Chương 140: Không thể!
Chương 140: Không thể!Chương 140: Không thể!
Không thểi
Đám học sinh lớp ba thở ra hơi dài, hèn gì bắt đầu từ ngày hôm qua Valhein đã bình tĩnh như thế, thì ra hắn đã nghĩ đến loại khả năng này.
Hội trọng tài quả thực sẽ không tra rõ sự tình, nhưng nếu nội các mở ra hội thẩm phán, vậy nhất định phải điều tra rõ.
Đến lúc đó, Carlos căn bản không có chỗ che giấu.
Cơ hồ tất cả thầy trò đều hiểu, chỉ có người bị vu oan mới suy xét vấn đề từ những góc độ này, người đứng xem như bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới các mặt này.
Carlos yên lặng đứng, đã không có sức lực phản bác.
Giọng nói càng thêm hiên hòa của Cromwell vang lên trong đại sảnh:
"Ta đã nói, đây là hội trọng tài, không phải hội thẩm phán, ta càng hy vọng giải quyết bằng phương thức hòa bình."
Valhein vẫn nhìn chằm chằm Carlos, chậm rãi nói:
"Nhưng có người không muốn hòa bình."
"Ta nghĩ như vậy là đủ rồi."
Giọng nói của bậc thây Thánh Vực giống như sét mùa đông nổ tung trong không trung, làm màng tai từng người ù đặc.
Các học sinh giấu kỹ tức giận, giống như chuột đồng trữ lương thực qua mùa đông, thậm chí không dám kiểm kê.
Thánh Vực chung quy là Thánh Vực.
Bất cứ Thánh Vực đều có thể trực tiếp hướng đền thần xin làm quý tộc.
Huống chi, Cromwell là gia chủ của gia tộc Truyền Kỳ, tổ tông từng ra một vị Truyền Kỳ.
Gia tộc như vậy, nội tình không thua kém bất kỳ Truyền Kỳ bình thường nào.
Valhein nhìn chằm chằm Carlos, thật lâu không nói chuyện, dường như đã khuất phục.
Ánh mắt Cromwell vụt qua Valhein, vụt qua đoàn người ở ngoài cửa, nhìn trời đêm, chậm rãi nói: 'Nếu không có gì phản đối thì ta sẽ tuyên bố kết quả trọng tài."
Cùng lúc đó, khu vực sương mù trong Học viện Plato, một tòa tháp tròn phạm vi trắm trượng cao cao đứng thẳng, toàn thân trắng tinh, ánh sáng rực rỡ. Trong bức tường trắng tinh ẩn giấu vô số hoa văn ma pháp màu đen, trong hoa văn chậm rãi chảy xuôi chất lỏng màu xanh sậm.
Tháp kia cao như vậy, nhưng bên ngoài không có người nhìn thấy. Bên rìa đỉnh tháp, có hai ông già nhìn xuống dưới.
Mọi việc phát sinh trong phòng họp rõ ràng như gần ngay trước mặt hai ông già.
"Hắn cần tiếp tục mài giũa."
"Hiện tại hắn cân sự ủng hộ."
"Ngươi luôn yếu mềm như vậy."
"Là lòng của ngươi quá cứng rắn."
Theo sau, hai người dừng lại, nhìn vê hướng phòng họp.
Ngay sau đó, giọng của Valhein vang lên trong phòng họp, như nam châm chặt chẽ hút ánh mắt và lỗ tai của mỗi người.
"Nếu ta chỉ là học sinh Valhein, ta sẽ tha thứ Carlos; nếu ta chỉ là cá nhân Valhein, ta sẽ hoài nghi Carlos. Nhưng mà, ta còn có một thân phận khác, ma pháp sư Valhein.'
Tay phải của Cromwell nắm chặt quyền trượng Hoàng Kim, dáng vẻ uy nghiêm.
Valhein không nhìn Carlos, không nhìn Cromwell, mà là quay đầu nhìn hướng cửa lớn, đưa mặt hướng thầy trò ngoài cửa.
Valhein nở nụ cười chân thành.
"Ta từ nhỏ đến hiện tại luôn có một ước mơ, khiến Athens, khiến thế giới trở nên càng tốt đẹp, khiến con nít trong xóm nghèo không tiếp tục giành ăn với chó hoang, khiến tro cốt con nít trong bình bể ít dần, khiến người bị ôn dịch bóp nghẹt cổ họng có thể tiếp tục hô hấp, khiến mỗi người đều có thể vui vẻ chạy nhanh dưới ánh nắng. Cho nên, ta lựa chọn trở thành ma pháp sư, ta muốn dùng ma pháp thay đổi thế giới này. Ta vốn cho rằng, đây là ý nghĩa của ma pháp, ta vốn cho rằng, mỗi một ma pháp sư đều sẽ giống như ta. Cho nên ta nỗ lực học tập ma pháp, nỗ lực trưởng thành, muốn trở thành một ma pháp sư Truyền Kỳ vĩ đại.
"Mãi đến ta gặp được Carlos, mãi đến khi ta đứng ở đây."
Nụ cười trên mặt Valhein từ từ biến mất.
"Ban đầu, ta cho rằng hắn chỉ là tiên phong của quý tộc, bịa đặt thành tích của ta là không muốn khiến ta sống yên. Khi ta phát hiện hắn trộm cướp thành quả của ta, hơn nữa tạo thành lý luận mới vụng về, còn muốn đuổi ta ra Học viện Plato, ta mới biết việc hắn muốn làm là cắt đứt trường đao ma pháp sư của ta!"
Valhein xoay người nhìn Carlos.
"Nhưng mà, nghe thấy những lời hắn vừa nói, ta hiểu rằng ta lại sai."
"Hắn nói, ta học tập không giỏi, cho nên vĩnh viễn không thể nâng cao."
"Hắn nói, ta bị người cười nhạo, cho nên vĩnh viễn không thể ngẩng đầu." "Hắn nói, ta ngày xưa không đủ thông minh, cho nên vĩnh viễn không thể tiến bộ."
"Hắn nói, ta chỉ là ma pháp sư Tập Sự, cho nên không xứng có được thành tựu."
"Ta đột nhiên hiểu rằng hắn không phải chặt đứt đường của một mình ta, hắn đang chặt đứt con đường của tất cả người nỗ lực học tập!"
"Hắn đang chặt đứt con đường của tất cả người bị hiểu lầm!"
"Hắn đang chặt đứt con đường của mỗi một ma pháp sư! Bởi vì các ma pháp sư đều từng là ma pháp sư Tập Sự!"
"Hắn càng là chặt đứt con đường của tất cả người thường!"
Valhein trừng mắt Carlos, chẳng chút che giấu đau buồn giận dữ, thậm chí không thèm để ý khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
Valhein chỉ vào Carlos, nhìn hướng ghế nghị sĩ tối cao.
"Hắn đang nói trong thế giới ma pháp, mọi thứ nên vận chuyển dựa theo ý chí của bọn họ, giống như bọn họ là quý tộc của thế giới ma pháp, còn chúng ta chỉ xứng làm tiện dân của thế giới ma pháp!"
"Đừng dùng trò của quý tộc các ngươi vào thế giới ma pháp của chúng ta! Các ngươi đã hủy Athens, hủy Hy Lạp, hủy thế giới! Hiện tại, còn muốn hủy giới ma pháp!"
"Đừng dùng tư thái cao cao tại thượng nói tha thứ ai! Ngươi không ở trên tâng mây! Ngươi cũng không xứng!"