Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 82

Lưu Dục nhanh tay lấy cái bánh đậu từ trong tay Cố Cẩm Lan: "Lại thêm một vị công chúa, điện hạ, chúng ta nên xử lý như thế nào?"

"Phò mã, sao lại dùng từ lại, không lẽ bổn cung rất khó hầu hạ sao?"

"Không không không, điện hạ rất tốt, nhưng đây là công chúa của địch quốc, xử lý tốt thì Nam Cương sẽ vững, nếu không thì sẽ dẫn đến chiến tranh đó."

Mai Bạch Vũ không nói gì, cầm một nắm hạt dưa nhìn Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan buông chuỗi hạt trong tay: "Phò mã nghĩ quá đơn giản rồi, vì lợi ích của hai quốc gia, đôi khi có thể hi sinh cả một vị hoàng tử, huống gì đây chỉ là một cô công chúa."

"Vậy theo điện hạ chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Cố Cẩm Lan nhìn Mai Bạch Vũ đang ngồi cắn hạt dưa: "Phò mã có thể hỏi Mai tỷ tỷ của ngươi, bổn cung thấy Mai đường chủ cảm thấy rất hứng thú với vị tiểu công chúa kia."

Mai Bạch Vũ ngừng cắn hạt dưa: "Điện hạ và phò mã gia có thể song túc song phi (tình nhân yêu đương thắm thiết không phân ly), bản đường chủ ta đây tất nhiên cũng muốn tìm một mối nhân duyên tốt."

Lưu Dục nghe vậy liền nghẹn bánh đậu: "Mai đường chủ, ngươi, ngươi nói gì?" Nàng mở to hai mắt nhìn nhìn Mai Bạch Vũ.

Mai Bạch Vũ nhận bình rượu nóng do thị nữ mang đến, uống uống, nàng cố gắng giấu đi sự chua xót trong lòng: "Ta xem thấy tiểu công chúa kia có chút ý tứ với phò mã gia, dù sao ta cũng không trò chuyện cùng nàng, mà cô nương này thật khả ái."

Lưu Dục bỏ điểm tâm trong tay: "Mai đường chủ, ngươi đừng có vì chuyện của ta và điện hạ mà để lầm lỡ chung thân đại sự của ngươi."

"Ý phò mã là, ngươi và công chúa điện hạ thật sự không hạnh phúc?"

"Không phải như vậy, chuyện tình cảm không thể tự quyết định được, thuận theo tự nhiên mới tốt. Nếu ngươi thích vị công chúa kia, ta và điện hạ sẽ chúc phúc cho các ngươi. Chỉ là ngươi không biết được, trước khi điện hạ biết sự thật về ta, ta đã vượt qua những tháng ngày lo lắng như thế nào đâu."

"Chuyện nhân duyên này thật đúng là khó nói, nghe nói người Nam Chiếu phóng khoáng hơn Đại Tề. Bản đường chủ mặc nam trang vào cũng không thua kém gì phò mã, nói không chừng tiểu công chúa thích ngay cho xem."

Lưu Dục thật sự có tâm tư, nàng nhìn những cô nương vĩ đại thì không muốn các nàng bị gả cho những nam nhân tam thê tứ thiếp, nàng muốn các nàng cũng tìm được người con gái cho riêng mình...Vì vậy nàng cũng không thèm ngăn cản, Mai Bạch Vũ cùng tiểu công chúa sao, nghe cũng xứng đôi đấy chứ.

"Điện hạ, cũng sắp đến chạng vạng rồi, chúng ta đi trước dùng bữa đi. Mai đường chủ có muốn đi cùng không?"

Mai Bạch Vũ khoát tay: "Không không, ta muốn cùng vị Lâm tiểu thư kia dùng bữa."

Cố Cẩm Lan cười cười: "Phò mã, chúng ta cũng không nên quấy rầy Mai đường chủ theo đuổi vị tiểu công chúa kia, đi thôi, đi ăn cơm." Nói xong nàng liền đứng dậy đi đến sảnh trước, Lưu Dục cũng đi theo phía sau.

Mai Bạch Vũ đứng dậy, cười cười, nàng đến phòng bếp tự mình xào nấu vài món ăn, lại ủ nóng một bầu rượu tốt mang đến phòng của Tang Lâm Hoài Nhị.

"Lâm tiểu thư có đó không?"

Tang Lâm Hoài Nhị nghe âm thanh này liền nhớ đến tình cảnh hắn dùng hai tay ôm trọn mình, nàng không thể không tức giận. Nàng mở cửa ra: "Mai công tử, có chuyện gì?"

Mai Bạch Vũ nâng cao mâm đồ ăn: "Công chúa điện hạ và phò mã gia đã cùng nhau đến sảnh trước ăn cơm, chúng ta không thể quấy rầy bọn họ. Ta nghĩ Lâm tiểu thư vẫn chưa dùng bữa liền đến phòng bếp lấy một vài món ăn, lại mang đến một bầu rượu, không biết có thể cùng Lâm tiểu thư nhấm nháp một ly không?"

Tang Lâm Hoài Nhị nhìn mâm đồ ăn Mai Bạch Vũ mang đến, nàng cũng không thể cự tuyệt liền lắc mình sang một bên: "Mai công tử, mời vào."

Mai Bạch Vũ không khách sáo, trực tiếp bước vào trong, nàng đặt đồ ăn lên bàn, cười nhìn Tang Lâm Hoài Nhị: "Không biết khẩu vị của Lâm tiểu thư, ta liền tự mình quyết định, còn mong tiểu thư chớ chê trách."

Tang Lâm Hoài Nhị là người Nam Chiếu, mà Nam Chiếu vốn hào sảng, nay lại gặp người Đại Tề nói chuyện nho nhã, nàng liền cảm thấy chịu không nổi: "Thấy Mai công tử mang rượu đến, nói vậy cũng là người thích uống rượu. Nếu là đồng đạo, nói chuyện đừng có tiếp tục khách sáo ra vẻ tao nhã như vậy. Chẳng qua chỉ là ăn đồ ăn uống chút rượu, đầu bếp của phủ nguyên soái cũng không đến mức nấu dở tệ đi."

"Ha ha, Lâm tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái, hóa ra cũng là người thích rượu, rất hợp ý ta."

Tang Lâm Hoài Nhị tự mình rót một chén rượu, uống một ngụm, nàng cũng không thèm nói chuyện khách sáo: "Ta có hợp hay không thì liên quan gì đến Mai công tử?"

Mai Bạch Vũ lúc này đổi một ngoại bào màu đỏ hồng, lông mày lại được vẽ đậm nét xếch lên một chút, Tang Lâm Hoài Nhị nhìn thấy liền mắng một câu yêu nghiệt trong lòng. Một nam tử lớn lên xinh đẹp như vậy, làm sao nữ nhân có thể chịu nổi?

"Xem tuổi của Lâm tiểu thư, bất quá cũng dưới hai mươi, chắc cũng chưa gả cho ai, không biết Lâm tiểu thư thấy ta như thế nào?" Mai Bạch Vũ vừa nói vừa tiến lại gần Tang Lâm Hoài Nhị, đem chén rượu của nàng đưa đến bên môi người đối diện.

Tang Lâm Hoài Nhị chưa bao giờ bị một nam tử kề cận như vậy, thế mà hôm nay lại bị Mai Bạch Vũ dựa gần từ lần này đến lần khác, hơn nữa hương vị trên người hắn còn rất dễ ngửi. Hắn không thối như những nam nhân khác, ngược lại còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, nàng không chán ghét cũng không bài xích, nàng cười cười, há miệng uống chén rượu kia.

"Chỉ sợ Mai công tử không gánh nổi phần sinh lễ." Tang Lâm Hoài Nhị đáp lại nàng.

"Gia nghiệp bản công tử rất lớn, không thể không cưới được phu nhân." Nói tới đây, Mai Bạch Vũ dừng lại một chút: "Hay là...Lâm tiểu thư có thân phận cao quý?"

Tang Lâm Hoài Nhị đánh giá Mai Bạch Vũ một vài lần, trực giác nói cho nàng biết người trước mặt nàng cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu hắn hỏi những lời này, chẳng lẽ hắn đã biết được điều gì? Nàng trả lời với vẻ mặt bình thản: "Mai công tử cứ nói đùa, ta chỉ là nữ nhi của một người thương nhân bình thường, làm sao có thể có thân phận cao quý?"

Mai Bạch Vũ lại rót thêm một chén rượu cho nàng, đẩy qua: "Lâm tiểu thư nếu chưa gả, ta cũng chưa cưới, không bằng thử chung sống với nhau?"

Tang Lâm Hoài Nhị liếc Mai Bạch Vũ một cái: "Mai công tử đang muốn chuốc rượu ta?"

"Lâm tiểu thư là nữ trung hào kiệt, nói không chừng ta còn say trước tiểu thư nha."

"Mai công tử có say cũng không sao, ta nếu say thì không tốt lắm."

Mai Bạch Vũ tiến lại gần: "Lâm tiểu thư sợ cái gì? Ta là người đứng đắn."

Tang Lâm Hoài Nhị rót lại cho Mai Bạch Vũ một chén rượu: "Ý của Mai công tử là ta không phải người đứng đắn?"

"Lâm tiểu thư đã hiểu lầm rồi, đêm nay ngươi đừng uống rượu nữa."

"Mai công tử cũng không rộng lượng, chỉ là một bầu rượu, làm sao đủ để ta và ngươi cùng uống?"

Mai Bạch Vũ nhìn thoáng một thị nữ ở bên cạnh: "Đến phòng bếp lấy thêm hai bầu đi."

Thị nữ nhìn nhìn Tang Lâm Hoài Nhị xong liền gật đầu, Mai Bạch Vũ lúc này thấy người hầu của tiểu công chúa rời đi, nàng uống một ngụm rượu xong dựa sát vào rồi đột ngột ôm lấy Tang Lâm Hoài Nhị mà hôn.

Tang Lâm Hoài Nhị không phòng bị liền bị nàng hôn, vừa định giãy dụa lại đột nhiên phát hiện Mai Bạch Vũ sử dụng công lực mà nàng lại không thể bại lộ chính mình biết võ công. Tang Lâm Hoài Nhị lúc này kinh ngạc vô cùng, nàng hơi mở miệng, Mai Bạch Vũ liền nhân cơ hội đẩy rượu vào miệng nàng. Mai Bạch Vũ vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, không nghĩ miệng của tiểu công chúa lại mềm mại ngọt lành như vậy, nàng lại càng muốn nhấm nháp nhiều hơn.

{/��Y�
Bình Luận (0)
Comment