Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 37

Nhắc đến vùng Cam Lãnh, tuy rằng thổ địa không phì nhiêu bằng trong nước, nhưng Cam Lãnh là vùng quan trọng thuộc về quân sự, có quân canh gác. Vấn đề an toàn cũng không xảy ra cái gì, dân chúng phần lớn cũng không muốn đi xa xứ, mỗi năm đều có thêm binh lính đến đây đóng quân, họ cũng cưới nhiều nữ nhân bản xứ, cho đến bây giờ nơi đây cũng được gọi là địa phương sinh sôi phát triển.

Chính vì như thế Cảnh đế mới kiêng kị Tưởng Lâm như vậy, người Trung Quốc có nói cách chiêu đãi binh lính tốt sẽ dẫn đến việc người gia nhập quân doanh đông như thủy triều, nhưng doanh trại Mạc Bắc quân lính không những đông như thủy triều, mà gần như họ đã là người của họ Tưởng. Cũng bởi vì như thế Cảnh đế mới bỏ qua sự tình tranh đấu của Thành vương và Thái tử, chỉ cần không vượt khỏi sự cho phép, hắn bình thường cũng sẽ không hỏi đến. Hắn vừa sợ Tưởng Lâm sẽ gây bất lợi cho việc đăng cơ của Thái tử, vừa sợ Tưởng Lâm cấu kết với Thành vương hình thành quyền lực bên ngoài, Cảnh đế đối với chuyện này nhức đầu đến ngủ không an ổn.

Tưởng Lâm năm nào cũng đóng quân tại Mạc Bắc, tuy rằng Mạc Bắc hằng năm đều xảy ra nhiều cuộc bạo loạn nhỏ, nhưng cũng không gọi là chiến sự lớn, hơn nữa Tưởng Lâm cũng là lão tướng, trong thời gian ngắn cũng không ai dám ra tay với hắn, kết quả đó hình thành nên cục diện ngày nay, Tưởng gia quân tại Mạc Bắc càng ngày càng lớn mạnh và độc chiếm một phương. Có người nào lại không muốn làm Thái Bình Hoàng đế, có thể làm chiến tranh không xảy ra liền tận lực không làm, nếu Mạc Bắc đột nhiên đổi chủ soái, Hung Nô sẽ thừa dịp này mà xông vào, phiền phức lớn bằng trời, nhiều năm như vậy, gia tài quốc khố khổ cực thu vào đều sẽ vì sự việc này mà chi ra hết.

Người Trung Quốc có nói vào thời tiết Lập Thu, bên trong phải mặc ba lớp áo, độ ấm càng dần về khuya càng dễ chịu hơn. Tâm tình giờ phút này của Tưởng Ngân giống như thời tiết Lập Thu, rất thoải mái. Phu nhân phái hắn đến biên ải đưa cho tướng quân một ít vật tư đồ dùng mùa đông, xa khỏi kinh thành, hắn chính là thủ lĩnh đội vận chuyển của phủ tướng quân. Trên đường đi, nếu không tính toán cụ thể cho con số tiêu phí, hắn còn tiền để mà xài sao? Thật vất cả năm nay mới đến phiên hắn mang trọng trách đến biên ải, không hưởng thụ đi dạo thì thực xin lỗi sự ưu ái của phu nhân.

Tưởng Ngân là họ hàng xa bên nội của dòng họ Tưởng, bởi vì làm việc nhanh nhẹn, lại dễ dàng nhận được sự yêu thích của chủ tử, vì thế được Tưởng phu nhân đề bạt lên thành quản sự.

Tưởng Ngân thấy vùng Cam Lãnh còn kém so với kinh thành phồn hoa, trên ngã tư đường cũng miễn cưỡng có thể nói dân cư đông đúc một chút. Sau khi đưa vật tư cho tướng quân, tướng quân để cho nhóm người của Tưởng Ngân nghỉ ngơi, hồi phục sức lực cho mấy ngày đêm sắp tới quay về kinh thành, tất cả chi phí sẽ do phủ tướng quân chi trả. Tưởng Ngân tất nhiên mừng rỡ, đi phòng thu chi nhận tiền, tuy rằng ở kinh thành, hắn được cấp lộ phí đầy đủ, nhưng cũng không có người nào lại ngại mình có nhiều tiền đúng không? Huống gì tên hắn là Ngân, nghĩa là tiền bạc đâu. Thời điểm vừa đến Cam Lãnh, hắn nghe được gia đinh của phủ tướng quân nói, đến nơi này không thể không đi Di Hồng Viện. Đừng nghe tên mà tưởng nơi này thấp kém, đây chính là thanh lâu tốt nhất tại Cam Lãnh. Nghe nói lão bản ở đây làm ăn có lời, ở nơi khác thậm chí là ở kinh thành đều có sản nghiệp của nàng, nhưng lão bản rốt cuộc là ai thì ngay cả Tưởng Lâm cũng không biết. Người làm ngành này sau lưng đều có người chống đỡ cho, chỉ cần không đi quấy rối tại địa bàn của hắn, Tưởng Lâm cũng không rảnh mà quản.

Tưởng Ngân đắc ý đi dạo tại ngã tư đường khi trời đã chạng vạng, đến Di Hồng Viện, không đi lúc trời tối, chẳng lẽ đi vào ban ngày sao? Cả ngày hắn làm nô tài của người khác, lần này hắn sẽ cố gắng hưởng thụ một phen tư vị khi được người khác hầu hạ. Hắn chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi đến cổng trước của Di Hồng Viện.

