Thế Giới Bự Của Tôi

Chương 12

Tôi và Bốp già không phải thanh mai trúc mã cùng nhau cởi chuồng tắm mưa, không phải tình yêu tiểu học trẩu tre đua đòi, không phải tình yêu trung học vụng dại trong sáng, cũng không phải tình yêu đại học đằm thắm ngọt ngào. Chúng tôi chỉ vô tình va phải nhau giữa dòng đời, rồi cứ thế ở cạnh nhau, như một giấc mộng.

Cuộc đời tôi vốn chỉ là một trang giấy trắng, nói đúng hơn là chẳng có gì đáng nói cả. Có chăng chính là lúc nở hoa thì tất cả đều nở hoa, khi bế tắc thì đồng loại bế tắc. Một thời gian tôi phải đến bệnh viện vì gặp phải chướng ngại tâm lý. Cùng một lúc, quan hệ gia đình, quan hệ bạn bè, chuyện tình cảm cùng gặp trục trặc. Ngày đêm suy nghĩ khiến tôi bị áp lực, suýt nữa thì bị rơi vào trầm cảm.

Một lần đi trong bệnh viện, tôi thẫn thờ trầm tư đến nỗi đâm sầm vào Bốp già rồi té ngửa ra sau.

- Lúc đấy nhìn em thật ngu.

Lão Bốp phũ phàng ném vào mặt tôi một câu khi được phát biểu cảm nghĩ. Thôi kệ, tôi quen rồi (/_)

Một tháng sau, cũng trong khuân viên bệnh viện, tôi còn nhớ hôm đó nắng rất đẹp, là ngày tôi chính thức bị anh "đốn hạ". Anh đứng trước mặt tôi, như có như không thở ra một câu:

- Thời gian sẽ giúp em đạp bằng mọi khó khăn, vì em là cô gái thông minh và mạnh mẽ nhất tôi từng gặp.

Sau đó, tôi biết không chỉ có thời gian, chính anh đã đưa tôi vượt qua tất cả.
Bình Luận (0)
Comment