc môi cũng nhợt nhạt, vậy mà chỉ trong nháy mắt lại còn có thể mở miệng nói. Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra nhìn Tưởng Nhược Nam, căn bản không dám tin vào những gì mình thấy.

Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện, bàn tay đang nắm chặt tay nhau của họ ướt mồ hôi.

Bên này, Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nói với các vị phu nhân còn chưa tỉnh lại: “Xin mọi người hãy đứng tránh ra một chút, cứ vây chặt thế này, không khí không lưu thông được, không có lợi cho bệnh tình của Lưu phu nhân!”

Các vị phu nhân nghe thấy giọng nói của nàng thì bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đều nghe lời đứng lùi về phía sau mấy bước.

Tưởng Nhược Nam lại quay đầu nhìn Vân Tiếu hỏi: “Phu nhân nhà ngươi bị hen phải không? Không mang thuốc bên người sao?”

Vân Tiếu thấy Tưởng Nhược Nam lo lắng, nghe nàng hỏi, lắp ba lắp bắp đáp: “Tôi… Phu nhân nhà tôi đúng là bị hen, nhưng bình thường chỉ phát bệnh vào mùa đông thôi, mà cho dù có phát bệnh cũng không nghiêm trọng như vừa rồi, vì vậy… vì vậy không mang theo thuốc bên người!”

Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn khóm hoa đang nở tươi thắm cách trà kỉ mà La thị ngồi không xa, khi gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng bay trong không khí, thầm nghĩ, hay là do bị dị ứng với phấn hoa? Bèn hói: “Phu nhân nhà ngươi bị dị ứng phấn hoa phải không?”

Vân Tiếu càng lo lắng, “Dị ứng phấn hoa, đấy là bệnh gì?”

Tưởng Nhược Nam nghĩ, có lẽ ở thế giới này vẫn chưa có khái niệm về dị ứng. Nhưng đột nhiên phát bệnh, thì chắc là khả năng bị dị ứng tương đối lớn. Nghĩ đến đây, nàng bèn gọi người chuyển Lưu thị đến một nơi cách xa khóm hoa kia một chút cho bà nghỉ ngơi. Vì bệnh tình của La thị có chuyển biến tốt, nên lần di chuyển này không khiến bà thấy khó chịu nữa.

Đúng lúc ấy, những tiếng huyên náo vang lên, là tên hầu của Hầu phủ đang cùng Lưu thái y gấp gáp đi vào.

Lưu thái y tay xách một chiếc hòm nhỏ, mặt mày lo lắng, “Mẫu thân ta đang ở đâu?”

Vân Tiếu thấy công tử nhà mình đã đến, vội vàng chạy ra đón: “Phu nhân ở đây, công tử không cần phải lo, tình trạng của phu nhân đã tốt lên nhiều rồi.”

Lưu Tử Căng vừa đi về phía mẫu thân vừa hỏi với giọng thắc mắc: “Chẳng phải người của Hầu phủ nói bệnh tình mẫu thân ta rất nghiêm trọng sao?” Khiến hắn sợ tới mức muốn bắn tim ra ngoài.

Vân Tiếu đưa Lưu Tử Căng đến bên La thị, Lưu Tử Căng chẳng còn để ý tới việc phải hành lễ với Thái phu nhân cùng các vị phu nhân khác, mà đầu tiên là bắt mạch cho mẫu thân.

Thái phu nhân nói bằng giọng có lỗi: “Lưu phu nhân đang khỏe mạnh, đột nhiên lại bị phát bệnh, nhất định là do Hầu phủ ta đã tiếp đãi không chu đáo.” Rồi hỏi: “Bệnh tình của Lưu phu nhân có nghiêm trọng không?”

