Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 103: Cọng Rơm Luận

Chương 103: Cọng rơm luận Chương 103: Cọng rơm luậnChương 103: Cọng rơm luận

Cọng rơm luận

Nhìn biểu cảm của Valhein, Kelton cố nén bất đắc dĩ nói:

"Ta muốn hợp tác chặt chẽ với ngươi, ta tin tưởng, ngươi nhất định có ý tưởng hợp tác tốt hơn sốt salad."

Valhein bắt lấy trọng điểm trong câu nói của Kelton:

-Hợp tác?”

"Đúng, hợp tác. Lần trước chỉ là giao dịch, nhưng kế tiếp, là hợp tác." Kelton trịnh trọng nói.

"Ngươi muốn cái gì?" Valhein chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào con ngươi màu nâu sâu trong mắt Kelton.

Kelton hỏi:

"Ngươi nói muốn mở nhà hàng trong khu quý tộc đúng không?”

Valhein gật đầu, nói:

Đúng là có việc này.

"Ta có thể tham dự." Kelton nói.

Valhein nói:

"Nếu ngươi dám mở nhà hàng trong khu quý tộc thì đã mở nó từ lâu."

Kelton hơi hếch cằm, mang theo một chút đắc ý, nói: 'Mấy ngày này ta không nhàn rỗi, kết bạn rất nhiều quản gia của quý tộc, bọn họ tiết lộ chút chuyện, tỏ vẻ nếu nhà hàng của ta đủ tốt thì sẵn sàng hợp tác với ta."

Valhein lắc đầu nói: "Không, ngươi sẽ bị ăn không còn mẩu xương."

Kelton xụ mặt xuống, không đáp lời.

Valhein hỏi:

“Vị quý tộc sau lưng ngươi có thân phận là gì?”

Kelton bản năng nhìn thoáng qua Hag, phát hiện Hag mặt không cảm xúc, do dự một chút, nói: "Một vị quý tộc mới lên, chiến sĩ Thánh Vực. Năm xưa ta từng tác chiến dưới tay hắn, hắn rất thưởng thức ta. Hắn độc chiếm hai phần trong các sản nghiệp của ta."

Valhein phán:

"Không đè nổi."

Kelton lộ biểu cảm kỳ dị. Một chiến sĩ Thánh Vực mà không đè nổi thì ít nhất cân một vị Truyền Kỳ trấn giữ, thậm chí có lẽ cần gia tộc Anh Hùng ra mặt.

"Việc làm ăn của ngươi lớn vậy sao?"

"Lớn hơn trong tưởng tượng của ngươi."

Valhein đã phi thường khiêm tốn, trên thực tế có thể làm nhiều thứ, trước mắt chỉ có thể tuyển một ít việc vừa liên quan thân thế của bản thân nhưng không cần tốn nhiều não cho nó.

Kelton lại lân nữa rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Không bao lâu, xe ngựa dừng lại, ba người trực tiếp đi vào vườn sau, phòng của Kelton.

Hag canh giữ ở cửa.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Hai người ngồi thật lâu, Kelton mới có chút gian nan hỏi ra một câu.

Valhein nói nhẹ tênh:

"Rất đơn giản, bán chút đồ ăn, tiện thể bán nguyên bộ đồ ăn kiểu mới như đĩa, bát."

Kelton tinh thân rung lên, hắn không mấy hứng thú nguyên bộ đồ ăn kiểu mới, nhưng dụng cụ như đĩa bát, nhìn thoáng qua không có gì, lỡ như kinh doanh đặc biệt lớn, đừng nói hắn là chiến sĩ Bạch Ngân, ngay cả vị chiến sĩ Thánh Vực kia cũng khó mà đè ép được.

Kelton hỏi dò:

"Bộ đồ ăn bình thường dường như không cần gia tộc Thánh Vực ra mặt?"

Valhein hỏi:

"Nếu là bàn ăn thay đổi toàn Hy Lạp, thậm chí toàn thế giới thì sao?"

