Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 75

Sau đó Thanh Huyền đạo nhân lại cười mập mờ: "Sau khi các ngươi đi Nam Cương về, đến tìm ta, ta có thứ tốt cho các ngươi."

"Thứ tốt gì vậy?" Cố Cẩm Lan khó hiểu nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Sư phụ, ở chỗ ngươi có thứ tốt gì mà ta chưa phát hiện ra?"

Thanh Huyền đạo nhân đau lòng sờ sờ râu: "Đây là thứ làm ta tổn hao mười năm tu hành, ngươi làm sao có thể biết được."

"Sư phụ, vì sao hiện tại không thể cho?"

Thanh Huyền đạo nhân ngắm Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan vài lần: "Bây giờ là thời buổi rối loạn, các ngươi không có thời gian."

Lưu Dục và Cố Cẩm Lan nhìn nhau, Lưu Dục mở miệng trước: "Đạo trưởng, lần đi Nam Chiếu này ta với điện hạ có gặp nguy hiểm hay không?"

Thanh Huyền đạo nhân nhìn Lưu Dục vài cái, bấm đốt ngón tay: "Hữu kinh vô hiểm (Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp phải hiểm nguy)."

"Vậy là tốt, điện hạ tốt là được rồi."

Thanh Huyền đạo nhân lại cười mập mờ: "Vĩnh An Vĩnh An, đương nhiên có nghĩa là mãi mãi bình an, thế nhưng phò mã ngươi thì không được như vậy."

Cố Cẩm Lan vừa nghe vậy liền cảm thấy sốt ruột: "Sư phụ, phò mã nàng còn có vết thương cũ trong người, lần này không thể tiếp tục xảy ra thêm bất cứ chuyện gì, còn mong sư phụ cho biện pháp hóa giải."

"Ngươi gấp gáp cái gì, ta không phải đã nói là hữu kinh vô diễm rồi sao. Hơn nữa phò mã gia tuấn tú nho nhã như vậy, làm sao có thể không bị mấy cô gái khác cướp đi?"

Cố Cẩm Lan nghe vậy liền nhìn Lưu Dục với vẻ mặt cười như không: "Hóa ra việc nguy hiểm của phò mã là do mấy cô gái gây nên, vậy thì cũng không cần bổn cung phải lo lắng."

Lưu Dục cảm thấy lo lắng, đạo sĩ ngươi không chọn gì khác mà lại nói ta bị gái khác cướp đi. Một người như Mai đường chủ mà điện hạ đã như vậy, thêm một người nữa buổi tối ta thật sự sẽ phải ngủ dưới sàn.

"Điện hạ, ai cũng không bằng ngươi, tại trong lòng ta ngươi mãi mãi là người đẹp nhất Đại Tề."

"Phò mã, bồn cung sẽ không để mình bị dắt mũi đi đâu, đến thời điểm đó đừng để bổn cung biết được chuyện gì không hay, không thì không biết bổn cung sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Cố Cẩm Lan tự nhận mình chẳng phải là người hào phóng, lúc còn dính đến Mai Bạch Vũ, nàng vẫn chưa làm bất kỳ điều gì vì Mai Bạch Vũ là người biết tiến lùi, lại có ân với Lưu Dục. Thế nhưng không có nghĩa toàn bộ nữ nhân đều biết điều như Mai Bạch Vũ.

Lưu Dục cười ngượng ngùng: "Điện hạ, yên tâm, ta như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy."

"Ngươi cũng không có lá gan như vậy, nhưng không có nghĩa người khác sẽ không, bổn cung cũng không phải là người nhân từ biết nương tay."

Thanh Huyền đạo nhân đứng dậy: "Lần này ta xuống núi là vì có việc quan trọng, nếu việc đã được giải quyết thì ta đây cũng không cần phải can thiệp thêm. Muốn đi đến Nam Chiếu thì các ngươi cần đi nhanh hơn một chút mới được, chậm trễ sẽ hỏng việc."

Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vội vàng đứng dậy: "Đạo trưởng, đêm nay ta và điện hạ sẽ ngủ lại nơi này, ta sẽ phái tám thị vệ hộ tống người về đạo tràng."

"Đây là khu vực của Thanh Huyền ta, còn cần phải có thị vệ hộ tống sao, trong thiên hạ còn ai có thể gây tổn thương cho ta?"

Lưu Dục nhanh chóng nịnh bợ: "Đạo trưởng tu hành thì trong thiên hạ không ai sánh bằng. Thế nhưng người là quốc sư của Đại Tề, người xuống xúi đã cho ta và điện hạ mặt mũi, thời điểm trở về làm sao có thể không có thị vệ hộ tống? Nếu không ngươi trong thiên hạ sẽ nói ta và điện hạ không biết quý trọng nhân tài."

Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái, ngẫm lại bỗng nhiên nghĩ ra cái gì: "Sự phụ, theo phò mã đi, thị vệ vẫn nên có."

"Nói cũng đúng, xem ra ta không thể không rơi vào thế tục của dân gian. Vậy thì phái mấy người theo ta đi, lên đến thì cho bọn họ xuống lại. Tìm vài người có võ công tốt, nếu không sẽ làm chậm trễ thời gian của ta."

Lưu Dục để cho đầu lĩnh thị vệ tuyển chọn ra vài người hộ tống Thanh Huyền đạo nhân trở về đạo quan. Nàng cùng Cố Cẩm Lan lại ngồi xuống ăn thêm vài món rồi đi nghỉ ngơi.

