Thế Gia Danh Môn

Chương 79

Cận Yên Nhiên lên tiếng hỏi đầu tiên: “Mẫu thân nói thế là có ý gì?”

Vương thị cũng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Thế nào gọi là chưa động phòng, Hầu gia chẳng phải thường xuyên đến Thu Đường viện sao?”

Đám a hoàn trong phòng thì quay sang nhìn nhau.

Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam, lạnh lùng đáp: “Mọi người hãy hỏi cô ta.”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân một cái, cúi thấp đầu. Thái phu nhân giận thật rồi, xem ra bà muốn làm lớn chuyện này. Bà định làm lớn chuyện tới mức nào? Muốn để Thái hậu cũng biết phải không?

Muốn làm lớn chuyện thì làm lớn chuyện, nói không chừng đây lại là cơ hội cho mình.

“Tẩu tẩu, những lời vừa rồi của mẹ là có ý gì?” Cận Yên Nhiên mở to mắt kinh ngạc hỏi nàng.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn Cận Yên Nhiên: “Xin lỗi, từ trước tới nay ta đã lừa gạt mọi người, ta chưa từng động phòng với Hầu gia.”

Cận Yên Nhiên nhìn nàng kinh ngạc tới mức không thốt lên lời. Sắc mặt những người còn lại cũng chẳng tốt hơn là mấy. Vu Thu Nguyệt làm ra vẻ ngỡ ngàng như không dám tin, “Tỷ tỷ, thật vậy ư? Tại sao tỷ lại làm vậy, Hầu gia đối với tỷ tốt như thế.”

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, cười điềm đạm: “Vu di nương, sao di nương lại khẳng định là ta không chịu? Sao không phải là Hầu gia không muốn? Cứ như di nương sớm đã biết gì đó rồi thì phải, nên mới dùng giọng điệu khẳng định như thế?” Mẹ kiếp, thì ra là ngươi giở trò! Tưởng Nhược Nam hận tới mức chỉ muốn cho nàng ta một cái bạt tai.

Sắc mặt Vu di nương trắng bệch, “Không phải… Muội chỉ đoán thôi… đoán…” Khóe mắt lại liếc về phía Thái phu nhân.

Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang cùng Lưu Tử Căng đi vào.

Cận Thiệu Khang vừa bước vào đã nói: “Chuyện gì thế, sao lại vội vàng gọi ta từ phủ nha về, còn mời cả Lưu thái y, là ai bị bệnh?”

Thái phu nhân đi đến cạnh hắn, cười đáp: “Bệnh gì chứ, đừng có nói những lời xui xẻo ấy nữa. Hầu gia sắp được làm cha rồi!”

Làm cha?

Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng quay sang nhìn nhau ngẩn người, không hẹn mà cùng hướng về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu đón ánh mắt của Cận Thiệu Khang, “Chúc mừng Hầu gia, Vu di nương hình như đã mang thai rồi.”

Nhìn đôi mắt sáng rực của nàng, Cận Thiệu Khang như muốn ngạt thở, sắc mặt trắng bệch vội quay đầu đi, nhìn về phía Vu Thu Nguyệt. Còn Vu Thu Nguyệt lại yêu kiều ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc nhìn lại hắn: “Hầu gia…” Nàng ta đưa tay về phía Cận Thiệu Khang.

Nhưng Cận Thiệu Khang lại làm như không thấy, quay mặt đi nhìn Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam né tránh ánh mắt hắn, ngó sang chỗ khác.

Giờ, hắn đã là một người đàn ông có con rồi, càng không thể có quan hệ gì với nàng nữa. Nàng vẫn nên tìm cách mau mau xin ly hôn thôi.

Vu Thu Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, cúi đầu, hai bàn tay túm chặt lấy chăn.

Thái phu nhân đứng bên cạnh bước tới chỗ Lưu Tử Căng nói với y: “Lưu thái y, sáng nay đã mời lang trung khám qua rồi nhưng lão thân không yên tâm, vẫn muốn mời thái y xem lại giúp!”

Lưu Tử Căng đáp lại một tiếng, hai mắt lại lén liếc về phía Tưởng Nhược Nam, trong lòng cũng có chút xót xa. Nàng thích Hầu gia như thế, giờ thiếp thất lại nhanh hơn nàng một bước, trong lòng nàng chắc chắn rất khó chịu…

Y thầm thở dài, đi đến bên giường bắt mạch cho Vu Thu Nguyệt, một lát sau quay đầu lại nói với Thái phu nhân, “Thái phu nhân, đúng là có tin vui.”

Thái phu nhân nghe vậy thì cười tươi, lại nói: “Mong Lưu thái y hãy xem kỹ giúp, nên ăn gì và không nên ăn gì, xin hãy cho ta biết, bởi vì…” Bà ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía Tưởng Nhược Nam: “Bởi vì, đứa trẻ này có thể sẽ là người thừa kế tương lai của Hầu phủ ta!”

Lời của Thái phu nhân như tiếng sét nổ ngang tai mọi người trong phòng, khiến tất cả đều há miệng trợn mắt vì kinh ngạc.

Đầu tiên là chuyện Hầu gia và phu nhân nhìn ân ân ái ái nhưng thực ra lại chưa hề động phòng, ngay sau đó Thái phu nhân tuyên bố thứ tử[2] có khả năng trở thành thế tử. Hai chuyện này đều vô cùng chấn động, khiến mọi người mãi vẫn không sao đón nhận được. 

[2] Thứ tử: Con của thiếp thất.

Vu Thu Nguyệt đã cố gắng hết sức nhưng không sao kìm nén được sự vui mừng hiện lên trên khuôn mặt. Rõ ràng là niềm vui quá bất ngờ! Nàng ta đã giành được mà không mất chút công sức nào! Chỉ cần nàng ta sinh con trai, con trai của nàng ta sẽ là thế tử, con trai của nàng ta sẽ trở thành thế tử. Thân là mẹ đẻ của thế tử, sao có thể chịu nhục dưới tay Tưởng Nhược Lan?

Chỉ cần nàng ta sinh con trai!

Đám a hoàn, hầu già trong phòng nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Tưởng Nhược Nam, rồi lại nhìn sắc mặt đắc ý của Vu Thu Nguyệt, len lén đưa mắt ra hiệu cho nhau.

Xem ra Hầu phủ sắp có biến động lớn rồi.

Tưởng Nhược Nam không phải không cảm nhận được ánh mắt của mọi người, họ càng liếc nhìn nàng, nàng càng bình tĩnh. Chỉ cần nàng còn ở trong phủ này một ngày, thì đừng hòng có ai dám mang nàng ra làm trò đùa, đừng ai mong trèo được lên đầu nàng!

Khi mọi người còn đang tiêu hóa hai tin này một cách vô cùng chậm chạp, đột nhiên Cận Thiệu Khang đứng bên cạnh lớn tiếng nói: “Mẫu thân, con của Thu Nguyệt là thứ tử, thứ tử sao có thể trở thành thế tử!”

Vu Thu Nguyệt nghe vậy thì nụ cười trên môi cứng lại, cúi đầu, mím chặt môi. Tưởng Nhược Nam đứng bên cũng thoáng kinh ngạc, tối qua hắn tức tới mức ấy, thế mà giờ vẫn còn ôm mớ lễ nghi phép tắc của mình nói đỡ cho nàng.

Thái phu nhân lạnh lùng nhìn Cận Thiệu Khang, nói từng từ từng từ hết sức rõ ràng: “Không sai, thường thì đích tử[3] mới có tư cách làm thế tử! Nhưng Hầu gia, con có đích tử không? Nếu Nhược Lan mãi không chịu động phòng với con, thì con đi đâu để có đích tử đây?”

[3] Đích tử: Con của chính thất.

Lưu Tử Căng đang kê đơn thuốc, nghe thấy câu nói ấy, bàn tay cầm bút của y run lên, một giọt mực lớn rớt trên giấy, rồi nhanh chóng thấm xuống lan rộng khắp bề mặt. Y lại dường như không hề để ý, toàn thân như cứng lại.

“Mẫu thân…” Cận Thiệu Khang nghẹn họng, thầm thất kinh trong lòng, mẫu thân đã biết chuyện này từ bao giờ?

“Hầu gia, con còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Con còn muốn tự mình chịu ấm ức đến khi nào nữa?” Thái phu nhân dần dần cao giọng, âm điệu cũng sắc bén hơn.

Bọn người dưới đứng xung quanh im thin thít.

Cận Thiệu Khang nhìn những kẻ dưới đó một lượt, còn Lưu Tử Căng lúc này vẫn đang cúi đầu kê đơn thuốc, hạ giọng nói: “Mẫu thân, lát nữa chúng ta hãy nói tới chuyện này!”

“Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nói được! Mặc dù là chuyện xấu trong nhà, nhưng ta lại không sợ để người ngoài biết, vừa hay nhờ mọi người bất bình thay cho Cận gia chúng ta!” Thái phu nhân lớn tiếng nói át đi, ánh mắt nhìn Tưởng Nhược Nam lạnh hơn bao giờ hết.

Tưởng Nhược Nam đứng một bên, coi mình như người ngoài cuộc, nàng chẳng bận tâm tới những lời của Thái phu nhân. Nàng có thể hiểu được tâm trạng lúc này của bà, nhưng như thế không có nghĩa nàng thừa nhận việc mình làm là sai! Nếu nàng đã không sai, thì có lý do gì nàng phải tâm hoảng ý loạn, lo sợ hối hận chứ?

Nhưng cũng chính vì phản ứng này của nàng, càng khiến Thái phu nhân tức giận. Bà cho rằng Tưởng Nhược Nam có thái độ ấy là vì cậy có Thái hậu chống lưng.

“Mẫu thân, chuyện này không thể trách Nhược Lan!” Cận Thiệu Khang lên tiếng.

“Hầu gia!” Thái phu nhân quát, “Ta không nghe nhầm đấy chứ, thân là thê tử mà không tròn chức trách, thế mà con còn nói không thể trách cô ta?”

Vu Thu Nguyệt cúi đầu, trái tim nàng ta đau như bị kim đâm, bà la sát này có gì tốt, làm ra chuyện quá đáng như thế, Hầu gia không những giấu cho cô ta, giờ còn nói đỡ cho cô ta nữa.

Cận Yên Nhiên và Vương thị hoàn toàn bị chấn động tới mức không thốt lên lời trước cảnh tượng này.

Tưởng Nhược Nam lại vô cùng bất ngờ, tối qua rõ ràng hắn tức giận như thế, bộ dạng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, còn nói từ nay về sau sẽ coi nàng như không tồn tại, giờ sao lại nói giúp nàng?

Nàng không kìm được mà nhìn Cận Thiệu Khang một cái, thấy hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt để lộ sự lo lắng.

Hắn đang lo lắng cho nàng? Không phải vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment