Thế Gia Danh Môn

Chương 68

Tưởng Nhược Nam gắng gượng ngồi dậy để thỉnh an Kiều thị. Kiều thị vội vàng đi đến ấn nàng xuống, dịu dàng nói: “Nhược Lan, con đang bị thương, nên nằm xuống thì hơn, chúng ta đâu phải người ngoài, năm đó khi con còn ở nhà, bá mẫu đã coi con như con gái ruột.”

Vừa khéo Tưởng Nhược Nam cũng không muốn dậy, lựa theo lời của Kiều thị mà ngồi lại giường. Ánh Tuyết đứng bên mời hai người họ ngồi xuống, rồi gọi người dâng trà.

Kiều thị thấy trong phòng bài trí đơn giản mà không mất đi vẻ sang trọng, uy nghi, bèn cười nói: “Hầu phủ quả nhiên là Hầu phủ, rút cuộc thì vẫn không giống bình thường, Nhược Lan quả là có phúc.”

Tưởng Nhược Nam cười điềm đạm, đáp: “Nhược Lan chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, vậy mà phải phiền bá mẫu tới tận nới thăm, thật ngại quá.”

Tưởng Sính Đình nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh Tưởng Nhược Nam, nắm tay nàng cười đáp: “Đường tỷ nói vậy thật khách khí, mẹ muội chẳng phải vừa rồi đã nói coi tỷ như con gái ruột của mình, mẫu thân tới thăm con gái, sao con gái có thể thấy ngại được?”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Muội muội nói phải.”

Lúc này, mẹ con Kiều thị đều cảm thấy lạ, thái độ của Tưởng Nhược Lan có chút lạnh nhạt, trước kia không thế này. Tưởng Nhược Lan không quá thân thiết với Kiều thị, nhưng vẫn thích nói chuyện cùng bà. Quan hệ giữa Nhược Lan và Sính Đình phải nói là vô cùng thân thiết, thân thiết tới mức bao nhiêu tâm sự của mình, Nhược Lan đều nói cho Sính Đình nghe.

Nhưng hôm nay họ chẳng tìm thấy được cảm giác ấy, giống như những người xa lạ quen sơ sơ gặp lại nhau vậy.

Kiều thị bất giác thầm than mình thất sách, trước kia thấy Tưởng Nhược Lan không đắc sủng, cũng lại thất sủng chỗ Thái hậu nên bình thường chẳng mấy bận tâm tới nàng. Có lẽ vì vậy mà quan hệ giữa họ trở nên xa cách. Ai ngờ bây giờ Tưởng Nhược Lan không những giành lại được sự yêu thương của Thái hậu, mà còn được Hầu gia sủng ái, đến Hoàng hậu cũng đã nhìn nàng bằng con mắt khác. Thời thế không còn như xưa, sau này phải để tâm tìm cách nối lại quan hệ mới được.

Nghĩ đến đây, Kiều thị cũng bước tới trước mặt Tưởng Nhược Nam, dùng tay vuốt vuốt má nàng. Hành động thân thiết này quá đột ngột này khiến Tưởng Nhược Nam toàn thân nổi da gà.

Kiều thị nhìn nàng, nhìn mãi nhìn mãi, mắt bỗng đỏ hoe, “Đứa trẻ đáng thương, gầy đi nhiều quá, mới mấy ngày mà chịu bao nhiêu là khổ. Nhớ lại hồi đầu khi còn ở nhà bá mẫu, cứ hai ba ngày lại bị thương một lần, khiến bá mẫu vô cùng lo lắng, nhưng lại không nỡ trách mắng con, chỉ biết giúp con tìm thật nhiều thuốc trị thương, hi vọng con sẽ nhanh khỏe!”

Tưởng Sính Đình vội nói tiếp: “Kể lại cũng thấy buồn cười, khi ấy, tất cả các hiệu thuốc lớn trong thành, hễ có thuốc trị thương tốt thì lập tức mang tới Tưởng phủ chúng ta đầu tiên. Khi đó muội rất đố kị với đường tỷ, muội muốn mẹ mua phấn má hồng cho mà mẹ mãi không chịu mua, nhưng mua thuốc trị thương cho đường tỷ thì không cần chớp mắt, giờ trong nhà vẫn còn rất nhiều. Đúng rồi, mẹ và muội cũng mang đến đây một ít, có những thứ trước kia tỷ từng dùng rồi, rất tốt.”

Nói xong quay lại bảo a hoàn mang mấy lọ thuốc dâng lên.

Phương ma ma đứng bên cạnh đi tới nhận lấy, nhìn kĩ lại rồi cười nói: “Đúng rồi, chính là những loại này, một loại trong số này hiện giờ lão nô còn nhất thời chưa mua được, đang buồn phiền. Không ngờ phu nhân lại mang đến, lão nô đa tạ tấm lòng phu nhân dành cho tiểu thư.”

Nói rồi quỳ xuống cảm tạ Kiều thị.

Kiều thị vội đỡ bà dậy, cười dịu dàng: “Phương ma ma, bà là người thân cận bên cạnh Nhược Lan, cũng coi như người thân của Nhược Lan, vậy cũng là người thân của ta, giữa người nhà với nhau không cần đa lễ.”

Những lời này khiến Phương ma ma rất cảm động, quay đầu đi, lại bắt đầu lau nước mắt.

Tưởng Nhược Nam vẫn đang quan sát màn biểu diễn của mẹ con Kiều thị, nhìn Kiều thị chỉ cần dùng vài câu đã lấy được lòng của Phương ma ma, khiến Phương ma ma quên ngay việc họ đã từng nuốt gọn tài sản của nàng, bất giác cũng thấy phục hai mẹ con họ.

Nhưng nàng không quên, một kẻ ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của nàng thì thương yêu nàng được bao nhiêu. Hơn nữa Tưởng Sính Đình đã từng bày cách để Tưởng Nhược Lan cầu xin Hoàng thượng ban hôn, chuyện ấy tới giờ khiến nàng vẫn rất khó chịu.

Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là thái độ của Kiều thị dành cho Nhược Lan trước đó.

Không phải là không tốt, mà là quá tốt!

Kiều thị chưa bao giờ miễn cưỡng Tưởng Nhược Lan phải học lễ nghi. Khi Tưởng Nhược Lan vừa đến Tưởng phủ, bà ta cũng từng mời người tới dạy lễ nghi cho nàng. Mới bắt đầu, Tưởng Nhược Lan vẫn còn rụt rè sợ hãi, nên ép bản thân học được hai ngày, nhưng Tưởng Sính Đình lại nói xấu ma ma hướng dẫn trước mặt nàng, khiêu khích để Tưởng Nhược Lan đi giáo huấn ma ma đó. Tưởng Nhược Lan đánh ma ma dạy lễ nghi song vốn rất sợ hãi, nhưng Kiều thị lại ôm nàng vào lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, không có cha mẹ đã rất vất vả rồi, hà tất phải ép con làm những việc con không thích. Thôi, sau này con không muốn học thì đừng học nữa!”

Chính vì như thế nên sau này khi Thái hậu cho ma ma dạy lễ nghi từ trong cung đến, Tưởng Nhược Lan cũng rút roi đánh họ.

Không chỉ vậy, Tưởng Nhược Lan ra ngoài gây họa, Kiều thị chưa bao giờ trách mắng nàng, luôn nói là nàng đáng thương, còn giúp nàng che giấu, khiến Tưởng Nhược Lan ngày một lớn gan, càng ngày càng dám gây họa lớn, cuối cùng phải mang danh bà la sát, khiến tất cả mọi người đều ghét nàng.

Kiều thị có thật sự thương yêu Nhược Lan, thấy Nhược Lan đáng thương không? Sao nàng cứ có cảm giác bà ta đã từng bước từng bước chiều hư Nhược Lan nhỉ? Là trực giác của nàng sai? Hay là nàng đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?

Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam điềm đạm đáp một câu: “Đa tạ bá mẫu đã quan tâm!”

Tưởng Sính Đình thấy Tưởng Nhược Nam vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh ấy, nhớ ra trước kia nàng rất thích nghe phỉnh nịnh, bèn lên tiếng: “Đường tỷ, giờ Hoàng thành chỗ nào cũng bàn tán xôn xao về vế đối hôm ấy của đường tỷ ở Ngự hoa viên, ai cũng nói đường tỷ là tài nữ xuất thế! Câu đối mà ngay các tài tử khắp thiên hạ không đối được, tỷ cũng đối được, hơn nữa còn đối rất hay rất chính xác.”

Kiều thị tiếp lời: “Bá mẫu cũng rất bất ngờ, ngày trước khi mời thầy về dạy con, con có vẻ không chăm chỉ hiếu học lắm, thì ra mọi việc đều ghi nhớ trong lòng, đúng là một đứa trẻ thông minh.” Một câu nói đã gom hết công lao về phía mình.

Tưởng Nhược Nam nhìn họ cười: “Người ngoài không biết nội tình nên mới bàn tán linh tinh, hai người lẽ nào còn không biết tố chất của ta? Nói ta là tài nữ mà hai người cũng tin, câu đối đó vốn do người khác nghĩ ra, trùng hợp là ta lại biết được mà thôi, hai người sau này đừng nói như thế nữa!”

Nịnh bợ không thành công, mẹ con Kiều thị tiu nghỉu, nhất thời chẳng tìm được đề tài nào để nói.

Họ không lên tiếng, Tưởng Nhược Nam cũng im lặng, không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức gượng gạo, đương nhiên người cảm thấy gượng gạo chỉ có mẹ con Kiều thị mà thôi.

Một lát sau, Kiều thị mới tìm được đề tài mới, phá tan không khí im ắng trong phòng. “Nhược Lan, gần đây Hầu gia bận lắm phải không?”

Tưởng Nhược Nam không thể khiến họ quá khó xử, bèn tiện miệng đáp: “Hình như thế, nghe nói đang bận chuyện của Cấm vệ quân.”

Tưởng Sính Đình đứng cạnh nghe thế thì sáng mắt lên, vội vàng nói: “Gần đây Cấm vệ quân đang điều động quan viên, Hầu gia là Binh bộ Thị lang, nhất định là đang bận chuyện đó.”

Lời vừa dứt, Kiều thị ngồi đối diện đã trừng mắt lườm cô ta, Tưởng Sính Đình vội vàng im bặt, cúi đầu xuống, Tưởng Nhược Nam nhận ra ngay, cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không nói gì.

Kiều thị thấy nàng không lên tiếng, đành phải bắt chuyện: “Nhược Lan, con còn nhớ nhị ca ca không?”

Nhị ca ca? Trong đầu Tưởng Nhược Nam hiện ra một bóng hình mơ hồ, nàng gật gật đầu.

Kiều thị tiếp tục cười, nói: “Ta nhớ khi ở Tưởng phủ, con thích nhất là chơi với nhị ca ca, còn thường xuyên quấn lấy chân ca ca đòi học võ nghệ. Nhị ca ca con nói, con gái không nên học võ, nhưng vì quý con nên mới dạy con mấy món đó.”

“Nhị ca ca đúng là thiên vị, huynh ấy có được một cây cung tốt, muội xin huynh ấy rất lâu mà không chịu cho, vậy mà lại đưa cho tỷ!” Tưởng Sính Đình đứng bên chu miệng nói.