Lưu Dục trèo lên giường, ôm Cố Cẩm Lan vào lồng ngực: "Điện hạ, chuyện của chúng ta nên mở miệng với Ninh vương điện hạ như thế nào đây?"

Cố Cẩm Lan tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng Lưu Dục: "Việc này còn phải chờ thời cơ đến, theo sự phụ nói thì không bao lâu nữa cơ hội sẽ xuất hiện."

"Nhưng mà nếu Ninh vương điện hạ không thể chấp nhận thì về sau điện hạ và ta sẽ gặp phiền toái lớn, như vậy chi bằng không nói."

Cố Cẩm Lan cười cười: "Hắn sẽ không không đồng ý."

"Điện hạ vì sao khẳng định như vậy?"

"Bổn cung từng nói muốn dưỡng vài cung nữ trong phủ, Ngũ ca còn muốn giúp ta gạt phò mã."

"Nói như vậy thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn."

Tiếp đó Lưu Dục cười gian hai tiếng, hôn mặt Cố Cẩm Lan một cái: "Điện hạ, ta muốn ngươi."

"Nói bậy, mỗi ngày ở cạnh nhau, còn muốn cái gì?"

"Muốn." Lưu Dục nhìn xương quai xanh của Cố Cẩm Lan, đẩy ngã công chúa lên giường, nhìn nàng với ánh mắt đầy dục vọng.

Sau đó nàng nói: "Điện hạ, ngươi, ngươi có thể dùng một chưởng làm tắt nến hay không?"

Cố Cẩm Lan lúc này hận không thể bằng một chưởng đánh chết nàng, thế nhưng nàng vẫn vung tay lên thổi tắt nến.

Một đêm không nói chuyện.

Cảnh đế nhìn tin tức thánh vệ đưa đến, đứng đằng sau bàn, nét mặt vẫn không thay đổi nhưng trong lòng lại mừng rỡ ko thôi. Sau khi Mạc Bắc ổn định xong, chính là đến lúc bình định Nam Cương, trẫm sẽ có công lao sự nghiệp lớn mạnh ngàn đời, sẽ vượt qua khỏi phụ hoàng của trẫm.

Nam Cương ổn định rồi thì phủ Trấn Nam vương cũng không nhất thiết còn tồn tại. Lưu Dục ngược lại ban cho trẫm một đại ân rồi, hắn chưa từng ra chiến trường, không biết võ công nay lại không thể sinh con, xem ra cũng không cần trẫm phải ra tay rồi. Một cái tước vị vương gia không có binh quyền trong tay thì không gây tổn hại gì đến trẫm.

Hắn lại nheo mắt, nay Hoàng tộc họ Cố chỉ có một đứa con trai duy nhất là Cố Hoằng, giang sơn của trẫm là do trẫm quyết định, không thể để một mình ngươi độc chiếm. Hắn nghĩ một hồi lại cấp Cố Hoằng một thánh chỉ.

Thời điểm Cố Hoằng ở tại phủ Ninh vương nhận được thánh chỉ này, hắn khiếp sợ vạn phần. Hắn lập tức dùng bồ câu đưa tin này đến cho Cố Cẩm Lan và Lưu Dục cách kinh thành đã ngàn dặm về việc này.

Cố Cẩm Lan mở tờ giấy ra, lông mày cau lại, trong lòng thất vọng Cảnh đế tột cùng. Lưu Dục thấy vậy liền hỏi: "Điện hạ, phát sinh sự việc gì?"

Cố Cẩm Lan cầm tờ giấy trong tay đưa cho Lưu Dục, Lưu Dục mở ra vừa đọc được thì lông mày cũng cau lại.

"Điện hạ, phụ hoàng ở bên ngoài còn có con trai riêng sao? Việc này nghe thôi đã thấy khiếp sợ rồi."

"Có con riêng thì cũng thôi đi, phụ hoàng thế lại để cho Ngũ ca đem hai người lai lịch không rõ ràng đón về kinh thành. Phụ hoàng là do càng già nên càng hồ đồ sao? Đại Tề ngoại xâm chưa xong còn muốn có nội xâm."

Lưu Dục vốn chẳng có cảm tình gì với Cảnh đế, Cảnh đế sống chết chẳng liên quan gì đến nàng. Bây giờ Cảnh đế lại từng bước dồn nàng vào đường cùng, ngược lại nàng muốn tạo phản, nhưng dù sao Cố Cẩm Lan và Cảnh đế cũng là cha con ruột thịt, mà muốn để Cố Hoằng lên ngồi thì phải làm sao cho danh chính ngôn thuận mới được.

Lưu Dục suy nghĩ trong lòng, sự việc lần này đúng là phiền toái: "Điện hạ, việc này chỉ có thể cưỡi lừa khán xướng bổn (cưỡi ngựa xem hoa), vừa đi vừa xem xét tình hình. Nếu phụ hoàng để Ninh vương điện hạ đón hai vị hoàng tử kia trở về, vậy cứ đón về đi. Nếu không chẳng phải để Ninh vương điện hạ đắc tội danh dẫn đến việc mất cơ hội lên ngôi Hoàng đế sao?"

"Trước mắt chỉ có thể làm vậy, trước hết để Ngũ ca đón về. Trong cung quy củ nhiều, người lớn ngoài cung có thể thích ứng hay không còn chưa biết. Phụ hoàng thân chinh bên ngoài, sự tình trong cung đều do mẫu hậu định đoạt, nói vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện gì lớn."
Bình Luận (0)
Comment