Sau khi Lưu Tử Căng bắt mạch xong đã có kết luận. Y đứng dậy hành lễ với với Thái phu nhân, sau đó nói: “Bệnh hen suyễn của mẫu thân là bệnh cũ, năm nào cũng tái phát, không liên quan tới quý phủ, Thái phu nhân không phải bận tâm.” Sau đó tò mò hỏi: “Chỉ là lần này bệnh hen suyễn của mẫu thân tôi rất nghiêm trọng mà lại nhanh chóng bình phục, không biết là do vị nào cứu chữa, tại hạ rất muốn gặp mặt để cảm tạ!”

La thị nhấc tay lên chỉ vào Tưởng Nhược Nam đứng bên cười nói: “Là Hầu phu nhân đã cứu mạng ta!”

“Là cô!” Lưu Tử Căng nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, vô cùng kinh ngạc: “Sao cô có thể làm được?”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Thực ra rất đơn giản, tôi chỉ bấm các huyệt Hợp Cốc, Nội Quan, Phong Chì, Thiên Đột, Thiên Trung cho Lưu phu nhân thôi!”

Lưu Tử Căng gật đầu, “Không sai, đây đúng là cách đúng đắn để chữa trị bệnh hen!” Y lại nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi mắt trong trẻo có chút nghi hoặc, “Sao cô lại biết những huyệt đó?”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười nhưng không đáp. Những kiến thức này đều là do nàng đọc được trong sách về dưỡng sinh, không ngờ cũng có chút tác dụng!

Lưu Tử Căng rất muốn làm rõ chuyện này, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, bệnh tình của Lưu phu nhân chỉ tạm thời ổn định thôi, nếu không được trị liệu kịp, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, ngay lập tức, Lưu Tử Căng cùng mẫu thân cáo từ Thái phu nhân ra về. Thái phu nhân sau khi lại một lần nữa bày tỏ sự áy náy, bà mới gọi người hộ tống họ hồi phủ.

Xảy ra bao nhiêu là chuyện như thế, các vị phu nhân cũng biết đến lúc nên về rồi. Từng người từng người một cáo từ Thái phu nhân, qua chuyện của La thị, họ đã không còn để ý tới “màn kịch” không vui của bọn a hoàn trước đó nữa, giờ trong lòng họ chỉ có sự bội phục và tò mò với Tưởng Nhược Lan thôi. Trước khi đi, người nào người nấy nắm tay Tưởng Nhược Nam thân mật nói vài câu, còn mời Tưởng Nhược Nam nếu có thời gian đến phủ của họ làm khách.

Về phần Vu Thu Nguyệt, lại bị mọi người lãng quên.

Thực ra, chuyện là như thế này, Vu Thu Nguyệt cho dù có đáng được thông cảm tới đâu, thì việc cô ta trở thành thiếp thất đã là sự thật, các vị phu nhân chỉ nhất thời đồng tình hoặc bày tỏ sự quan tâm tới cô ta, nhưng cuối cùng cũng chẳng để ý nhiều tới một thiếp thất. Dù sao thân phận địa vị khác nhau, Vu Thu Nguyệt chẳng qua chỉ là thiếp, không đủ tư cách để họ coi trọng.

Vẫn là Tưởng Nhược Nam hôm nay thật sự đã khiến bọn họ có quá nhiều kinh ngạc, khiến họ cảm thấy vô cùng hứng thú với nàng. Hơn nữa nàng là nhất phẩm phu nhân, đương nhiên xứng đáng là đối tượng để họ kết giao.

Nhưng các vị phu nhân bỏ qua chuyện này không có nghĩa là chủ nhân của Hầu phủ cũng bỏ qua. Đợi khách khứa về hết, Thái phu nhân sầm mặt xuống, sai người nhốt Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào phòng để củi, đồng thời nghiêm nghị dặn, sáng sớm mai, cả Vu Thu Nguyệt và Tưởng Nhược Lan đều phải tới Tùng Hương viện, bà phải điều tra cho rõ việc này!

Hiện giờ, bà rất mệt, cần phải nghỉ ngơi, không còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới nhiều chuyện như thế nữa.
Bình Luận (0)
Comment