Chương 121: Nỗi lo của bạn cùng bàn
Chương 121: Nỗi lo của bạn cùng bànChương 121: Nỗi lo của bạn cùng bàn
Nỗi lo của bạn cùng bàn
"Ta đi nhà ăn lấy cơm cho em gái, buổi tối có lẽ ta sẽ đến trường học luyện tập ma pháp, Valhein, có rảnh thì hai ta uyện tập không chơi siết cổI"
"Không có vấn đề." Valhein cười nói.
Paloma vùi đầu học tập.
Valhein mở ra sách ma pháp, ngẫm nghĩ, viết hai chữ to trên trang giấy trắng xóa.
Cảm ơn.
Valhein chậm rãi đẩy sách đến gần sách ma pháp của Paloma.
Paloma nghiêng đầu nhìn một cái rồi quay qua tiếp tục đọc sách, đồng thời vươn tay trái trắng nõn đè góc sách của Valhein, chậm rãi đẩy trở về.
Valhein ngước lên nhìn trời.
Như vậy là có ý gì? Động tác này cần tìm câu trả lời sao?
Qua một lúc sau, Valhein giở sách ra, nghiêm túc học tập.
Lúc học xong, trong phòng học đã không có một ai, Valhein câm sách ma pháp đi nhà ăn.
Ban đêm, người trong nhà ăn ít hơn ban ngày nhiều.
Valhein biết chính mình đã thành kẻ thù của toàn dân, cho nên làm bộ dạng cường giả không sợ nước sôi nóng.
Sự tình đúng như Valhein nghĩ, đám học sinh bình dân này né ra xa, những học sinh quý tộc tuy không trực tiếp chỉ trích như hồi trưa, nhưng ngược lại không ngừng khen Carlos tốt thế này thế kia.
Đám học sinh quý tộc thậm chí đến gần Valhein, vừa đi vừa lớn tiếng nói ngày mai trong hội nghị trọng tài phải ủng hộ Carlos, giúp Carlos thanh lọc cặn bã trong Học viện Plato.
Valhein có tai như điếc, như không thấy gì, vừa ăn cơm vừa suy tư ngày mai trong trọng tài nên làm sao đánh bại Carlos.
Ăn xong, Valhein lặng lẽ tìm nơi yên lặng, một bên tản bộ, một bên dùng các loại phương pháp tính toán tình huống có thể phát sinh vào ngày mai, nên dùng thủ đoạn gì dự phòng, đồng thời đào móc hoảng sợ trong lòng, tóm lại lặp đi lặp lại dùng mô hình dàn giáo từng học, mãi đến khi cảm giác đầu óc bị ép cạn mới dừng lại.
Valhein thừa dịp bóng đêm đi hướng phòng học, chưa đi được vài bước thì đột nhiên có người từ sau thân cây đằng trước nhảy ra. Dù có thiên phú Con Mắt Ma Ưng cho năng lực nhìn ban đêm cũng làm Valhein hết hồn.
"Kiến lười rốt cuộc có ý gì?" Thanh niên râu quai nón hé môi liền hỏi, mắt thâm quầng đặc biệt đen, ánh mắt sâu kín, dường như bị vấn đề này hành hạ thật lâu.
Valhein không rảnh nói về việc này, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, bản năng muốn vòng qua hoặc là quát măng, nhưng ý thức được cảm xúc của mình không đúng, lập tức hít sâu một hơi, suy nghĩ một hồi, nói:
"Có lẽ ngươi cần quan sát kỹ thêm một khoảng thời gian mới biết được, cố lên, ta tin tưởng ngươi có thể làm được."
Valhein nói xong vòng qua thanh niên, đi tới trước.
"Tại sao ngươi lừa ta?" Người kia đột nhiên mở miệng.
Valhein không ngờ rằng tên ngốc chơi kiến này còn khá thông minh, hắn vừa đi vừa thâm trâm nói:
"Không ai có thể toàn diện nắm giữ chân lý. Nỗ lực đi, khi ngươi buông bỏ chất vấn bắt đầu chủ động truy tìm chân lý, đó là lúc ngươi trưởng thành."
Valhein cố nén không sải bước đi nhanh, chậm rãi về phòng học.
Valhein không để ý người kia, bởi vì Học viện Plato có đủ loại người, có cả thần lùn, các loại hoạt hóa linh, hết thảy đều chẳng có gì lạ.
Hiện tại vấn đề hàng đầu là làm xong bài tập đã.
Valhein nghiêm túc làm xong bài tập, tiếp đó viết vẽ trên sách ma pháp, chuẩn bị cho trọng tài ngày mai, mãi đến mười giờ rưỡi tối mới đi nơi minh tưởng tìm giáo viên xin thảm, thoải mái ngủ một giấc.
Đêm khuya, Hoth suy sụp ngồi dưới đất, lau nhẹ mắt sưng đỏ.
Sách ma pháp mở ra trước mắt hắn, bên trên là một phong thư không gửi cho Valhein.
Rất xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.
Lake ở một bên vỗ vai Hoth, nói:
"Từ sau khi Valhein bị ô miệt, ngươi luôn bận rộn, thậm chí bỏ bê học tập và luyện tập, ngay cả ta đều đoán được ngươi đang tìm kiếm hung phạm, chắc hắn cũng biết. Chẳng qua, không ngờ rằng hung phạm tự ló đầu ra, nhưng ngươi không thể nào đối phó một học sinh quý tộc lớp cao."
"Vẫn có thể tìm được biện pháp." Hoth nói.
"Bằng vào đám chiến sĩ đầu óc tràn ngập nắm đấm như các ngươi, trừ tìm cơ hội đánh Carlos một trận ra còn có biện pháp gì?"
"Sao ngươi đoán được hay vậy?" Hoth tò mò ngẩng đầu hỏi. Lake tức giận nói: "Ngươi lần sau nhớ tìm bạn học ma pháp sư bàn bạc, loại sự tình này không thể cứng chọi với cứng, ngươi tìm chiến sĩ cũng vô ích."
"Ngươi là ma pháp sư, có thể khiến ta trở thành chiến sĩ Tập Sự không?" Hoth hỏi.
Lake suy nghĩ một hồi, nói: "Ngươi hãy đi hỏi Thân Linh."
Hoth nói:
"Ài, không biết ngày mai Valhein có thể an toàn vượt qua được không."
Lake hỏi:
"Ngươi tin tưởng hắn dạy ngươi đều là thứ thuộc về hắn không?"
giọng của Hoth cực kỳ kiên định:
"Tin tưởng!"
Lake nói:
"Vậy ngươi nên tin tưởng hắn bình yên vô sự."
"Đáng tiếc, ta quá yếu, không giúp được hắn " Hoth thì thào tự nói.
Lake thở dài, nói: "Ngươi ngủ sớm một chút đi, thầy Niedern kêu chúng ta ngày mai đi chỗ của thầy trước lúc trọng tài, không chừng thầy sẽ ra tay giúp đỡ. Khuya lắm rồi, ta mà không về nhà là em gái sẽ sợ, không thể cùng ngươi."
Nói xong, Lake che miệng ngáp một cái, trên gương mặt nhợt nhạt là bọng mắt đen thui.
"Được, ngươi đi vê trước đi. Đợi sang năm ta nhất định mang theo mật ong Anzer đi thăm cô bé." Khi Hoth nói đến mật ong thì cười híp mắt.
"Mật ong Anzer rất đắt, tặng con bé mật ong bình thường đã khiến nó vui rồi."