Mai Bạch Vũ đứng tại cửa sổ lầu ba, thưởng thức chén rượu trong tay nàng, đưa lưng về phía người đang đứng khom người phía sau, là tú bà của Di Hồng Viện.

"Hồi bẩm đường chủ, Tưởng Ngân kia đã đến rồi."

"Vậy con trai của Tưởng Lâm cũng đã đến sao?"

"Hắn đang uống rượu trên lầu hai."

"Ai đang hầu hạ hắn?"

"Vẫn đều do Thanh Thanh cô nương hầu hạ."

"Nga? Nàng làm việc luôn khiến ta tương đối an tâm, đêm nay cũng đừng làm cho ta thất vọng."

"Đường chủ yên tâm, thuộc hạ đã an bài mọi việc thỏa đáng."

"Được rồi, ngươi lui xuống tiếp khách đi, sau đó còn phải tốn chút sức lực."

Mai Bạch Vũ uống một ngụm rượu, từ cửa sổ nhìn đến phương hướng kinh thành. Lưu Dục a Lưu Dục, ngươi thật sự một chút cũng không biết tâm tư của ta hay sao? Chỉ vì một câu của ngươi, ta tự mình chạy tới Mạc Bắc tràn đầy bão cát do sợ thủ hạ mình phạm phải sai lầm. Nhưng vì cái gì, vì cái gì cố tình ông trời để ta nhận thức ngươi muộn hơn Cố Cẩm Lan.

Mai Bạch Vũ hơi nheo lại mắt, Cố Cẩm Lan tốt nhất đừng làm chuyện gì thương tổn đến ngươi, bằng không ta nhất định đoạt lấy ngươi. Việc ngươi muốn làm, ta đành giúp ngươi một tay. Nếu Tưởng Ngân chết đi, phu nhân phủ tướng quân của chúng ta như thế nào sẽ biết được tướng quân đại nhân một lòng che chở con trai của hắn?

"Ây da, vị đại gia này, nhìn thật lạ mặt nha." Tú bà nhìn thấy Tưởng Ngân bước vào cửa, đứng lên cười, vẫy khăn tay về phía trước.

Tưởng Ngân đi đến vỗ nàng một cái: "Ma ma, dáng người thật tốt, ánh mắt cũng thật tốt nha, gia quả thật là lần đầu tiên đến nơi này của ngươi."

"Gia đến đây lần đầu, ta đây liền nhiệt tình giữ lại, các cô nương tốt đang đợi ngài chọn nha. Gia, ngài thích dạng gì? Cứ việc nói, chúng ta không có gì không thể thỏa mãn."

"Ma ma, ngươi đề cử đi, gia đều sẽ thích."

"Thật là tốt, ngài xem, chừng này?" Tú bà vươn tay, dĩ nhiên là muốn tiền.

"Ma ma còn sợ ta không cho ngươi tiền sao, cầm lấy." Tưởng Ngân lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng.

"Ây da, gia, ta thật sự không nhìn lầm ngài. Lầu hai, xin mời, Thuận Tử, mang vị này lên trên."

"Được được, gia, mời ngài."

Tưởng Ngân ngẩng đầu bước lên lầu hai cùng tiêu tư, vào phòng, lúc này ở sát vách, con của Tưởng Lâm là Mã Duệ đã bị chuốc rượu gần như say.

"Mã công tử, ngài uống thêm một chén a, nói là muốn uống cùng Thanh Thanh nhiều chén, công tử, ngài sẽ không chịu uống sao?"

Tưởng Ngân vừa mới ngồi xuống uống chén rượu, liền nghe đến cuộc đối thoại sát vách, không khói nhíu mày, Di Hồng Viện không lẽ cách âm kém như vậy sao? Sau đó hắn lại nghĩ, ở đây cũng không thể so sánh với kinh thành, một đám người thô bỉ đến đây, hắn nghĩ đến đây lại cười khinh thường, ôm cô nương bên cạnh hôn một cái.

"Thanh Thanh, bản công tử đối với ngươi thật tâm, tiền bạc cho ngươi cũng không ít, không bằng ngươi chuộc thân, cùng bản công tử về nhà, sau này ngươi còn không sống tốt sao?"

"Công tử, ngài thân phận tôn quý, Thanh Thanh chỉ sợ mình không có phúc phận lại muốn trèo cao. Ngày nào đó, công tử ngài trở về kinh thành, Thanh Thanh càng không có ai để dựa."

"Ha ha ha, nói thật hay, bản công tử đêm nay để ngươi đau một chút(chắc là làm chuyện ấy lần đầu nên đau), thời điểm trờ về sẽ không quên ngươi."

Tưởng Ngân uống một ngụm rượu, há miệng ăn đồ ăn do cô nương bên cạnh gắp cho, trong lòng nghĩ, loại địa phương này cũng có người thân phận tôn quý đến đây sao? Còn trở lại kinh thành, chẳng lẽ là công tử của gia đình võ tướng nào đến trong quân danh?

"Ai, ta nói nha, công tử ngài xuất thân tôn quý như vậy, không được trở lại kinh thành, ta đều cảm thấy bất công thay công tử."

Mã Duệ ánh mắt trầm xuống: "Bản công tử là con trai của Trấn Bắc tướng quân Tưởng Lâm, ta mới là thiếu tướng quân của phủ tướng quân. Cố Hướng là người của Cố gia, cha ta sẽ không đem phủ tướng quân giao cho hắn. Bản công tử sớm muộn gì nhất định sẽ trở về."

#"bN-
Bình Luận (0)
Comment