Kiều thị lại tiếp lời: “Nghĩ cũng lạ, bá phụ và đại ca con đều là người đọc sách, thế mà trong nhà lại xuất hiện một kẻ lạc loài như Nhị ca ca, giỏi võ không giỏi văn. Là một kẻ đam mê võ nghệ, mấy năm trước sau khi đánh trận từ biên cương trở về đã nhận chức quèn trong cấm vệ quân, anh hùng không đất dụng võ, khiến Nhị ca ca con không vui, trong lòng cũng phiền muộn. Năm trước, ca ca con thành thân, hiện giờ nhạc gia chưa có động tĩnh gì nhưng người nào tinh ý cũng nhận ra, họ chê Nhị ca ca con bất tài, Nhị ca ca con chẳng còn mặt mũi nào, hàng ngày chỉ ở nhà uống rượu.” Nói đến đây Kiều thị lại thở dài, mắt đỏ hoe.

Tưởng Sính Đình đứng cạnh cũng đỏ mắt, cô ta đột nhiên cầm tay Tưởng Nhược Nam, nói: “Đường tỷ, muội vẫn luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, cha muội mẹ muội đều coi tỷ như con gái, Nhị ca ca đối xử với tỷ còn thân thiết hơn muội. Đường tỷ, lần này tỷ hãy giúp Nhị ca ca, được không?”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng trong lòng, lúc nào cũng luôn miệng nói người thân người thân, thì ra đây mới là mục đích thật sự của họ khi tới đây.

Phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu có cơ hội thăng tiến tốt, đương nhiên phải nghĩ cho người nhà mình trước chứ, nhà mẹ đẻ có thế thì sau này cũng có lợi ích cho nàng.

Nhưng, những thứ đó phải được xây dựng trên cơ sở người nhà mẹ đẻ đáng tin. Giờ Tưởng Nhược Nam vô cùng cảnh giác trước những người được gọi là “người nhà mẹ đẻ”, người thân kia, nên nàng không muốn giúp họ việc này.

Hơn nữa, giờ xét mối quan hệ giữa nàng và Cận Thiệu Khang, muốn giúp cũng không được, bản thân nàng lấy tư cách gì để yêu cầu hắn giúp đỡ?

Tưởng Nhược Nam đang nghĩ xem nên từ chối chuyện này thế nào thì nghe Kiều thị lên tiếng trách mắng Tưởng Sính Đình: “Sính Đình, nói năng như thế thật không biết phép tắc gì cả, chuyện của đàn ông, phụ nữ sao dám can thiệp? Con làm vậy chẳng phải sẽ làm khó đường tỷ ư?” Sau đó quay sang dịu dàng nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, con đừng để ý lời của Sính Đình, chuyện này con cũng không cần bận tâm kẻo Hầu gia lại không vui vẻ, bá mẫu biết con có tấm lòng ấy là được.”

Bà ta nói thế thật khiến Tưởng Nhược Nam quá sức bất ngờ, bất luận bà ta có ý gì thì Tưởng Nhược Nam cũng vẫn phải bày tỏ rõ thái độ của mình: “Đa tạ bá mẫu đã nghĩ cho Nhược Lan. Nhược Lan cũng muốn giúp Nhị ca ca, nhưng đúng như lời bá mẫu nói, đây là công việc của Hầu gia, Nhược Lan là phụ nữ mà nhiều chuyện sẽ khiến Hầu gia chán ghét.”

Tưởng Sính Đình nghe nàng nói vậy, mặt thoáng biến sắc, nhưng Kiều thị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, bà ta nắm tay Tưởng Nhược Nam nói: “Bá mẫu hiểu, chuyện này con không phải bận tâm, hãy ngoan ngoãn nằm tĩnh dưỡng đi!”

Rồi sau đó Kiều thị không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ vui vẻ trò chuyện với Tưởng Nhược Nam, đa phần nhắc lại những chuyện trước kia khi nàng còn ở Tưởng phủ. Trong lời nói để lộ sự yêu thương bảo vệ của bà ta dành cho Nhược Lan, sự thân thiết gần gũi của Nhược Lan với đám huynh muội trong phủ, giống như muốn đưa Tưởng Nhược Nam quay trở lại quãng thời gian ấm áp vui vẻ ấy.

Tưởng Nhược Nam chỉ lắng nghe, dù sao không phải là việc mình đích thân trải nghiệm nên nàng cũng chẳng có nhiều cảm giác.

Một lúc sau, mẹ con Kiều thị bèn đứng dậy cáo từ. Đương nhiên Tưởng Nhược Nam giữ họ lại dùng cơm nhưng Kiều thị mỉm cười khéo léo từ chối.

“Không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, con nói chuyện với ta lâu như thế cũng mệt rồi, muốn cùng dùng cơm sau này còn nhiều cơ hội.” Rồi Kiều thị cũng mời nàng sau này khỏe về Tưởng phủ chơi, Tưởng Nhược Nam chỉ cười, không từ chối cũng chẳng nhận lời.

Sau khi mẹ con Kiều thị ra khỏi Hầu phủ, bèn lên xe ngựa của phủ mình.

Trên xe, Tưởng Sính Đình tức giận thốt lên: “Tưởng Nhược Lan này thật là, giờ có được sự sủng ái của An Viễn Hầu, Thái Hậu rồi Hoàng hậu nên không coi chúng ta ra gì nữa. Mẹ nhìn xem bộ dáng thờ ơ lạnh lùng vừa rồi của cô ta, thật là đồ vô lương tâm, quên hết công ơn của chúng ta rồi!”

Kiều thị vội vàng bịt miệng con gái lại, chau mày mắng: “Con hét gì thế, chỗ này rất gần Hầu phủ, bên ngoài đều là người của họ, để người ta nghe được, sau này con đừng hòng mong nhờ vả gì nữa!”

Tưởng Sính Đình gỡ tay mẫu thân ra, hạ giọng nói: “Lẽ nào giờ chúng ta lại phải nhờ vả núp bóng cô ta? Vừa rồi muốn cô ta nói đỡ Nhị ca ca một câu, mẹ xem thái độ của cô ta kìa.”

Kiều thị nhướn mày, cười: “Con ấy, vẫn còn non lắm, có những việc không cần phải nói ra. Giờ Tưởng Nhược Lan đang đắc sủng, chúng ta lại tới thăm chuyến này, Hầu gia sao có thể không biết, lần này Hầu gia phụ trách việc điều động quan viên trong cấm vệ quân, Nhị ca con cũng trong danh sách, đương nhiên Hầu gia hiểu ý chúng ta chứ. Chúng ta là người thân duy nhất của Nhược Lan, tất Hầu gia phải nể mặt Nhược Lan rồi! Vì vậy, chúng ta nhất định phải giữ quan hệ với Nhược Lan, phải để cô ta biết rằng, chúng ta là người thân duy nhất của cô ta. Chúng ta sống tốt thì cô ta cũng sống tốt, như thế chỉ cần cô ta tiếp tục đắc sủng thì chúng ta cũng không sợ thiệt thòi.”

Nói rồi, bà ta giơ tay chỉnh lại chiếc trâm vàng cài trên tóc con gái, rồi lại ngắm khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của con, cười: “Còn nữa, nếu đợt tuyển tú nữ vào mùa thu năm nay con được Nhược Lan giúp đỡ, chuyện chắc chắn rất thuận lợi. Một ngày nào đó có được sự sủng ái của Hoàng thượng, con không cần phải nhìn sắc mặt cô ta nữa! Con gái ngoan, tạm thời nhẫn nhịn đi…” Bà ta quay đầu, giọng bỗng trở nên lạnh lẽo: “Chúng ta đã phải hao tâm tốn trí mới có ngày hôm nay, không thể dễ dàng từ bỏ được!”
Bình Luận (0)
Comment