Thế Giới Bự Của Tôi

Chương 17

Cách đây năm năm, tức là khi tôi hai mươi mốt tuổi, tôi đã từng vận hết nội công làm dày da mặt, lượn lờ trước mắt Bốp già. Nhưng anh lại cố tình né tránh, không muốn nhìn thấy tôi. Sau này tôi mới biết, khi ấy anh vẫn chưa có tiền tài sự nghiệp, sợ sẽ làm khổ tôi.

Một lần, tôi phũ phàng từ chối anh trai khóa trên mặt mũi cũng ưa nhìn. Kết quả, bà chị yêu đơn phương anh ta không những không mang quà đến cảm ơn tôi còn kéo một đám mọi rợ đến chấn điện thoại của tôi, lột đồ rồi nhốt tôi trong nhà vệ sinh nữ của trường đại học.

Đó là nơi nổi tiếng bởi những câu chuyện ma huyền thoại, buổi tối không có điện và vắng người qua lại. Tôi muốn chết ngất nhưng không dám bưng mặt khóc, chỉ sợ lơ là thì con ma nào đó sẽ lao ra bóp cổ tôi.

Tôi đã gọi tên Bốp già rất lâu, không ngờ sau đó anh xuất hiện thật. Tôi vừa muốn anh vào cứu tôi lại vừa không muốn. Với duy nhất bộ đồ lót trên người, tôi nhục nhã tới nỗi không dám nhìn anh. Nào ngờ anh mặt không đổi sắc cởi áo khoác bọc lấy người tôi rồi ôm tôi thật chặt.

- Hàng đã kiểm xong rồi. Chất lượng tuy không hảo hạng nhưng cũng tạm được. Xem ra tôi đành chịu thiệt một chút vậy.

Tôi có nên cảm ơn anh trai với bà chị kia không???
Bình Luận (0)
Comment