Kelton xoe tròn mắt, ánh mắt tựa như đuốc, bộ đồ ăn và thức ăn là khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thức ăn thì người khác học liên giỏi, hơn nữa địa điểm buôn bán bị hạn chế, nhưng bộ đồ ăn là thương phẩm hàng loạt, chỉ cần bắt được cơ hội đầu tiên là sẽ dẫn đầu mãi.

Kelton nói:

"Ta có thể tìm vị chiến sĩ Thánh Vực kia nói chuyện."

Valhein suy nghĩ một hồi, nói: "Ta đã tìm được đồng bọn hợp tác đầu tiên."

Kelton sốt ruột, nhưng lập tức kiềm xuống cảm xúc không tốt, hỏi:

"Là ai2"

“Học viện Plato.' Valhein nói.

Kelton thở ra, nói: "Lựa chọn của ngươi rất chính xác, sản phẩm của Học viện Plato rất được hoan nghênh, tuy rằng đám quý tộc ngoài miệng chán ghét ma pháp sư, nhưng thích nhất vật dụng ma pháp.'

Valhein nhìn Kelton bằng ánh mắt vô cùng thân thiết:

"Trừ Học viện Plato, ta không có lực lượng khác ngăn cản các quý tộc vươn móng vuốt. Mấy ngày nay chắc ngươi khó khăn lắm phải không?”

Ánh mắt Kelton ấm áp, hốc mắt hơi nóng lên, trong lòng suy nghĩ thật lâu mới thở dài một tiếng, nói:

"Khó thật sự, đám quý tộc kia quả thực là một đám chó điên, không, là sói điên, ước gì xé nát ta rồi hút hết tủy trong xương. Nếu không phải ta lấy gia tộc Pandion và gia tộc Avilado làm lá chắn, đã sớm không còn mẩu xương. Ta không rõ, bọn họ biết rõ sốt salad trên thực tế kiếm không được bao nhiêu tiên, một năm tối đa lợi nhuận một nghìn vàng đại bàng thôi, tại sao cái đám đó còn hung hăng như vậy?”

"Rất đơn giản." Valhein nói.

Kelton hỏi:

"Ồ? ngươi nói nghe coi."

Valhein cười cười, nói: "Trong nhà ta có một người hầu cũng từng hỏi vấn đề như vậy, hắn nói tại sao quý tộc sẽ vì sáu mươi bạc chim công ép chết hắn, buộc hắn làm nô lệ trả nợ. Trước kia ta không hiểu, sau khi nghe lời ngươi nói thì ta chợt hiểu ra."

Kelton nhìn chăm chằm Valhein.

Valhein hỏi: "Ngươi sẽ vì một bữa cơm mà liêu mạng chứ?”

Sẽ không."

Valhein hỏi tiếp:

"Bình dân sẽ vì một bữa cơm mà liêu mạng chứ?"

“Cũng sẽ không."

Valhein tiếp tục hỏi:

"Quý tộc sẽ vì một bữa cơm mà liều mạng chứ?”

"Đương nhiên sẽ không." Kelton mơ hồ hiểu ý của Valhein.

Valhein nói tiếp: "Ngươi xem, mọi người sẽ không liều mạng vì một bữa cơm. Cho nên rất đơn giản, sáu mươi bạc chim công kia ở trong mắt quý tộc là tiền một bữa cơm, hắn cảm thấy người hầu kia nhất định có thể trả. Cho nên đám quý tộc này cảm thấy, ngươi có sốt salad thì ngươi nên lấy ra. Bọn họ cho rằng sốt salad đối với bọn họ chỉ là một mối làm ăn nhỏ, bọn họ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng ra được sốt salad thực tế là cơ hội để người trèo lên, càng không ngờ rằng sốt salad từng là cọng rơm cứu mạng của ta. Có nhiều lúc không phải quý tộc muốn giết chúng ta, họ chỉ tùy tay lấy đi một cọng rơm không quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment